Trong lòng Bạch Tô vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng đến tận lúc Thẩm Mạc Bá rời đi, cô mới kịp phản ứng lại.
Cô muốn hỏi Thẩm Mạc Bá để biết thêm một chút thông tin, nhưng đợi đến khi cô kịp phản ứng lại, thì đã không có cơ hội để hỏi Thẩm Mạc Bá cho rõ ràng, Thẩm Mạc Bá đã đi mất.
Bạch Tô có chút không biết phải làm sao, người duy nhất biết tin tức là Mộ Vãn Vãn thì lại không biết tung tích.
Cô đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, sau khi suy đi nghĩ lại, dường như không còn lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể quyết định đến gặp Caesar để hỏi cho rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cô tự mua cho mình một chiếc điện thoại di động và sử dụng sim điện thoại.
Sau đó, cô gọi hơn cho Caesar hơn mười cuộc, nhưng Caesar không bắt máy.
Cô có chút sốt ruột, cất điện thoại vào túi, bắt taxi đến biệt thự của Caesar.
Bạch Tô bấm chuông cửa nhiều lần, nhưng Caesar không ra mở cửa.
Cô lo lắng ngồi ở cửa chờ Caesar, chờ đến khi biệt thự của Caesar rốt cuộc cũng mở cửa, nhưng người đi ra không phải là Caesar, mà là quản gia.
“Ceasar đã đến công ty bằng cửa sau, mời cô hãy về đi, cô Bạch.”
Sau khi quản gia khuyên Bạch Tô rời đi xong, liền chuẩn bị xoay người đi vào cửa.
Bạch Tô muốn ngăn quản gia lại để hỏi vài câu, nhưng sau đó Bạch Tô nhanh chóng chạy tới và ngăn cản quản gia của Caesar, nhân tiện cũng liếc nhìn trong sân, trong sân không có chiếc xe mà Caesar thường sử dụng, có lẽ là quản gia nói thật.
Bạch Tô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến tập đoàn AC để chặn Caesar.
Vừa đến tập đoàn AC, Bạch Tô không chần chừ bước nhanh tiến vào trong, lúc này nhân viên lễ tân trực tiếp ngăn Bạch Tô lại.
“Cô Bạch, cô không được vào.”
“Tại sao?”
Bạch Tô cau mày nhìn về phía nhân viên lễ tân: “Tôi có chuyện muốn tìm Caesar.”
“Ngài Caesar đã ra lệnh cấm cô Bạch đi lên lầu.”
“Vậy cô có thể giúp tôi thông báo một tiếng được không? Chỉ nói rằng tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp anh ấy!”
Bạch Tô cố gắng trao đổi thêm với nhân viên lễ tân, nhưng nhân viên lễ tân lộ ra vẻ mặt rất khó xử, lắc đầu rồi nói với Bạch Tô: “Chuyện này... tôi thật sự xin lỗi…”
“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”
Bạch Tô chỉ có thể bình tĩnh lại tiếp tục nói chuyện với nhân viên lễ tân.
Cô rất muốn đi vào, cô có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Caesar cho rõ ràng, vì vậy khi nhân viên lễ tân từ chối không cho cô vào, thì cô không còn cách nào khác ngoài việc hòa hoãn nói chuyện với nhân viên lễ tân.
Tuy nhiên, nhân viên lễ tân vẫn lắc đầu tỏ ý từ chối.
Bạch Tô thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Không còn cách nào khác, Bạch Tô đành phải ngồi ở đại sảnh của tập đoàn AC và đợi Caesar.
Cô ngồi khoảng ba tiếng, mãi cho đến ba tiếng sau, cô mới đợi được Caesar đang cầm cuốn sổ đi xuống lầu chuẩn bị ra ngoài, vừa nhìn thấy Caesar, Bạch Tô gần như ngay lập tức đứng bật dậy vội vàng chào hỏi.
Nhưng mà, còn chưa kịp bước tới trước mặt Caesar, cô đã bị Caesar đả kích bằng một câu nói: “Tống cô ta ra ngoài!”
Caesar cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Tô một cái, trực tiếp ra lệnh cho người đứng bên cạnh.
Nói xong, Caesar thậm chí còn không để cho Bạch Tô có cơ hội nói chuyện, liền cho người đưa Bạch Tô rời khỏi đại sảnh.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Bạch Tô bị ném trên đường, thậm chí, chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cô còn không kịp phản ứng lại, Bạch Tô lập tức sững sờ.
Cô trơ mắt nhìn Caesar bước lên xe riêng của anh mà không thèm quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.
Bạch Tô ngồi trên đường, vẫn còn chưa kịp phản ứng, chỉ trơ nhìn Caesar đi xa, bóng dáng đó từ phía sau quả thực có chút giống với Phó Vân Tiêu, nhưng... cô không thể không nghi ngờ anh có thực sự là Phó Vân Tiêu không?
