Ngày hôm sau Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô về nước.
Vừa xuống máy bay Phó Vân Tiêu liền bị Bạch Tô trực tiếp đẩy đến bệnh viện thăm Thời Hoan.
Dù sao cũng đồng ý với Bạch Tô rồi nên Phó Vân Tiêu không từ chối nữa, anh đi một mình đến bệnh viện, có điều cả quá trình thái độ của anh đều lạnh như băng, anh tùy tiện hàn huyên vài câu với Thời Hoan, xác nhận cô ta không có ý định tự sát liền rời khỏi bệnh viện.
Anh vừa bước đến cửa bệnh viện, chuẩn bị về nhà thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, đó là cuộc gọi qua mạng.
"Tổng giám đốc Phó, tỉnh rồi!"
Trong điện thoại giọng một người đàn ông có vẻ rất hào hứng.
"Chuyện từ khi nào?"
Phó Vân Tiêu bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
Anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác ngoài Bạch Tô, lần này anh vô thức bộc lộ sự vui vẻ, cho thấy người tỉnh lại quả thực rất quan trọng.
"Nửa giờ trước, đã được bác sĩ kiểm tra, tim và não đang hồi phục rất tốt! Cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều!"
Người đàn ông trong điện thoại không khỏi phấn khích, giọng nói cũng đang run rẩy.
Phó Vân Tiêu nghe xong cuộc điện thoại liền cúp máy, nhanh chóng về nhà đón Bạch Tô, chuẩn bị đưa cô ra ngoài.
"Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Bạch Tô thắc mắc nhìn Phó Vân.
"Cho em một sự kinh ngạc."
Phó Vân Tiêu phóng xe thật nhanh, trên môi nở một nụ cười, không giải thích gì thêm.
Nhìn thấy biểu hiện của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô càng khó hiểu hơn.
Nhưng trong suốt quãng đường bất kể Bạch Tô hỏi gì Phó Vân Tiêu cũng đều không trả lời, điều đó càng khiến cô tò mò hơn.
Một biệt thự trong rừng ở vùng ngoại ô, Phó Vân Tiêu cho xe dừng lại.
"Đến rồi."
Phó Vân Tiêu mở cửa xe cho Bạch Tô, Bạch Tô khó hiểu nhìn quanh một vòng, khẽ cau mày.
"Đây là điều ngạc nhiên mà anh đã nói sao?"
"Ừ."
Phó Vân Tiêu gật đầu.
"Em đứng đây chờ anh một lát, anh đi bố trí chút."
Nói xong cũng không quay đầu lại liền đi về phía biệt thự.
5 phút.
10 phút.
Nửa giờ.
Phó Vân Tiêu vẫn không đi ra, cũng không gọi cô vào.
Bạch Tô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Phó Vân Tiêu, vừa bấm số xong thì có âm báo điện thoại đã tắt.
Kỳ quái.
Lông mày của Bạch Tô nhíu chặt hơn, đứng một mình ở nơi hoang vắng thế này cô bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.
"Phó Vân Tiêu?"
Bạch Tô chậm rãi đi vào trong sân biệt thự, hô to.
Không có người trả lời cô.
"Anh ở đâu? Phó Vân Tiêu."
Cô lại thử hô một tiếng, vẫn không có người nào trả lời.
Trong lòng không khỏi lo lắng, cô vươn tay đẩy cửa biệt thự ra.
Phong cách trang trí của biệt thự có phần quen thuộc, rèm cửa màu be, ghế sofa và đồ nội thất sáng màu, tranh treo tường Thời kỳ Khai Sáng thế kỷ 18 của Pháp, chiếc ghế lười bập bênh trước cửa sổ lớn gần sàn nhà. Phong cách tổng thể vừa ấm áp vừa có hương vị.
Điều quan trọng nhất là cô luôn cảm thấy cô đã nhìn thấy kiểu trang trí này ở đâu đó nhưng không thể nhớ ra.
"Cô Bạch."
Một ông lão hiền lành tóc hoa râm bước ra khỏi phòng khách của biệt thự, giọng nói của ông ta giống hệt như người đàn ông đã gọi điện cho Phó Vân Tiêu.
"Ông là…"
Bạch Tô nhanh chóng tìm kiếm thông tin về ông cụ trước mặt ở trong óc, cô nhất định đã gặp qua ông lão ở đâu đó.
"Trước kia chúng ta là hàng xóm.”
Ông lão tốt bụng nhắc lại.
"Lúc trước ông là quản gia của nhà Nghiêm Đình!"
Bạch Tô lập tức nhận ra thân phận của ông lão, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Khó trách vì sao cách trang trí của biệt thự trông quen thuộc như thế, bởi vì lúc trước nhà của Nghiêm Đình được trang trí theo phong cách này.
Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến Nghiêm Đình, một cảm xúc buồn thoáng qua trên khuôn mặt cô, nhưng cô nhanh chóng che dấu nó đi.
