Thành phố A, biệt thự vùng ngoại ô.
Văn đang ngồi ở trong phòng khách vừa uống rượu, vừa nghĩ đến một số chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có âm thanh tanh tag gấp của một chiếc xe hơi vạch phá tan toàn bộ sự tĩnh lặng của toàn bộ khu biệt thự.
Suy nghĩ của cô ta bị chiếc xe này kéo lại, nhìn ra ngoài cửa, nhịn không được nhíu mày lại.
Cửa biệt thự khép hờ, không khóa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng tắt động cơ, ngay sau đó xuất hiện tiếng gõ cửa, một người mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, một người đàn ông ăn mặc hết sức hoa hè hoa sói xuất hiện trước mặt Văn.
“Chúc mừng chúc mừng, hiện giờ kinh tế thành phố A đều bị cô khống chế trong tay, bái phục bái phục.”
Đẩy cửa vào, nụ cười trên khuôn mặt An Đạt rất xốc nổi.
Văn tùy ý đánh giá anh ta một chút, tiếp đó quay đầu đi.
“Nếu lần sau còn dừng xe gấp trước của nhà tôi, vậy đừng trách tôi tháo bánh xe của anh.”
Văn cũng không tiếp lời anh, trực tiếp uy hiếp một câu, tiếp lấy cầm lấy chén rượu trước mắt tự mình uống một ngụm.
“Được, nhớ kỹ rồi, lần sau tôi nhất định chuẩn bị thêm nhiều bánh xe hơn, để Văn nữ sĩ gỡ thêm mấy lần.”
Không chỉ không để ý đến cảm xúc của Văn, An Đạt ngược lại còn mở miệng trêu đùa.
Nói xong câu này, An Đạt đồng dạng không khách khí chút nào chuyển ghế đến, cầm một ly rượu ngồi xuống đối diện với Văn, tự rót cho mình chén rượu.
“Nào, doanh nhân thành phố A, để chúng ta cùng nhau chúc mừng tổng giám đốc Văn nắm giữ được mạch máu kinh tế của thành phố A.”
An Đạt giơ lên ly rượu trước mặt, chân thành nói.
Văn mặt không biểu cảm, giơ lên ly rượu, “Còn chưa kết thúc, hiện tại chúc mừng có chút sớm, nhưng là một chén này có thể dùng cho sự hợp tác của chúng ta, dù sao đây là kết quả hợp tác của chúng ta mà.”
Văn cùng An Đạt nhẹ nhàng cụng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Từ khi Văn cùng An Đạt kết thành quan hệ liên minh, hai người trong lúc đó đã tán gẫu rất nhiều lần, ân oán của An Đạt và Phó Vân Tiêu, anh ta đều nói hết cho Văn.
An Đạt muốn trả thù Phó Vân Tiêu, để anh trả giá cho tất cả.
Văn chỉ muốn tiếp cận Phó Vân Tiêu, chiếm được anh, cuối cùng Phó Vân Tiêu sẽ mất đi những người thân thiết nào hay là mất đi công ty, Văn đều không quan tâm.
Cuối cùng hai người đạt được nhận thức chung, Văn trợ giúp An Đạt lật đổ Phó Vân Tiêu, An Đạt trợ giúp Văn chiếm được Phó Vân Tiêu.
Tuy là, hai người có quan hệ hợp tác với nhau, kỳ thật cũng đều có tính toán của riêng mình, chờ đến khi chính mình đạt được mục tiêu, liền sẽ đá người còn lại văng ra xa.
Lại uống thêm mấy chén, Văn ánh mắt thâm trầm, nhìn An Đạt bỗng nhiên chậm rãi mở miệng.
“Có phải anh đã tiếp xúc với Lion.”
Văn lung lay chén rượu, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.
“Đúng vậy, tiếp xúc rồi, đồng thời tôi trả cho Lion một cái giá thấp hơn, tôi muốn khiến Phó Vân Tiêu táng gia bại sản.”
An Đạt không quan trọng trả lời, khóe miệng nhịn không được phát ra cười lạnh một tiếng.
“Tại sao muốn làm vào lúc này?”
Thấy An Đạt vẫn tỏ thái độ không thèm quan tâm, ánh mắt của Văn càng ngày càng lạnh.
“Tại sao cái gì đây? Đạp đổ Phó Vân Tiêu còn cần lý do sao? Huống hồ, tôi làm như thế cũng là đang giúp cô mà.”
Hoàn toàn bỏ qua biểu cảm lãnh khốc của Văn, An Đạt thái độ muốn bao nhiêu tùy ý liền có bấy nhiêu tùy ý, như việc anh ta làm chỉ là một việc nhỏ không có gì quan trọng.
“Anh có thể thực hiện hành động của anh, nhưng có thể đừng xáo trộn kế hoạch của tôi, không những hành động ngu xuẩn này của anh rất dễ khiến mục đích của tôi bị bại lộ.”
Uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, ngữ khí của Văn càng ngày càng kém, đã không che giấu chút nào sự chán ghét đối với An Đạt.
“A.”
Nhận thấy sự nghiêm túc của Văn, An Đạt lúc này mới thu hồi điệu cười tí tửng, nhìn Văn cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu.
“Không quan trọng, không cần quá căng thẳng, cô đánh giá quá cao bọn họ, nhất là Phó Vân Tiêu.”