Trong suốt khoảng thời gian ở chung, sở dĩ Bạch Tô không bao giờ nghi ngờ Caesar là Phó Vân Tiêu là bởi vì Caesar không giống Phó Vân Tiêu một chút nào, ngoài trừ giọng nói và bóng lưng, Caesar giống như một người hoàn toàn mới, như một cỗ máy đã được lên dây cót.
Chuyển động một cách máu lạnh và không phạm sai lầm.
Mãi cho đến khi xe rời đi một lúc lâu, tiếng còi xe bíp bíp vang lên bên người Bạch Tô, lúc này Bạch Tô mới phát hiện cô đang ngồi trên vị trí trung tâm giao thông, chặn đứng đường đi của người đi bộ qua đường.
Bất đắc dĩ, Bạch Tô chỉ có thể đứng dậy, gặp cơn gió lạnh thổi qua, trông cô càng thêm cô đơn và lạnh lẽo.
Cô hoàn toàn không biết bản thân mình phải làm gì vào lúc này.
Sau khi nhận được một loạt thông tin không biết là đúng hay sai, sau khi bị nhốt kho trong ba tháng, đã xảy ra rất nhiều thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà hai người có thể liên hệ được, trong đó một người là Mộ Vãn Vãn thì đã mất tích, người còn lại là Caesar thì đột nhiên trở nên lạnh lùng và xa cách.
Bây giờ cô đột nhiên không biết mình có thể làm gì khác.
Cô đứng dậy và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc quyết định đi về nhà.
Cũng không biết cô đã đi được bao lâu, một mình cô đi bộ từ tập đoàn AC về đến nhà, còn chưa kịp vào đến sân nhà của mình, đã có một người đàn ông từ xa chạy tới trước mặt cô.
“Ba tháng nay em đã đi đâu?”
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, lo lắng hỏi.
Bạch Tô đang suy nghĩ về một loạt thông tin mà mình nhận được hôm nay, hoàn toàn không quan tâm đến việc trả lời Nghiêm Đình, chỉ lắc lắc đầu.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, muốn nói lại thôi.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đình liếc mắt một cái, sau đó đi vòng qua Nghiêm Đình, chuẩn bị về nhà.
“Đợi đã.”
Đột nhiên Nghiêm Đình gọi Bạch Tô lại.
Nghiêm Đình đi hai bước tới trước mặt Bạch Tô, anh ta hỏi lại một lần nữa.
“Ba tháng nay em đã đi đâu?”
“Đi nghỉ phép ở nước ngoài.”
Bạch Tô bịa ra một lý do.
Trước khi giải quyết được mọi việc, cô không có tâm trạng để nhắc tới chuyện này với bất cứ ai.
Nghiêm Đình rõ ràng là không tin điều đó.
“Tư bản Vân Thượng đã sụp đổ trong ba tháng này, em vẫn còn đi nghỉ phép sao?”
Sau đó anh ta chất vấn Bạch Tô nhưng Bạch Tô nghe những gì anh ta nói thì rõ ràng càng buồn hơn.
Nghiêm Đình nhìn thấy Bạch Tô như vậy, thì chỉ bất đắc dĩ thở dài một cái.
“Thôi quên đi, đi với anh, anh đưa em đến một nơi!”
Anh ta nói xong liền kéo Bạch Tô đi ra ngoài.
“Tôi không đi, tôi muốn về nhà.”
Bạch Tô miễn cưỡng nói: “Tôi nghĩ hiện tại tôi cần phải về nhà.”
Bạch Tô muốn giải thích thêm một chút, nhưng Nghiêm Đình hiển nhiên không nghe Bạch Tô giải thích, anh ta đẩy cô vào xe của anh ta rồi lái đi.
Nghiêm Đình lái xe đưa Bạch Tô đi hơn hai tiếng, chạy đến khu vực miền núi.
Bạch Tô khẽ nhíu mày, nhìn cảnh vật xung quanh, lông mày gần như xoắn vào với nhau.
Nghiêm Đình chỉ liếc nhìn Bạch Tô một cái, khóe miệng mỉm cười, kéo cô xuống xe, đi lên đỉnh núi.
“Tôi không muốn đi.”
Bạch Tô vẫn muốn giãy ra thoát khỏi Nghiêm Đình, nhưng Nghiêm Đình giống như là không nghe thấy, anh ta kéo Bạch Tô đi về phía trước, hai tay giữ chặt cổ tay của cô, không cho Bạch Tô giãy thoát ra.
Bạch Tô bị Nghiêm Đình kéo đưa lên đến điểm cao nhất của ngọn núi, Bạch Tô lúc này mới phát hiện ra có một tấm biển ở phía bên trái của đỉnh núi, trên đó viết bốn chữ: “Nhảy bungee trong mây.”
“Không, tôi không chơi cái này.”
Bạch Tô cuối cùng cũng biết được ý định của Nghiêm Đình, nhanh chóng từ chối.