Phó Vân Tiêu đi lên bục giảng, Bạch Tô ngẫm nghĩ một lát, lặng lẽ khom người, chuồn ra từ phía sau.
Cô cần ra ngoài để bình tĩnh lại.
Cô đã không muốn đối mặt với Phó Vân Tiêu thì chớ, lại còn dưới thân phận sinh viên và giảng viên, chỉ tổ làm Bạch Tô càng thêm xấu hổ.
Bạch Tô đứng bên ngoài hít thật sâu mấy hơi mới lần nữa quay lại phòng học.
Cô hơi cúi đầu, mắt không tử chủ liếc qua bục giảng, phát hiện quanh bục giảng vây kín nữ sinh, trong tay bọn họ đều cầm sách giáo khoa, như là có chuyện cần xin Phó Vân Tiêu chỉ giáo.
"Những vấn đề này lát nữa giáo sư sẽ giảng, trước tiên xin hãy kiên nhẫn trở lại chỗ ngồi."
Trợ giảng cảnh Phó Vân Tiêu cố gắng duy trì trật tự, khuyên nữ sinh đang vây kín trở về chỗ ngồi.
Vậy nhưng bên cạnh anh vẫn còn một nữ sinh trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ rực, chiếc váy ngắn khoét sâu chữ V gợi cảm hoàn hảo tôn lên dáng người hình chữ S.
Không biết cô ta đang nói chuyện gì với Phó Vân Tiêu, thỉnh thoảng lại che miệng cười duyên, một cái nhăn mày một nụ cười mỉm, quyến rũ động lòng người.
Nhìn là biết loại phụ nữ này hay mồi chài đám đàn ông nhà giàu, nhưng Bạch Tô không hiểu nổi tại sao cô ta lại được đối xử khác với người khác như vậy.
Không tiếp tục nhìn nữa, Bạch Tô cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình, làm bộ như không hề nhìn thấy tình huống vừa rồi.
Cô muốn đọc vài trang sách nhưng chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên cáu kỉnh kỳ lạ, cho dù có đeo tai nghe vẫn cảm thấy xung quanh thật ồn ào, không đọc nổi một chữ.
Bạch Tô định khép sách lại thì lớp trưởng ngồi cạnh cô bỗng đưa đến một phiếu điều tra.
"Bạch Tô, cậu đưa phiếu điều tra cho giáo viên đứng lớp điền giúp tôi nhé. Tôi đau bụng chết mất, phải đi vệ sinh đây."
Bạch Tô khẽ nhíu mày, do dự không biết từ chối như thế nào.
Hiển nhiên cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với cái người giáo viên đứng lớp này chút nào.
Tuy nhiên lớp trưởng hoàn toàn không cho Bạch Tô có hội nói gì cả, bỏ lại phiếu điều tra rồi chạy vụt vào WC.
Lúc này cô nàng vừa nãy nói chuyện với Phó Vân Tiêu không biết đã đi đâu, trên bục giảng chỉ còn lại một mình Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô bất lực nhìn bục giảng, không còn cách nào ngoài đứng dậy đi tới.
Khoảng cách với Phó Vân Tiêu càng ngày càng gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt của Phó Vân Tiêu, sâu xa đánh giá cô.
Bạch Tô vùi đầu xuống thấp hơn, chân cũng bước nhanh hơn hai bước.
Cảm giác này thực sự là bức bối, càng ghét cái gì thì càng phải cắn răng chịu đựng mà làm.
Cuối cùng, khi chỉ còn cách Phó Vân Tiêu hai bước Bạch Tô dừng lại, cô cố ý giữ khoảng cách, ném phiếu điều tra trên bàn rồi quay người chuẩn bị đi xuống.
"Tôi sẽ không điền vào phiếu điều tra này."
Giọng nói từ tốn của Phó Vân Tiêu truyền đến từ sau lưng.
Bạch Tô thấy anh ở chỗ này đã có chút bực bội, giờ này Phó Vân Tiêu còn không chịu phối hợp, Bạch Tô chợt khựng lại quay đầu trừng anh một cái.
Bạch Tô tức giận quay đầu nhìn Phó Vân Tiêu, sau đó nhìn xuống phiếu điều tra.
Phó Vân Tiêu như không nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tô, tiếp tục nói: "Em không hỏi tôi câu hỏi trên này, tôi sẽ không điền."
Khóe miệng anh hiện lên nụ cười đắc ý, chọc Bạch Tô tức đến ngứa ngáy.
Bạch Tô hơi nhíu mày, nhìn về phía Phó Vân Tiêu rồi nghiêm túc đọc phiếu điều tra, hỏi ảnh: "Tại sao tôi phải hỏi anh, anh không biết đọc chữ à?"
Bạch Tô hiển nhiên không muốn tiếp xúc quá nhiều với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu thản nhiên nhìn lướt qua phiếu điều tra, nở nụ cười: "Em có thể cho rằng tôi không biết chữ."
Phó Vân Tiêu nói xong câu đó, ánh mắt liền dán chặt lên người Bạch Tô.
Bạch Tô quả thực bị Phó Vân Tiêu làm tức chết.
"Lớp trưởng đang đi vệ sinh, đợi lớp trưởng trở về sẽ đọc cho anh điền đơn. Tôi không phải lớp trưởng, không có nghĩa vụ này.
"Sau khi lớp trưởng trở về tôi sẽ nói thái độ em không tốt, vì vậy tôi không điền."
Phó Vân Tiêu tiếp tục uy hiếp.
Lúc này, thật sự chọc tức Bạch Tô rồi.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, vừa liếc nhìn phiếu điều tra: "Được, tôi đọc cho anh, nói đi."
Bạch Tô bực tức nhìn tờ đơn, mặc kệ nó ghi cái gì cô sẽ tự mình đọc.
Họ và tên: Phó Vân Tiêu.
Nghề nghiệp: Tổng giám đốc Phó Thị.
Tình trạng hôn nhân: Đã ly hôn.
Bạch Tô không quan tâm Phó Vân Tiêu có trả lời hay không, cô nhìn lướt qua thông tin cơ bản ở trên, không hỏi câu nào đã thay anh điền vào.
Phó Vân Tiêu đương nhiên cũng thấy Bạch Tô điền mục tình trạng hôn nhân là đã ly hôn.
Lông mày của anh khẽ cau lại, nghiêm túc nhìn Bái Sư nói: "Đã ly hôn sao?"
Bạch Tô không quay đầu lại: "Dựa theo quy định của pháp luật, một bên vợ hoặc chồng chết thì sẽ đương nhiên chuyển sang tình trạng hôn nhân là đã ly hôn.”
"Bạch Tô, tôi vẫn còn chưa chết."
Phó Vân Tiêu tiếp tục nhìn Bạch Tô.
Cô nàng đang cố ý làm chọc tức làm anh khó xử, anh biết chứ nhưng cũng không bực, chỉ nói với Bạch Tô.
"Thế nên, mục vợ chồng phải điền tên của em."
Bạch Tô ngước mắt lạnh lùng nhìn Phó Vân Tiêu: "Hai người đã ly thân hai năm, đương nhiên có thể ly hôn, đến giờ chúng ta đã ở riêng rất lâu rồi."
"Em nói vậy muốn ám chỉ buổi tối tôi phải đến tìm em sao?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô tươi mỉm cười hỏi.
Anh vừa dứt lời, cơn giận của Bạch Tô càng thêm bừng bừng, cô thấy Phó Vân Tiêu căn bản không muốn phối hợp.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu: "Nếu anh đã không muốn điền thì tôi trở về, anh muốn nói gì thì nói."
Bạch Tô đã đến rìa sự kiên nhẫn,
Đúng lúc này, lớp trưởng bước vào cửa, hiển nhiên là vừa về từ nhà vệ sinh, cô ta đến cạnh Bạch Tô cười hì hì nói với cô: "Bạch Tô, cảm ơn cậu, được rồi, để tôi giao tờ đơn này đi."
Lớp trưởng là một nữ sinh đơn thuần.
Lúc cô ta nói xong cũng cảm nhận được không khí lúc đó giữa Phó Vân Tiêu và Bạch Tô không bình thường, bầu không khí khiến người khác không thể đến gần. Cô ta lén nhìn tờ đơn trên tay Bạch Tô thấy đã điền được ba mục, hơn nữa, mục vợ chồng của Phó Vân Tiêu còn điền đã ly hôn.
Vậy là... Bạch Tô nhìn trộm chuyện riêng tư của Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu không muốn người khác biết anh đã ly hôn?
Vậy nên mới làm khó dễ Bạch Tô?
Lớp trưởng luôn là người không muốn gây phiền phức cho người khác.
Cô nghĩ nếu Phó Vân Tiêu gặp rắc rối với Bạch Tô thì chính là do lỗi của cô, dù sao chuyện này cũng do cô làm Bạch Tô đến đây.
Cô ta ho khan một tiếng: "Chào thầy Tiêu, tôi là lớp trưởng lớp này, bạn học chỉ muốn giúp tôi đưa tờ đơn này cho anh, tuyệt đối không có ý nhìn trộm chuyện riêng tư của anh."
Lớp trưởng dè chừng nói.
Rất sợ chọc giận tai to mặt lớn như Phó Vân Tiêu.
Kết quả Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng nói: "Không phải Bạch Tô nhìn trộm chuyện riêng của tôi, em ấy..."
Bạch Tô cho rằng Phó Vân Tiêu muốn nói với lớp trưởng cô là vợ anh.
Cô không muốn nhiều người biết quan hệ của bọn họ.
Bởi vậy Bạch Tô nói: "Lớp trưởng, chúng ta trở về thôi, đến giờ học rồi."