Thường ngày công việc của Phó Vân Tiêu rất bận, công việc của Bạch Tô cũng bận không kém, văn phòng của hai người lại không ở cùng một hướng nên Phó Vân Tiêu không hề có thói quen đưa Bạch Tô đi làm.
Hôm nay anh bị chập sợi dây thần kinh nào mà lại muốn đưa cô đi làm vậy?
Bạch Tô cũng ngờ vực nhìn Phó Vân Tiêu: "Anh không cần đưa em đi, em có thể tự đi được.”
"Kỹ thuật lái xe của em không tốt."
Phó Vân Tiêu nói những lời này rất tự nhiên.
Bạch Tô lại càng khó hiểu hơn!
"Mỗi ngày em đều đi làm trên con đường này, cũng là tự em lái xe đi, không hề gặp phải sự cố giao thông nào, sao lại nói là kỹ thuật lái xe của em không tốt? Đâu phải là em đi thi đua xe đâu.”
Bạch Tô không bằng lòng liền ngồi vào chỗ lái.
Kết quả, Phó Vân Tiêu lại chui vào chỗ lái trước cô, rồi vẫy tay ý bảo cô lên xe.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn Phó Vân Tiêu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhìn anh, vậy thì cứ cho rằng anh ấy muốn thể hiện tình yêu với cô đi.
Bạch Tô phối hợp ngồi xuống chỗ ghế phụ, Phó Vân Tiêu liền nổ máy chạy đi.
Khi Phó Vân Tiêu chậm rãi lái xe trên đường, Bạch Tô ngồi bên cạnh quay sang nhìn anh với ánh mắt chan chứa tình cảm, hỏi anh: “Ông xã, có phải hôm nay anh thấy em đặc biệt xinh đẹp không?”
Chắc hẳn anh ấy có động thái như vậy vì nhận thấy xung quanh mình có rất nhiều bạn khác giới, rồi cảm thấy áp lực và có cảm giác nguy cơ, nên mới làm ra hành động như này.
Để chứng tỏ anh ấy yêu cô đó mà.
Bạch Tô thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu truy vấn Phó Vân Tiêu, muốn nghe Phó Vân Tiêu nói thử.
Phó Vân Tiêu vừa lái xe ra khỏi khu nhà vừa quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Tô nói: "Ừ, đúng là nhìn rất xinh đẹp, mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy."
"Ông xã thật khéo mồm nha, miệng ngọt như vậy.”
"Vậy em qua đây nếm thử đi, không phải chỉ có nói lời ngọt đâu, hương vị cũng ngọt lắm đó.”
Phó Vân Tiêu nói xong còn cố ý dừng xe, làm bộ đợi Bạch Tô vươn qua nhấm nháp một chút.
Bạch Tô liếc nhìn Phó Vân Tiêu, còn lâu cô mới làm theo ý Phó Vân Tiêu như vậy.
Khó khăn lắm Phó Vân Tiêu mới phát hiện ra lòng mình, muốn bắt đầu tấn công mãnh liệt với cô, Bạch Tô nhất định phải kiên trì làm cho Phó Vân Tiêu ngứa ngáy trong lòng.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, duỗi hai cái ngón tay ra ấn lên môi mình rồi lại ấn lên môi Phó Vân Tiêu, rồi nói với Phó Vân Tiêu nói: "Ông xã à, đây là một nụ hôn thuần khiết đó, anh có cảm nhận được không."
Bạch Tô cười ngồi trở lại chỗ ghế phụ của mình, vui vẻ chờ đến chính mình Phó Vân Tiêu tiếp tục lái xe.
Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô, tiếp tục lái xe.
Chỉ là trong khi Phó Vân Tiêu lái xe, Bạch Tô lại bắt đầu có vấn đề, cô chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu hỏi: "Ông xã, anh không yêu em sao?”
"Anh có yêu em không trong lòng em phải biết rõ chứ?"
Phó Vân Tiêu cau mày liếc nhìn Bạch Tô.
Sao hôm nay Bạch Tô nhiều vở diễn quá vậy nhỉ, mình chỉ là lo lắng nên đưa cô ấy đến công ty, mà sao đến lời nói của cô ấy cũng trở nên lòng vòng như vậy.
Vốn là Phó Vân Tiêu cũng không lo lắng Bạch Tô và anh chàng tên là Trịnh Nãi Nãi gì đó có khúc mắc gì, về tình yêu của mình và Bạch Tô anh vẫn rất có lòng tin.
Nhưng giờ Bạch Tô cứ hỏi đi hỏi lại, rồi lại thử anh không khỏi khiến cho Phó Vân Tiêu nghi ngờ, có phải Bạch Tô có âm mưu gì không đây.
Hay là cô ấy cố ý?
"Giữa em và anh chàng ngôi sao Trịnh Nãi Nãi rốt cuộc là có việc gì?”
Vừa rồi Phó Vân Tiêu cũng chỉ tùy tiện liếc qua tin tức, không nhĩn kỹ nên cũng không để tâm, tất nhiên không thể nhớ được nghệ danh đầy đủ của Trịnh Hạo.
Bạch Tô vốn đang vui vẻ ngâm nga hát nhẩm, vừa nghe Phó Vân Tiêu chất vấn cô liền phì cười ra tiếng.
"Trịnh Nãi Nãi? Ha ha ha ha ha ha…Là cái quỷ gì."
"Người ta tên là Trịnh Nãi Liêu."
"Vậy anh ta trêu chọc em như thế nào?" (*nam chính chơi chữ, nối chữ Liêu trong tên Trịnh Nãi Liêu)
Phó Vân Tiêu cau mày, rõ ràng Bạch Tô đã cười muốn khùng vì câu nói tưởng là đùa cợt mà không phải của Phó Vân Tiêu, mà Phó Vân Tiêu lại có vẻ cực kỳ đứng đắn nhìn Bạch Tô.
"Anh ấy không có chêu trọc gì em."
Bạch Tô trước tiên giải thích một câu, rồi lại cố ý nhích sát vào Bạch Tô, cô bỗng nhiên nhỏ giọng có ý ái muội hỏi Phó Vân Tiêu: "Ông xã, sao anh quan tâm người ta thế? Hay là anh không đủ tự tin, sợ em bỏ anh?”
Bạch Tô vẻ mặt mang theo ý cười nhìn Phó Vân Tiêu, đối với thái độ ghen tuông của Phó Vân Tiêu lúc này cô thật sự rất mãn nguyện.
Phó Vân Tiêu lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bạch Tô: "Giải thích."
Không cho Bạch Tô cơ hội tán tỉnh hay thám thính suy nghĩ trong lòng anh.
Bạch Tô bất đắc dĩ bĩu môi nói với Phó Vân Tiêu: "Không phải lúc nhỏ anh luôn bảo vệ Thời Hoan à, còn đây chính là người bạn tốt nhất của em, lúc nhỏ luôn bảo vệ em.”
"Vậy tại sao bỗng nhiên lại liên lạc với nhau?"
Phó Vân Tiêu cau mày lại hỏi một câu.
Vốn là không động đến đề tài này, nhưng vừa bắt đầu thì lại có vài chuyện không thể nắm bắt hết được, Phó Vân Tiêu sẽ liên tục đặt câu hỏi.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: "Anh cũng tin cái tin vịt đó à?"
Bạch Tô tò mò nhìn Phó Vân Tiêu, trong lòng anh mạnh mẽ như vậy, không nên thế này…
Phó Vân Tiêu nhíu mày: "Không tin, thôi quên đi, anh cũng không muốn nghe quá khứ của em và người đàn ông khác, giờ em không cần giải thích gì nữa.”
"Ngồi chắc vào!"
Vừa dứt lời, Phó Vân Tiêu lại cường điệu thêm một câu.
Vốn dĩ họ đang lái xe đi chậm trên một con đường rộng, Bạch Tô vẫn có thể hỏi Phó Vân Tiêu một loạt vấn đề mình có hứng thú, nghĩ là có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.
Kết quả, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên khẩn trương nói một câu ngồi vững vàng, Bạch Tô lập tức ngồi thẳng lại, nhưng cô còn chưa kịp ổn định cơ thể thì Phó Vân Tiêu đã phóng xe đi như tên lửa.
Sau đó cũng không đi theo con đường cô thường hay đi mà nhanh chóng chui vào một con đường hẹp.
Con đường này nếu không có kỹ năng lái xe tốt thì thật sự không thể đi được, vì hai đầu đường có tường bao quanh, xe phải tính toán tốt kích thước mới có thể vừa vặn chen vào rồi tiến lên.
Tim Bạch Tô đều bị hành động của Phó Vân Tiêu làm cho vọt lên đến cổ họng.
"Phó Vân Tiêu, anh muốn làm gì vậy? Ngoài miệng nói không thèm để ý chuyện của em và Trịnh Hạo thế mà lại dùng việc lái xe để trả thù em à?”
Bạch Tô vừa kinh hồn chất vấn Phó Vân Tiêu vừa nhanh chóng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.
Phó Vân Tiêu mặt không thay đổi, sau khi lái xe ra khỏi con hẻm nhỏ liền nhanh chóng quay trở lại đại lộ rộng lớn, trái tim Bạch Tô vừa mới ngừng lại được hai giây thì Phó Vân Tiêu bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng lao xe ầm ầm.
"Phó Vân Tiêu!"
"Anh có thể lái xe bình thường chút không!"
Trong lúc Bạch Tô nói như vậy Phó Vân Tiêu đã lái xe qua hai con đường.
Cô thề cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy Phó Vân Tiêu lái xe như vậy, chính cô cũng chưa bao giờ ngồi trên một chuyến xe đi như thế này.
Phó Vân Tiêu vẫn duy trì tốc độ như vậy suốt quãng đường còn lại, trải qua đoạn đường di chuyển nguy hiểm kinh hồn cuối cùng Bạch Tô đã đến công ty nhanh hơn mọi khi đến hai mươi phút.
Khi cô đi vào bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của thư ký: "Tổng giám đốc, cô nhất định phải đi thang máy của bãi đỗ xe lên đây nha.”
Thư ký nhỏ giọng dặn dò Bạch Tô.
"Ừ, tôi đang đợi thang máy, làm sao vậy?". ngôn tình hoàn
"Không có việc gì, tôi chỉ muốn dặn dò một chút thôi."
"Buổi tối anh tới đón em."
Câu này Phó Vân Tiêu nói ra Bạch Tô còn đang bận nói chuyện với thư ký nên không cũng để ý liền gật đầu, để cho anh mau chóng lái xe về nhà ngủ bù.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô gật đầu thì rời đi.
Bạch Tô theo tác phong bình thường đi thẳng lên lầu, vào phòng làm việc của mình.
Chỉ là vừa đến công ty, từ lúc bước vào tòa nhà công ty, cô đã cảm thấy tất cả những người khác giới trong công ty đều nhìn cô một cách kỳ lạ.
Bạch Tô không rõ lắm cho nên vẫn đi tiếp đến phòng làm việc của mình, ngồi vào chỗ làm, lúc này thư ký bưng một ly cà phê, một ly sữa vào nói với Bạch Tô: "Tổng giám đốc, cô muốn uống gì thì uống đi nhé."
Bạch Tô nhìn thư ký dò hỏi, tuy nói thư ký của mình rất quan tâm đến mình, nhưng hôm nay lại quan tâm quá mức rồi.
"Hôm nay cái dây thần kinh nào của cô được lắp đúng lại rồi, muốn xin xỏ chuyện gì à?"
Bạch Tô nhìn thư ký của mình đầy thắc mắc.