Trời đã khuya, ngoài cửa sổ bầu trời đã đầy ánh sao đêm.
Bạch Tô và Nghiêm Đình đã nói chuyện được một hồi lâu, hai người họ không nói chuyện về công việc hay những chuyện rắc rối bận lòng, họ nói chuyện giống như hai người bạn cũ, mãi cho đến khi Bạch Tô cúi xuống nhìn thời gian mới nhận ra đã muộn đến như vậy rồi.
“Anh đưa em về nhé.” Nghiêm Đình dịu dàng nhìn Bạch Tô nói.
“Không cần đâu, tôi có thể tự mình lái xe trở về nhà.”
Bạch Tô từ chối Nghiêm Đình,
Nghiêm Đình đẩy cửa ra, tiễn Bạch Tô ra đến ngoài cửa.
Khi cánh cửa được mở ra, những ánh sao bên ngoài như gấm, chiếu trên người Bạch Tô, dưới ánh sao đêm Bạch Tô trở nên thật xinh đẹp, trong bộ váy hoa dài cùng với nụ cười trên gương mặt, bầu không khí của cuộc trò chuyện đến khuya vừa nãy vẫn chưa biến mất, Nghiêm Đình nhìn đăm đăm Bạch Tô dưới những vì sao, ánh mắt càng như dịu dàng hơn.
Khoảnh khắc đó khiến cho Nghiêm Đình cảm thấy vô cùng đáng giá.
Bạch Tô xoay người lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Đình đang nhìn đăm đăm mình, cô cũng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay, nói với Nghiêm Đình rời đi, rồi chạy vào trong ánh trăng.
“Bạch Tô.”
Sau khi Bạch Tô vừa mới quay người lại, Nghiêm Đình liền gọi tên cô từ phía sau.
Sau khi Bạch Tô nghe thấy tiếng Nghiêm Đình gọi tên mình, bước chân bỗng nhiên khựng lại giây lát, cô từ từ quay đầu lại chỉ nhìn thấy Nghiêm Đình ngập ngừng một chút rồi đi về phía cô ấy.
“Sao vậy?”
Bạch Tô nghi hoặc hỏi.
Nghiêm Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Bạch Tô, muốn nói nhưng lại ngập ngừng chẳng dám nói ra.
Tiếp theo, anh ta dường như đã hạ quyết tâm, biểu hiện bỗng trở nên nghiêm túc.
Anh ta nhìn vào ánh mắt của Bạch Tô, nói từng chữ: “Anh yêu em.”
Đột nhiên nghe được lời tỏ tình của Nghiêm Đình, hơn nữa lại, bất thình lình như vậy, Bạch Tô liền ngẩn người ra một chút, chớp mắt nhìn Nghiêm Đình một cách nghiêm túc, ngừng lại một lúc sau, cô mới phản ứng lại.
Nhìn thấy Nghiêm Đình nghiêm túc tỏ tình như vậy, Bạch Tô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Không phải suy xét lâu, Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Anh xứng đáng có được người tốt hơn, tôi giúp anh tìm một người phù hợp với anh hơn nhé.”
Giọng điệu của cô thoải mái như muốn nhẹ nhàng lờ đi chuyện này.
Nghiêm Đình thấy Bạch Tô không trả lời, nên cũng không nói thêm gì nữa, cứ nhìn thẳng Bạch Tô như vậy, biểu cảm trên gương mặt có chút rối bời.
Lúc này có một cảm giác rất kì lạ lan tỏa trong bầu không khí kì lạ này, Bạch Tô không biết phải đối mặt với Nghiêm Đình như thế nào, rất lâu sau cô liền vẫy vẫy tay nói với Nghiêm Đình: “Được rồi, tôi phải quay trở về nhà rồi. Tạm biệt.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy trốn khỏi đây.
Nghiêm Đình nhìn thấy bóng lưng của cô đang hoảng sợ chạy trốn, đột nhiên không nhịn được nở nụ cười, nghĩ đến những lời tỏ tình vừa nãy còn chưa kịp suy xét đã vội nói ra, vậy mà anh ta một chút cũng không cảm thấy có điều gì không tốt cả.
Trái lại là một nụ cười trên khóe môi.
Anh ta của ngày trước đây luôn luôn phải giữ kẻ, cũng chẳng có lấy chút tự do.
Hôm nay, anh ta mới cảm thấy rằng giữ cô ở bên cạnh thế giới của anh ta mới chính là tự do tự tại.
Đợi sau khi chiếc xe của Bạch Tô từ từ khuất bóng khỏi tầm mắt mình, Nghiêm Đình mới xoay người lại đi vào trong nhà.
…
Từ sau khi Bạch Tô lên xe, chiếc xe không chạy nhanh, ngay cả khi trên đường lớn không có ai, Bạch Tô vẫn tiếp tục lái xe với tốc độ thấp.
Sau khi lên xe, Bạch Tô cũng không nghĩ về chuyện Nghiêm Đình vừa nói, bởi vì cô hiểu rõ rằng bản thân với Nghiêm Đình không có bất cứ khả năng nào.
Ngoại trừ Phó Vân Tiêu, cô với bất kì người đàn ông nào cũng sẽ đều không có khả năng.
Trong lúc đang lái xe, Bạch Tô bất ngờ phát hiện có một chiếc xe đang đậu ở lề đường cách đó không xa, có một ánh chớp bên cạnh con đường.
Bởi vì trời đã khuya nên vôn dĩ trên đường sẽ không có ai, lúc này lại có một chiếc xe đậu ở vị trí này, Bạch Tô không khỏi liếc nhìn một cái.
