Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 735: Hai chữ: MẤT MÁT



Sau khi nghĩ thông suốt, Văn bỗng nhiên cười, nhìn Phó Vân Tiêu với ánh mắt bội phục.

“Cô cũng rất lợi hại, có thể trong thời gian ngắn nhữ vậy suy diễn thuật toán một lần, tốc độ cũng không kém hơn tôi.”

Phó Vân Tiêu cũng khẳng định năng lực làm việc của Văn.

Hai người lại đơn giản trao đổi thêm mấy vấn đề khác, Bạch Tô ngồi trong phòng nghỉ đằng sau Văn phòng nghỉ ngơi, trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Hai người kia cũng biến thái quá đi mất!

Cô vừa mới nghe Văn vad Phó Vân Tiêu một hỏi một đáp nhanh chóng, phân tích thuật toán, quả thực giống nghe thiên thư.

Đồng thời cô biết rõ ràng Phó Vân Tiêu cùng Văn lúc trước không hề hiểu rõ trí tuệ nhân tạo, mới vừa học không bao lâu, đã tiếp xúc đến giai đoạn thuật toán này rồi, cô càng cảm thấy được rõ hơn sự chênh lệch giữa người và người.

Lúc này, cô ý thức được rõ sự khác biệt giữa người bình thường và thiên tài, nghe Văn và Phó Vân Tiêu trò chuyện công việc ở bên ngoài, cô bỗng nhiên có chút tự ti.

Vào thời khắc này, cô lại liên tưởng đến lúc trước mình thay mặt quản lý công ty Nghiêm Đình, mỗi ngày đều cực kỳ cố gắng học tập, mệt đến sống không bằng chết, mới có thể miễn cưỡng khiến công ty tiếp tục vận hành tốt.

Huống hồ, thứ cô làm chỉ là quản lý doanh nghiệp một cách cơ bản nhất, căn bản không liên quan đến chế tác nội dung sản phẩm_ trọng tâm của công ty..

Bạch Tô hiện tại đã sa vào một loại cảm xúc tự ti, một cách tự nhiên liền bỏ qua thành tích khi cô quản lý công ty Nghiêm Đình.

Trên thực tế, lúc đầu khi Bạch Tô quản lý công ty Nghiêm Đình cũng làm nên một số những công trạng bất ngờ, chẳng qua là bởi vì có Long Diễn trợ giúp, cô bỏ qua thành tự lao động của mình một cách vô thức.

Văn và Phó Vân Tiêu lại hàn huyên thêm một hồi, quyết định được phương án sau cùng xong, Phó Vân Tiêu liền để Văn trở về chỉnh lý ý kiến đã được sửa chữa.

Nghe thấy Văn từ Văn phòng rời đi, Bạch Tô lúc này mới từ phòng nghỉ đi ra.

Trước khi vào phòng nghỉ ngơi, Bạch Tô mặc dù vội vàng hấp tấp, nhưng coi như vui vẻ, cũng không có cảm xúc bất thường nào.

Nhưng là lần này Bạch Tô ra, cả người đều ỉu xìu, trên mặt chỉ viết hai cái chữ to, mất mát.

Bạch Tô cúi đầu, đi rất chậm.

Phó Vân Tiêu tò mò nhìn cô, nhưng Bạch Tô căn bản không có mặt mũi ngẩng đầu.

Rốt cục, Bạch Tô đi tới Phó Vân Tiêu trước mặt, giống như là lấy hết dũng khí, cô một đôi mắt to tràn ngập khổ sở, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Vân Tiêu.

“Em hiện tại mới hiểu được thế nào gọi là thần tiên đánh nhau, em tự ti rồi, em đi trước đây.”

Nói xong, Bạch Tô cầm lấy hộp cơm từ trên bàn, cũng không để ý Phó Vân Tiêu ngăn cản, xám xịt cúi đầu chạy ra Văn phòng.

Biệt thự, Bạch Tô mới vừa vào cửa không lâu, nhìn thấy trong gương phản chiếu bộ quần áo kỳ quái mà cô đang mặt, đột nhiên cảm thấy cô như một tên hề.

Cô đang khổ sở chuẩn bị cởi quần áo đổi sang quần áo ngủ bình thường, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.

Từ trong gương, Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang mặt đầy vui vẻ đẩy cửa vào, chậm rãi đi về phía cô.

Phó Vân Tiêu bước chân rất chậm, cười rất ôn nhu, không có một chút ý tứ muốn đùa giỡn.

“Anh về đây làm cái gì?”

Bạch Tô quệt mồm, khổ sở hỏi một câu.

“Có người cảm thấy tự ti, anh tất nhiên là quay về vừa làm việc vừa xoa dịu tâm tư của cô ấy rồi.”

Phó Vân Tiêu đi đến sau lưng Bạch Tô, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.

Bạch Tô mới thay được một nửa, Phó Vân Tiêu cầm tay cô để nhẹ xuống dưới.

“Không cần đổi, anh rất thích em như này.”

