Nghĩ đến điều này, Phó Vân Tiêu càng thêm xúc động.
Nhưng anh vẫn không cho xem, rồi bước ra phòng sau.
Cuối cùng cũng đến căn phòng cuối cùng, Phó Vân Tiêu vẫn như cũ đi vào những căn phòng khác, nhưng đèn trong phòng này vẫn chưa bật, anh cũng không chủ động bật video lên.
Sau một lúc chờ đợi, Phó Vân Tiêu bật đèn sau khi chắc chắn rằng đèn sẽ không bật.
Căn phòng này có vẻ phong phú hơn rất nhiều, hiển nhiên đây là một căn phòng ngủ lớn với một chiếc giường lớn và trang trí theo phong cách Bắc Âu, trong phòng có rất nhiều tủ quần áo và tủ giày, cách đó không xa còn có một chiếc hộp tốc hành lớn. đã được mở.
Tại nơi Phó Vân Tiêu bật đèn, cũng có một tấm thẻ nhỏ màu ghi vài chữ, "Xin hãy tìm những đồ quan trọng của anh trong phòng này."
Nhìn thấy những lời này, môi Phó Vân Tiêu bất giác mỉm cười.
Có vẻ như đây là căn phòng cuối cùng, Phó Vân Tiêu chỉ nhìn một chút liền biết chắc Bạch Tô nhất định phải trốn trong chiếc hộp tốc hành lớn này, một là vì trong phòng ngủ đột ngột xuất hiện chiếc hộp lớn như vậy. được đặt trong phòng ngủ, nguyên nhân là do tủ giày vẫn còn kéo và băng dính, rõ ràng là hôm nay chiếc hộp này đã được đóng gói và đặt ở đây.
Mặc dù đã xác định rằng Bạch Tô đang ở trong chiếc hộp này, nhưng Phó Vân Tiêu không trực tiếp đi mở hộp.
Đầu tiên anh bước đến tủ và lục tìm các góc tủ cẩn thận, đồng thời giả vờ gõ vào vách ngăn của tủ để xem có lớp đen hay không, và anh kiểm tra rất cẩn thận.
Anh không thể tìm thấy nó trong tủ, và sau đó Phó Vân Tiêu lại đưa mắt nhìn xuống giường.
Anh cũng tìm kiếm trên giường một vòng trước khi cuối cùng chuyển mắt vào chiếc hộp tốc hành.
Chiếc hộp này thực sự đã bị úp ngược trên mặt đất, tức là Phó Vân Tiêu thực sự có thể trực tiếp nhặt chiếc hộp lên.
Nhưng nhìn bề ngoài hộp lại dán số chuyển phát nhanh, được niêm phong rất nghiêm túc, hắn phải tuân theo quy định của Bạch Tô, mở từng chút một.
lớp.
Hai tầng.
Trên tầng ba, Phó Vân Tiêu cuối cùng cũng mở được chiếc hộp cuối cùng.
Hộp vừa được mở ra, Bach Tô đã cuộn người lại, đầu hơi ngẩng lên, vẻ mặt không kìm chế được sung sướng.
"Chúc mừng anh đã tìm thấy cô gái đáng yêu của mình.”
Bạch Tô bước ra khỏi hộp, vẻ mặt không khỏi tự hào.
"Thế nào, em vì anh chuẩn bị món quà sinh nhật như vậy anh còn không cảm động sao?"
Bước ra khỏi hộp, Bạch Tô bắt đầu yêu cầu Phó Vân Tiêu ghi công.
"Hừm... quá thiếu sáng tạo."
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô cố ý lắc đầu và đánh Bạch Tô.
"Thực ra, anh ngay từ khi vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc hộp này, chỉ là nếu nhưu anh triwcj tiếp mở chiếc hộp này ra thì quá mất công em chuẩn bị trò chơi này nên anh đã cố tình phối hợp với em, tìm hết một lượt mọi ngóc ngách."
Tuy trong miệng thì nói Bạch Tô không có chút sáng tạo nào lại còn phân tích hết một lượt suy nghĩ của mình cho Bach Tô.
Tuy nhiên, trong mắt Phó Vân Tiêu lộ ra vẻ dịu dàng không thể che giấu, thậm chí khóe môi cũng không hề khép lại.
"Cắt, tìm thấy thì cũng tìm thấy rồi mà."
Bạch Tô trừng mắt nhìn hắn.
"Nhưng anh rất thích nó."
Bach Tô vừa nói xong, Phó Vân Tiêu vội vàng bổ sung.
Ngay sau đó, Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Tô, nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt dịu dàng, "Cảm ơn em."
Phó Vân Tiêu nói nhỏ.
Bạch Tô vui vẻ cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong chốc lát, một đôi môi mỏng ấm áp phủ lên môi Bạch Tô, sau đó, cả người ngã vào trong vòng tay của Phó Vân Tiêu.