Cuối cùng, từ cái nhìn này, cô phát hiện chiếc xe này trông rất quen mắt.
Tiếp tục nhìn về phía trước chiếc xe, cách đó không xa có hai người phụ nữ đang tranh cãi.
Nhìn tư thế, dáng điệu thì có vẻ hai người phụ nữ này đang tranh cãi khá gay gắt.
Đàu óc của Bạch Tô chuyển động nhanh chóng, cô cảm thấy rằng cả người và chiếc xe phía trước đều rất quen thuộc, nhưng cô lại không thể nhớ được là đã gặp ở đâu rồi.
Cô lái chiếc xe chạy lại gần một chút, đưa mắt liếc nhìn bảng hiệu xe, chợt giật mình.
Chủ nhân của chiếc xe này không phải ai khác mà chính là Mộ Vãn Vãn.
Cô cũng biết hai người phụ nữ đang tranh cãi đó chính là Mộ Vãn Vãn và Nhiêu Tuyết.
Bạch Tô thận trọng lái xe lướt qua hai người phụ nữ một cách lặng lẽ.
Sau khi lái xe được một đoạn xa, chắc chắn không bị phát hiện, cô mới thận trọng đỗ xe bên lề đường, nhanh chóng xuống xe rồi lặng lẽ đi về phía sau.
Cuộc tranh cãi giữa hai người họ dường như đã trở nên căng thẳng tột độ, sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
“Tôi giúp cô nhiều như vậy, cô cũng phải nhất định sắp xếp cho tôi một chức vụ bên cạnh cô. Tôi muốn tiếp xúc trực tiếp với Caesar.”
Mộ Vãn Vãn nhìn Nhiêu Tuyết với vẻ mặt u ám, trực tiếp nói ra điều kiện của bản thân.
“Có điều, người nào cần gì thì lấy đó mà thôi, ngay cả khi để cô tiếp xúc với Caesar, anh ta cũng sẽ không thích cô.”
Nhiêu Tuyết liếc nhìn và chế nhạo Mộ Vãn Vãn.
“Vậy thì không cần cô lo đâu, anh ấy đã mất trí nhớ rồi, tôi và anh ấy có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Mộ Vãn Vãn có chút tức giận, hình như đã tranh cãi cùng Nhiêu Tuyết rất lâu rồi.
“Thật sao?”
Nhiêu Tuyết tiến lên phía trước một bước, nhìn Mộ Vãn Vãn rồi đột nhiên mỉm cười.
“Vậy thì cô phải tranh thủ giữ chặt vào, tôi nghe nói Bạch Tô cũng đã đến Pháp.”
Nhiêu Tuyết tiếp tục cười nhạo, đầy vẻ mỉa mai.
Nghe thấy cái tên Bạch Tô, ánh mắt của Mộ Vãn Vãn ngay lập tức trở nên lạnh lẽo đáng sợ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm: “Anh ấy đã không còn nhớ những chuyện của trước đây nữa rồi, anh ấy hiện tại đã chẳng còn chút tình cảm nào với Bạch Tô nữa rồi, chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.” Mộ Vãn Vãn nghiến chặt răng và nói.
Nụ cười chế giễu của Nhiêu Tuyết càng lớn hơn: “Hà tất phải vậy? Chúng ta đều là loại người như nhau. Vì một người đàn ông. Thật không đáng.”
Chưa kịp để Mộ Vãn Vãn nói gì, cô ta tiếp tục nói: “Còn nữa, Caesar không còn sống được bao lâu nữa, tôi sẽ giết anh ta sớm thôi.”
Ánh mắt của cô ta trở nên sắc bén ngay lập tức.
Sau khi nghe câu nói này, biểu cảm của Mộ Vãn Vãn có chút mất kiểm soát, cô ta bước lên phía trước, nhìn Nhiêu Tuyết chằm chằm đầy hung hăng và đe dọa cô: “Không được cản đường tôi, nếu không, cô sẽ chết khó coi cho xem.”
Nhược Tuyết không hề tỏ ra yếu thế, nhìn Mộ Vãn Vãn với ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy có thể thử, xem xem tôi nhanh tay hay cô nhanh tay hơn.”
Bạch Tô trốn phía sau cây, bị tin này làm cho hoảng sợ.
Nhược Tuyết từng là thư kí của Lâm Lập, cô ta muốn giết Caesar để báo thù cho Lâm Lập, chuyện này đối với Bạch Tô mà nói chẳng có chút gì là ngạc nhiên cả.
Điều thật sự khiến cho cô ngạc nhiên đó chính là Caesar đã mất trí nhớ, hơn nữa nghe giọng điệu của Mộ Vãn Vãn, chắc chắn anh chính là Phó Vân Tiêu.
Vì vậy, điều này cũng lí giải được vì sao Caesar lại đối xử với cô lạnh nhạt, hờ hững đến vậy.
Bạch Tô sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu vẫn còn đang ngẫm nghĩ toàn bộ chuyện này.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng, ít nhất anh không giống với điệu bộ mà Erica và Nghiêm Đình đã nói, thật sự không để tâm đến cô!
Đợi khi Bạch Tô lấy lại tinh thần thì Mộ Vãn Vãn và Nhiêu Tuyết không biết khi nào đã lái xe rời khỏi đây.
Bạch Tô đứng dậy, quay trở lại xe.
Khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười.
Bất luận chuyện này có là thật hay giả, ngày mai nhất định sẽ tìm anh thử xem sao.
Bạch Tô nghĩ như vậy rồi dần dần lái xe nhanh hơn.