Câu nói này cơ hồ là dán vào bên tai Bạch Tô nói, âm thanh khàn khàn, xốp giòn xốp giòn ngứa, êm đến khiến lỗ tai cũng muốn mang thai luôn.

“Hừ, đàn ông đều là đồ lừa gạt, không đáng tin.”

Bạch Tô cố ý trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cười cười, đem Bạch Tô ôm chặt hơn.

“Thần tiên đánh nhau thì thế nào, thần tiên cũng phải về nhà.”

Phó Vân Tiêu ôn nhu vuốt nhẹ sợi tóc của Bạch Tô ra sau tai của cô, nhẹ nhàng nói.

Sự an ui của Phó Vân Tiêu rất có hiệu quả, nhưng trong lòng Bạch Tô vẫn có một chút khổ sở.

“Em cảm thấy sự chênh lệch giữa em và mọi người rất lớn, hơn nữa là cái kiểu mà không thể vượt qua ý, em rất lo lắng em không đủ giỏi giang, cách anh càng ngày càng xa.”

Bạch Tô chần chờ một chút, nghiêm túc nói với Phó Vân Tiêu.

Trước đó Bạch Tô kỳ thật rất tự tin, bất lể là Mộ Vãn Vãn hay là những người khác, cô cũng không có cảm thấy mình không hề thua kém họ.

Thẳng đến về sau gặp Văn, vô luận là trí thông minh hay là tính cách, vẻ ngoài, Bạch Tô đều cảm thấy cô bị hoàn toàn nghiền ép, lúc này mới sinh ra cảm giác phức tạp như tự ti.

Nhất là cô bởi vì thấy tự ti mà làm ra cái trò quyến rũ ở phòng làm việc này, cô càng thấy mất mặt với Phó Vân Tiêu.

Thấy Bạch Tô nghiêm túc nói chuyện này, Phó Vân Tiêu suy tư một chút, cũng nghiêm túc hơn.

“Kỳ thật em cũng rất ưu tú, em cố gắng, chân thành, thiện lương, luôn có thể cảm động người khác rồi cùng người khác trở thành bạn rất thân.”

Phó Vân Tiêu giọng thành khẩn, nói ra một đống lớn ưu điểm của Bạch Tô.

“Nhưng em cũng không quản lý tốt công ty, những ưu điểm mà anh nhắc đến không hề phù hợp với quản lý nghiệp vụ công ty.”

Bạch Tô còn có chút khổ sở, cảm thấy những ưu điểm Phó Vân Tiêu liệt kê đều không phải là thứ cô muốn nghe.

“Không phải, đây chính là ưu thế độc nhất của em, bởi người khác đều không thể chân thành hiền lành như em, cho nên họ sẽ không nhận được sự trợ giúp của người khác.”

Dừng một chút, Phó Vân Tiêu nói tiếp, “Trong ngành thương nhiệp, trong một số tình huống nhân mạch còn quan trọng hơn năng lực, em thử cẩn thận nghĩ lại đi, bên cạnh em có anh, có Nghiêm Đình, có Long Diễn, bọn anh chính là nguồn tài nguyên độc nhất của em, đây là thứ mà người khác không có. Tuy rằng em không phải thiên tài, nhưng em thông qua cách khác bù đáp cho nhược điểm của mình, cho nên mà nói, em rất ưu tú.”

Không thể không nói, lần khuyên bảo này của Phó Vân Tiêu rất hữu dụng

Bạch Tô cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói hình như rất đúng, trong nháy mắt liền không thấy buồn nữa,

Nét mặt của cô biến hóa giống như một đứa trẻ vậy, một giây trước còn đang tự ti khổ sở, được khuyên bảo mấy câu, một giây sau trực tiếp vui vẻ.

Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô trở mặt nhanh như vậy, cảm thấy cô thật sự là quá đáng yêu.

Sau đso, Phó Vân Tiêu cũng buông xuống vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhiên hào hứng, muốn trêu chọc Bạch Tô một chút.

“Cho nên, bây giờ em có thể làm nốt việc em đang làm dở ở Văn phòng rồi.”

Phó Vân Tiêu khóe môi cười cười đùa giỡn.

Bạch Tô mới từ vừa thoát ra khỏi trạng thái khổ sở, bị Phó Vân Tiêu hỏi như vậy, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Làm cái gì?”

Cô chớp mắt to, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn xem Phó Vân Tiêu.

“Quyến rũ trong phòng làm việc.”

Vừa nói, Phó Vân Tiêu tay một bên cởi hai cúc áo trên cùng của Bạch Tô, phong cảnh trước ngực vô cùng sống động.

“Em mới không cần, không phải anh còn có việc chưa làm xong sao, nhanh đi làm đi.”

Bạch Tô trừng Phó Vân Tiêu, tranh thủ thời gian tránh khỏi hai tay Phó Vân Tiêu, tiếp đó liền chạy vào phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng Bạch Tô, Phó Vân Tiêu khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu, anh cũng không có đuổi theo cô, dù sao xác thực còn có công việc trọng yếu hôm nay cần hoàn thành, anh cũng chỉ định trêu chọc Bạch Tô mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv