Buổi tối, lúc Bạch Tô tan sở, mặc một bộ quần áo khác với thường ngày như mấy hôm trước, lại đeo thêm một cái khẩu trang, nhanh chóng đi xuống lầu, từ trong hành lang đi một vòng xuống bãi đậu xe ngầm.
Trước kia Bạch Tô chỉ cần lên xe từ đây, nhưng hôm nay cô vừa đi tới bãi đậu xe dưới đất, còn chưa ló đầu ra đã thấy xe của mình bị phóng viên vây quanh, nói chuyện thầm thì ở đó!
"Chiếc xe này chắc là xe của người phụ nữ đó."
"Không ngờ cũng là khá giàu có, vậy là Trịnh Nãi Liêu thực sự được một người phụ nữ giàu có bao nuôi?"
"Nghe nói gia đình anh ta cũng khá giàu có, sao lại được một người phụ nữ giàu có bao nuôi? Không thể nào đúng không?"
Mọi người đang xì xào bàn tán.
Bạch Tô đứng ở xa xa nghe rõ, chỉ là sau khi nghe rõ ràng, cả người cô có cảm giác như bị gió tạt đến phát điên!
Mấy người này đúng là có trí tưởng tượng phong phú, não cũng thật lớn, tại sao lại có thể nghĩ ra nhiều câu chuyện tình yêu như vậy.
Cô nhìn xung quanh, không có nơi nào để trốn vào bên cạnh xe của mình.
Sau khi nghĩ ra một cách, Bạch Tô chần chừ, xoay người bỏ chạy.
Sau khi lên trên tầng 1, cô nghĩ rằng nếu các phóng chặn ở dưới tầng hầm thì ở trên mặt đất chỗ cô đang ở hẳn dễ dàng thoát ra hơn.
Sau khi Bạch Tô vào cửa, cô quấn mình chặt hơn một chút, đi ra khỏi cửa tòa nhà văn phòng, cố gắng hết sức giả bộ bình tĩnh, sẵn sàng tìm cơ hội chạy trốn.
Kết quả, khi mới đi ra ngoài, một đám phóng viên liền chạy về hướng Bạch Tô, cô hoảng sợ, sợ hãi vội va.
Cô vừa chạy thì những người phía sau cũng vội vàng đuổi theo.
Bạch Tô cũng không quan tâm lắm, may mắn thay có một chiếc taxi chạy đến, cô nhanh chóng nhảy vào xe, thoát khỏi cảnh tượng khiến người khác đáng sợ này.
Sau khi Bạch Tô lên taxi, cô không nói tài xế lái xe đi đâu mà chỉ hỏi bảo xế lái xe một lát. Sau khi ổn định suy nghĩ, cô bảo tài xế lái xe đến tòa nhà văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Khi cô nói xong với tài xế, điện thoại reo lên.
Trong điện thoại, thư ký nói với Bạch Tô: "Tổng giám đốc Bạch, mấy vị khách mà lúc trước công ty chúng ta hẹn giờ không có cách nào vào được công ty. Mấy hôm trước có một khách hàng đến, thấy cửa ra vào chỗ chúng ta lộn xộn như vậy nên đã dừng lại."
Giọng của thư ký có vẻ hơi sốt ruột, sau khi Bạch Tô nghe xong cũng cảm thấy lo lắng.
"Cô đừng quan tâm đến chuyện này nữa, tôi sẽ đến xử lý."
Nói xong, Bạch Tô cúp điện thoại.
Một chiếc Ferrari nổi bật đậu dưới tòa nhà văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Gần đây Thời Hoan cũng đang theo dõi tin tức trên mạng, cô ta không ngờ rằng người phụ nữ mà bản thân rất ghét lại bị một người nổi tiếng liên lụy và lâm vào cảnh khốn cùng.
Trước đây, trong ngày Phó Vân Tiêu đi gặp bà cụ, thỉnh thoảng Bạch Tô sẽ gọi điện, nhưng bây giờ có vẻ như mối quan hệ giữa Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đã trở nên xa cách hơn nhiều.
Hôm nay, Thời Hoan đã tự nấu canh rồi đưa thẳng đến văn phòng của Phó Vân Tiêu, trực tiếp báo tên của mình, sau đó Phó Vân Tiêu để Thời Hoan lên lầu.
Thời Hoan vừa bước vào cửa đã ân cần đặt bát canh trước mặt Phó Vân Tiêu: "Anh Vân Tiêu, đây là canh do em tự tay làm, em nghĩ chắc dạo này anh khá khó chịu nên muốn qua bày tỏ lòng quan tâm với anh."
Nghe được lời nói của Thời Hoan, Phó Vân Tiêu nhàn nhạt ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cô ta: "Tại sao gần đây anh lại thấy khó chịu?"
"Là vì... chuyện của chị dâu và ngôi sao kia, anh Vân Tiêu không biết sao? Tin này ở trên mạng đang rất nóng hổi, bây giờ đã bắt đầu xuất hiện nhiều phiên bản trên mạng, đều là về chuyện chị dâu và ngôi sao kia đang yêu nhau."
"Anh, anh và chị dâu ở hai công ty, mỗi người đều rất bận rộn với công việc của bản thân, không có nhiều thời gian bên nhau. Bọn em đều là phụ nữ, em có thể hiểu được lòng dạ của phụ nữ đôi khi không được mạnh mẽ, nếu ở một mình trong một thời gian dài thì rất dễ nảy sinh một số ý nghĩ khác.
Thời Hoan đang thận trọng ám chỉ với Phó Vân Tiêu.
Lúc này tình cờ là lúc Bạch Tô bước vào, cô vừa đi vào đã nghe thấy lời nói của Thời Hoan.
"Ồ? Ý của cô là, nếu ở một mình lâu ngày thì sẽ lừa dối rồi tìm người khác sao?"
Bạch Tô thường cho rằng bản thân có thể tha thứ cho bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào mà Thời Hoan vô ý làm với mình, nhưng cô không ngờ rằng Thời Hoan thậm chí còn chạy đến chỗ Phó Vân Tiêu để thực hiện những hành động khiêu khích không cần thiết.
"Chị dâu, đừng nóng giận, những gì tôi nói đều là chuyện dễ hiểu."
Khi Thời Hoan nhìn thấy Bạch Tô đi vào, cô ta không hề có ý giải thích mà chỉ nói một cách nhẹ nhàng với Bạch Tô.
Bạch Tô khẽ cười: "Cô yên tâm, tôi không tức giận gì cả."
Nói xong, Bạch Tô trực tiếp đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, nói: "Chồng, em đã giúp chúng ta cùng nhau đăng ký một chương trình tạp kỹ."
Phó Vân Tiêu hơi cau mày: "Chương trình tạp kỹ nào."
Anh nào có thời gian lên chương trình tạp kỹ?
Bạch Tô cười nói: "Chỉ là nhiều người không biết chúng ta là vợ chồng, mới gây ra những chuyện phiền phức như vậy, chuyện giữa em và Trịnh Hạo, thêm cả chuyện lần trước em đến công ty anh mà mọi người không nhận ra. Vì vậy, em chỉ mong mọi người biết rằng anh là chồng em và hai chúng tôi là một cặp đôi chân chính."
Vốn dĩ, đây là điều mà Bạch Tô muốn thuyết phục Phó Vân Tiêu, nhưng sau khi những lời này được nói ra, Thời Hoan bên cạnh liền trở nên không vui.
"Chị dâu nhất định phải biểu lộ tình cảm nhiều như vậy sao?"
"Anh nói xem có được hay không?"
Bạch Tô ngẩng đầu lên, hỏi Phó Vân Tiêu với đôi mắt tròn xoe.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lúc: "Em thích là được."
Thực ra anh nghĩ như vậy.
"Anh hợp tác cùng với em."
"Tuyệt quá!"
Bạch Tô vui vẻ cười với Phó Vân Tiêu, lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy bát canh mà Thời Hoan đã mang tới, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng bưng nồi canh qua: “Chồng, em đói quá, cám ơn em Thời Hoan."
Bạch Tô nói xong, thản nhiên bưng nồi canh lên, tự mình uống một bát.
Thời Hoan ở bên cạnh đã sắp bùng nổ đến nơi.
Cô ta nhìn Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, giận dữ nói: "Em đi đây, em nhớ ra mình còn có việc phải làm."
Thời Hoan xuống tầng, trực tiếp lao ra xe, cảm giác tức giận vẫn chưa biến mất, cô ta cầm điện thoại bấm số của Tạ Dương.
"Anh đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau đi."
ở bên này Tạ Dương đang ăn cùng vợ của mình, không trả lời câu hỏi của Thời Hoan mà trực tiếp cúp điện thoại.
Tạ Dương cúp máy! Thời Hoan càng tức giận hơn.
Cô ta tức giận cầm điện thoại lên, gọi lại cho Tạ Dương, nhưng Tạ Dương còn không thèm trả lời!