“Sao ông lại ở đây?"
Bạch Tô còn có chút vui mừng, nghi ngờ hỏi.
"Để chăm sóc cậu chủ nhà tôi."
"Cậu chủ?"
Cô càng khó hiểu hơn, đầu tiên là Phó Vân Tiêu biến mất không thể giải thích được, sau đó là quản gia trước kia của Nghiêm Đình ở trong biệt thự nói là để chăm sóc cậu chủ.
Chẳng lẽ…
Bạch Tô kinh ngạc không khép được miệng, trong đầu cô chợt hiện lên một suy đoán táo bạo.
"Mau vào phòng ngủ đi, cậu chủ chờ cô đã lâu rồi."
Quản gia mỉm cười lịch sự mời Bạch Tô vào phòng ngủ.
Không đợi quản gia nói xong, Bạch Tô vài bước đã chạy tới nơi, trực tiếp mở cửa.
Trên giường một người đàn ông có gương mặt rất đẹp đang nằm, khi cười rộ lên trông anh có nét giống ngôi sao Hàn Quốc, có thể nhìn ra bây giờ anh vẫn còn đang suy yếu, làn môi trắng bệch, nhưng hình như anh lại rất vui vẻ, bên môi vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ phát ra từ đáy lòng.
Trên tủ bên cạnh chỗ anh nằm còn có một cái bình, trong bình có một ít hoa hồng tươi.
Khóe mắt Bạch Tô chua xót, trong lòng nhất thời nhịn không được.
Cô bất động đứng ngẩn ngơ trước cửa không bước tiếp.
Mọi thứ trước mặt cô thật quá hư ảo, cô đã nhiều lần hy vọng Nghiêm Đình có thể sống lại, nhưng khi anh thực sự xuất hiện trước mặt cô thì cô lại không dám tin.
Dù sao thì tất cả mọi người đều nói anh đã chết!
"Làm sao vậy? Không nhận ra nhau à?"
Nghiêm Đình cười mở miệng nói.
Nghe thấy giọng nói của Nghiêm Đình nước mắt cô liền rơi xuống, lúc này cô vui mừng đến mức không biết phải nói gì, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi mở miệng cô lại không nói được lời nào.
"Hừm… Xem ra phải giúp em khôi phục trí nhớ mới được."
Nghiêm Đình giả vờ suy nghĩ, sau đó lấy ra một bông hồng trong bình, nhặt từng cánh hoa một làm trò ảo thuật nhỏ cho Bạch Tô.
"Đóa hoa hồng này anh nghĩ nên là em bỏ nó đi.”
Cảnh tượng này giống hệt như lần đầu tiên Nghiêm Đình gặp cô.
Bạch Tô bật cười, lấy tay lau nước mắt, chậm rãi đi tới, vươn tay cầm lấy bông hồng.
"Ngừng! Đừng cọ nước mũi vào bông hoa của anh."
Nghiêm Đình mau chóng thu hoa về, làm bộ ghét bỏ nhìn Bạch Tô.
"Xì."
Bạch Tô tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, trực tiếp cầm lấy ống tay áo của anh lau nước mắt cho mình.
Trong nháy mắt dường như họ đã trở lại trạng thái là hai người bạn tốt trêu chọc lẫn nhau.
Sau khi hai người đùa giỡn vài câu, Bạch Tô đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt.
"Tôi cứ nghĩ là anh đã chết rồi."
Vẻ mặt của Bạch Tô bỗng trở nên vừa nghiêm túc vừa buồn bã.
"Chà…lúc đầu thì anh cũng có ý tưởng đó, sau đó anh lại nghe ngóng một chút, hóa ra hình như em không hề nói câu “em yêu anh” theo phương hướng anh đã rời đi, suy đi nghĩ lại anh cảm thấy đi như vậy thiệt thòi quá nên anh lại quay lại.”
Nghiêm Đình nói nửa đùa nửa thật, cố gắng kéo Bạch Tô ra khỏi bầu không khí buồn bã.
Tất nhiên Bạch Tô biết rằng Nghiêm Đình không nói thật nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh một cái, ngừng nói về chủ đề đáng buồn này.
Bởi vì Nghiêm Đình vẫn luôn hôn mê, hôm nay anh cũng chỉ mới tỉnh lại, hàn huyên với Bạch Tô một lúc thân thể anh đã không chống đỡ tiếp được nữa.
Nhìn ra Nghiêm Đình đã mệt, cô dặn dò anh phải nghỉ ngơi thật tốt, rồi rời khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, Phó Vân Tiêu đã mở sẵn cửa, đợi Bạch Tô lên xe.
“Em có hài lòng với sự bất ngờ này không?”
Một nụ cười đẹp đẽ nở trên khóe môi Phó Vân Tiêu, đôi mắt anh vô cùng dịu dàng.