Cuộc hội ngộ dưới ánh đèn lung linh và đẹp đẽ, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã hôn và ôm nhau.
Nếu họ có kính viễn vọng trong nhà, họ có thể nhìn thấy camera ở ngôi nhà phía xa kia.
Hướng máy ảnh chính xác theo hướng của họ, phía sau máy quay là một người đàn ông đeo mặt nạ, trong ảnh có thể nhìn thấy rõ Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Phó Vân Tiêu và Bạch Tô dưới camera độ nét cao, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Một lúc sau, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô rời khỏi phòng ngủ, và người đàn ông đeo mặt nạ tắt máy ảnh.
Người đó lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra, sau đó chép đoạn phim vào bên trong và gửi cho Văn.
Sau vài phút nữa, hắn đang thu dọn máy ảnh, và điện thoại đột nhiên đổ chuông.
"An Đạt, anh gửi cho tôi đoạn video này là có ý gì?"
Sau khi trả lời điện thoại, giọng điệu của Văn ở đầu dây bên kia có chút không tốt.
"Chẳng có ý gì cả chỉ để nhắc nhở cô một điều, cô bây giờ xung quanh đều rất nguy hiểm."
An Đạt nói với một nụ cười vui tươi trên khóe miệng.
Anh rất hài lòng với phản ứng của Văn.
"Tôi biết."
Sau một lúc dừng lại, Văn bình tĩnh lại cảm xúc, trầm giọng nói.
"Tôi có thể giúp cô."
Giọng điệu của An Đạt vẫn bình thản.
"Anh muốn giúp tôi như thế nào?"
Văn ngập ngừng hỏi.
Kể từ lần cuối cùng cô ấy bị đánh thuốc mê trong khách sạn, An Đạt đã chăm sóc cô ấy trong một đêm, mặc dù cô ấy vẫn không biết mục đích của việc An Đạt tiếp cận cô ấy, nhưng về cơ bản cô ấy đã đề cao cảnh giác với An Đạt.
Nhìn thấy Văn bắt đầu cắn câu, miệng An Đạt nở một nụ cười thành công.
An Đạt sắp xếp suy nghĩ của mình, và sau đó trả lời Văn.
"Bây trong lòng Phó Vân Tiêu chỉ có một mình Bạch Tô. Cô muốn đến gần Phó Vân Tiêu, căn bản là không có khả năng."
Tuy giọng hát của An Đạt không cao nhưng giọng điệu của hắn vô cùng thuyết phục.
"Đồng ý."
Văn nhẹ nhàng đáp lại và ra hiệu cho An Đạt tiếp tục nói.
"Vì vậy, nếu muốn đến gần Phó Vân Tiêu, như vậy nhất định phải loại bỏ Bạch Tô."
Những lời này, An Đạt nói rất chậm.
Nói xong An Đạt tiếp tục không đợi Văn nói trực tiếp phân tích: “Về việc loại bỏ khỏi Bạch Tô, có rất nhiều cách để trừ khử Bạch Tô, chẳng hạn như tai nạn y tế, tai nạn xe cộ. Không ai có thể biết được ngày mai thiên tai địch họa cái nào sẽ đến. Thế nên chỉ cần đợi tới lúc
An Đạt dìu dắt Văn từng bước, nụ cười trên khóe miệng càng có sức sống.
"Tại sao lại giúp ta?"
Sau một hồi im lặng, Văn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Bởi vì cô xứng đáng, tôi cũng muốn cô thắng."
Cho đến lúc này An Đạt cho rằng Văn thực sự đã cắn câu rồi, tùy tiện tìm một lý do.
"để tôi xem xét."
Bên kia điện thoại, Văn gật đầu, sau đó cúp máy.
Chết tiệt!
Cúp điện thoại, Văn nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh như băng, như muốn giết người.
Văn, người luôn bình tĩnh và lý trí, cuối cùng cũng không bình tĩnh khi đối mặt với Phó Vân Tiêu.
Ngày hôm sau, Bạch Tô ngồi máy bay trở về châu Âu, Phó Vân Tiêu trở lại công ty làm việc bình thường.
Trong bãi đậu xe của tòa nhà Vân Thượng Tư Bản, một chiếc xe thể thao màu vàng hồng đã đậu ở đây suốt buổi sáng.
Cửa xe thể thao màu vàng hồng mở ra, Văn bước ra khỏi xe trong bộ vest công sở.
Nhìn xuống thời gian, đã chính xác là 11 giờ 30 phút, nửa giờ trước bữa trưa, Văn khóe miệng nở nụ cười, đi về phía tòa nhà Vân Thượng Tư Bản với một chồng tài liệu dày cộp.