Bạch Tô tua video đến hai ngày trước khi An Kỳ tự sát, sàng lọc từng con đường một.
Cuối cùng, cô phát hiện một chiếc xe taxi trong video giám sát!
Ngay sau đó, một người phụ nữ quen thuộc đi xuống khỏi chiếc xe taxi, Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn xuống xe, gọi điện thoại, tiếp theo cô ấy đi về phía công trường bỏ hoang, biến mất trong video.
Không lâu sau, An Kỳ xuất hiện trong màn ảnh, cô ấy cũng đi về phía công trường bỏ hoang.
Phóng to ống kính, trên mặt An Kỳ còn mang theo cười, dường như rất vui vẻ.
Nhìn thấy thế, Bạch Tô rất vui vẻ.
Cô tua lại, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết.
Cô phát hiện, thời gian Mộ Vãn Vãn gọi điện thoại trùng khớp với thời gian An Kỳ nghe điện thoại trong một video khác.
Nhìn cổ tay An Kỳ vẫn còn quấn băng, dường như mới bị thương không lâu, còn có chút máu đỏ tươi thấm ra ngoài băng.
Liên hệ với lời nhắc nhở của Thẩm Mạc Bá, trên căn bản có thể suy đoán ra, Mộ Vãn Vãn tự sát không thành, hẹn An Kỳ đến một nơi không có ai, sau đó thi thể An Kỳ được tìm thấy.
Bạch Tô càng xem càng hăng hái, cuối cùng thì cô cũng có thể chứng minh cái chết của An Kỳ không hề liên quan đến mình!
Sắc trời dần dần sáng lên, Bạch Tô cắt đoạn video của Mộ Vãn Vãn và An Kỳ ra, sau đó lái xe, chuẩn bị ra sân bay.
Cô muốn đi tìm Caesar, cô nhất định phải nói cho Caesar biết sự thật!
Kết quả, Bạch Tô vừa mới ra khỏi cửa khu nhà đã nhìn thấy Nghiêm Đình.
Hai tay Nghiêm Đình hai tay dang tay ra, ngăn cản trước xe của Bạch Tô, trực tiếp nói với Bạch Tô hai chữ: "Mở cửa."
Nghiêm Đình gõ cửa sổ xe Bạch Tô, Bạch Tô thở dài bất đắc dĩ, nhưng vẫn mở cửa cho Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
"Em muốn đi đâu?"
Vẻ mặt Nghiêm Đình thành thật, nhìn Bạch Tô rồi hỏi.
Ánh mắt anh ta đánh giá Bạch Tô, khiến Bạch Tô có chút chột dạ, Bạch Tô chỉ có thể giải thích một câu: "Tôi muốn ra sân bay tìm Caesar, nói cho anh ấy là tôi đã tìm ra hung thủ sát hại An Kỳ rồi."
"Hả? Sao em tìm được?"
Trên mặt Nghiêm Đình lộ ra vẻ nghi ngờ, rất hứng thú nhìn kỹ Bạch Tô.
Bạch Tô nói rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra cho Nghiêm Đình nghe.
Nói xong, Bạch Tô quay đầu bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Đình: "Vì thế, anh Nghiêm, anh có thể xuống xe chưa? Tôi không có thời gian."
Thật ra bây giờ cô rất sốt ruột, sau khi biết được sự thật, cả người cô đều trong trạng thái hăng hái.
Nghiêm Đình không nghe cô nói gì, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện Bạch Tô vừa nói.
Suy nghĩ trong chốc lát, Nghiêm Đình chậm rãi mở miệng: "Em xem, dựa theo những tin tức mà em nói, Caesar thông minh như vậy, nếu như em có thể tra được, thì nhất định anh ta đã tra ra từ sớm có đúng không?"
Nghe Nghiêm Đình nói như thế, Bạch Tô kinh ngạc, cảm thấy anh ta nói rất có lý.
"Vì thế, nhất định anh ta cũng nghĩ đến hung thủ sát hại An Kỳ là ai, anh ta không hành động thì chắc đã có kế hoạch khác."
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, nghiêm túc phân tích cho cô nghe.
"Tôi không quan tâm đến kế hoạch của anh ấy, tôi cảm thấy cho dù là thế nào thì tôi cũng muốn nói chuyện này cho anh ấy biết, như vậy đối với cái chết của An Kỳ tôi mới không thẹn với lòng." Bạch tTô suy nghĩ một chút, rồi cũng nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô rồi thở dài một hơi: "Nếu như em muốn đi, vậy thì anh sẽ đi với em."
"Anh đi theo tôi làm gì?"
Bạch Tô khẽ nhíu mày, hỏi một câu.
"Lo lắng cho em."
Ánh mắt Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô dần trở nên dịu dàng.
Bạch Tô há miệng, muốn nói lại thôi.
Bầu không khí trong xe cũng theo câu "Lo lắng cho em" mà trở nên lúng túng.
Bởi vì lời Nghiêm Đình vừa nói, nên Bạch Tô không biết làm gì để đuổi Nghiêm Đình xuống xe.
Nghiêm Đình nhanh chóng cười một tiếng, hóa giải lúng túng.
"Chỉ đùa một chút thôi!"
Lúc này Nghiêm Đình mới trở về bình thường: "Anh muốn đi với em để xem trò vui, em nhất định sẽ bị Caesar đuổi ra ngoài."
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, nín cười.
"Có bị bệnh không!"
Bạch Tô hung hăng trừng Nghiêm Đình, thế nhưng cũng không từ chối nữa, cô trực tiếp khởi động xe, tiếp theo là gọi điện cho Caesar, nói về chuyện này.
Lần này khá may mắn, ít nhất thì Caesar cũng không cúp điện thoại của cô, nghe cô nói, tuy rằng toàn bộ quá trình anh không lên tiếng, tất cả đều là Bạch Tô nói.
Đến khi gần kết thúc, Bạch Tô vẫn chủ động hỏi một câu: "Bây giờ anh còn ở cảng C nước Pháp sao? Em mang chứng cứ đến cho anh."
"Còn chuyện gì khác không?"
Caesar lạnh lùng hỏi.
"Không..."
Bạch Tô vừa nói một chữ, trong điện thoại đã truyền đến tiếng cúp máy.
Cô không khỏi nhíu mày.
"Anh nói rồi, cho dù em có đến, thì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài thôi."
Nghiêm Đình nhìn dáng vẻ của Bạch Tô, cười trên sự đau khổ của người khác.
"Em nhìn lại em đi, bị người khác bắt nạt qua điện thoại, nghe anh, đừng có đi nữa."
Nghiêm Đình không có ý an ủi Bạch Tô, ngược lại trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý.
"Câm miệng!"
Bạch Tô thật sự giận điên lên!
Caesar không để ý đến cô, Nghiêm Đình lại còn nói mát.
Tuy rằng cô biết Nghiêm Đình chỉ đang đùa giỡn mình, nhưng vẫn rất tức giận, Bạch Tô hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình và Bạch Tô còn đang vui đùa, kết quả vào lúc này chợt thấy một chiếc xe tải chở hàng đi ngược chiều lao nhanh về phía họ nhanh!
"Cẩn thận!"
Xe tải lao nhanh đến, không thể tránh được.
Nghiêm Đình cướp bánh lái của Bạch Tô, đột nhiên đánh hai vòng bánh lái về phía bên trái đánh, xe trực tiếp tránh khỏi xe tải, đâm mạnh vào vòng bảo hộ.
Bạch Tô bị một màn này dọa đến ngẩn người!
Cả người cô sững sờ ngồi trên ghế lái, không biết phải làm gì!
Nếu như không phải Nghiêm Đình phản ứng nhanh, thì có khả năng cô đã bị xe tải đè thành bánh nhân thịt rồi.
Lúc đó, đầu óc Bạch Tô trống rỗng.
"Phanh xe!"
Lúc này Nghiêm Đình lại hô to một tiếng kéo suy nghĩ của Bạch Tô về.
Chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai đâm thủng màng tai vang lên, lúc này Bạch Tô mới phản ứng, dẫm mạnh vào phanh xe.
Trong chớp mắt, xe họ đâm vào vòng bảo hộ, tránh khỏi va chạm với xe tải chở hàng.
Xe tải chở hàng vẫn còn chạy nhanh trên đường cao tốc, chẳng biết tại sao, đột nhiên lại đổi hướng, dường như là nhìn xác định chỗ của họ rồi lao nhanh đánh!
Vốn xe chở hàng đột nhiên đi ngược chiều đã có chút kỳ lạ, giờ phút này lại cố ý lao về phía họ lần thứ hai, dường như đã có mưu đồ từ sớm.
Không kịp suy nghĩ nhiều, bây giờ đã không kịp tránh nữa, Nghiêm Đình cởi dây an toàn, nhào về phía Bạch Tô, bảo vệ trước người cô!
Bạch Tô nhìn xe tải đang lao nhanh về phía họ lần thứ hai, cô chưa kịp phản ứng, đã được Nghiêm Đình che chắn phía trước.
"Bùm!"
Nổ tung.
Giây phút cuối cùng, Bạch Tô chỉ cảm thấy cả người và xe đều bị hất lên bay nhanh trên không trung.
Thế nhưng người cô lại có một đôi tay mạnh mẽ ôm thật chặt, che chở cho cô.
Sau đó, Bạch Tô lâm vào hôn mê.