An Đạt cũng uống hết một chén rượu, ngữ khí muốn bao nhiêu khinh miệt có bấy nhiêu khinh miệt.
“Hơn nữa hiện tại chúng ta cơ bản đã xong xuôi, cô đã lắm giữ được mạch máu quan trọng của thành phố, vô luận Phó Vân Tiêu có cố gắng như thế nào, đều là giãy giụa một cách vô ích, anh ta phải ngoan ngoãn hợp tác cùng chúng ta.”
Dù sao trong bản kế hoạch, Văn mới là chủ lực, cho nên An Đạt cũng không muốn kích thích mâu thuẫn ở giữa của anh ta với Văn, bắt đầu cố gắng làm dịu lại cảm xúc của Văn.
Nhưng Văn cũng không tiếp nhận nó.
“Vô luận thắng hay thua, anh cũng không thể làm như vậy, anh không thể vì báo thù mà xáo trộn toàn bộ kế hoạch.”
Văn vẫn như cũ hùng hổ dọa người, muốn khiến An Đạt thừa nhận mình sai lầm, giao ra quyền khống chế.
An Đạt nhìn Văn, ánh mắt đồng thời cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Cũng không phải tôi sốt ruột muốn báo thù, là cô đánh giá Phó Vân Tiêu quá cao, quá mức cẩn thận có khả năng sẽ bỏ lỡ cơ hội.”
Ngữ khí An Đạt cũng trở nên lạnh lùng, không hợp với đạo làm người.
Hai người tranh luận càng ngày càng gay gắt, mãi cho đến cuối cùng, tiệc mừng rượu thành công của hai người đã tan rã trong không vui.
Mà một bên khác, sáng sớm ngày hôm sau Bạch Tô liền gặp hai vợ chồng Phó Cảnh Hoài đến đây.
Sau khi phó thác Bạch Tiểu Bạch cho Phó Cảnh Hoài cùng Chu Sa, lựa chọn đầu tiên của Bạch Tô vẫn là trở lại thành phố A.
Bởi vì những việc phát sinh trong khoảng thời gian này đều rất kỳ quái, cô cũng có thể cảm giác được, những này khẳng định đều chỉ là khúc nhạc dạo, sự việc còn đáng sợ hơn nữa vẫn chưa xảy ra.
Sân bay thành phố A, sau khi Bạch Tô xuống máy bay trực tiếp gọi điện thoại cho Long Diễn.
“Tôi quay về thành phố A rồi, giúp tôi liên lạc với Nghiêm Đình, tôi cần gặp anh ta một lần.”
Bạch Tô trực tiếp nói chủ đề chính cho Long Diễn.
Không có một lời nói nhảm dư thừa, sau khi nói một tiếng “Được” Long Diễn liền cúp điện thoại.
Hiện tại là thời điểm đặc thù, không tiện liên hệ với Nghiêm Đình, cho nên Bạch Tô không dám tùy tiện gọi điện thoại cho Nghiêm Đình, chỉ có thể thông qua Long Diễn, để Long Diễn hỗ trợ liên lạc.
Sau một lúc lâu, điện thoại di động của Bạch Tô vang lên âm thanh nhắc nhở tin tức.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin tức Long Diễn gửi tới, trong tin tức là địa chỉ của một quán cà phê và một câu, “Chờ tôi ở quán cà phê, sự tình có chút phức tạp.”
Bạch Tô nhìn xem tin tức này của Long Diễn, nhíu mày.
Quả nhiên, sự tình trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại muốn liên lạc cùng Nghiêm Đình cũng đã trở nên rất khó khăn.
Nghĩ như vậy, Bạch Tô lại cúi đầu mắt nhìn vị trí của cà phê, quán cà phê cách không xa, ngay bên đường cái đối diện.
Bạch Tô một bên tự hỏi việc liên quan đến Nghiêm Đình, một bên hướng quán cà phê đi đến.
Lực chú ý của cô tất cả đều đặt ở Nghiêm Đình sự tình bên trên, mảy may không có chú ý tình huống chung quanh.
Mãi đến khi một tiếng chói tai ô tô tiếng còi truyền đến, Bạch Tô mới từ trong dòng suy nghĩ trở về với thế giới thực, chỉ nhìn thấy một chiếc xe con màu đen chạy nhanh về phía Bạch Tô.
Xe con đi rất nhanh, cũng không nghĩ tới vào lúc này Bạch Tô sẽ băng qua đường.
Rất hiển nhiên hiện tại phanh lại đã không còn kịp, vào thời điểm Bạch Tô nhìn thấy chiếc xe này, chiếc xe này cơ hồ đã đi đến trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô cả người ngây ra ở trên đường, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
Càng ngày càng gần, ô tô hơi thay đổi phương hướng, nhưng vẫn là chạy về phía Bạch Tô.
Đang lúc Bạch Tô kinh hoàng nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn.
“Cẩn thận!”
Lúc thanh âm này truyền đến, Bạch Tô chỉ cảm thấy thân thể của mình bị va chạm một chút.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cô đã bay lên giữa không trung, mạo hiểm né qua xe con trước mặt, bay về phía đối diện
Đồng thời cùng lúc này một người đàn ông mặc áo đen lao qua.