Bạch Tô muốn nói chuyện nhà cửa với Nghiêm Đình một lần nữa, nhưng đúng lúc này, anh có điện thoại gọi đến, vẫy tay ra hiệu cho Bạch Tô, rồi quay người trở lại biệt thự.
Chỉ để lại cô đang ù ù cạc cạc nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra!
Lúc này, một người giống như là quản gia đi về phía Bạch Tô, ông ta hơi cúi đầu, lịch sự chào hỏi.
“Cô là cô Bạch?”
Bạch Tô sửng sốt gật đầu: “Ông là?”
“Tôi là quản gia của nhà họ Nghiêm, tôi thường nghe thấy cậu chủ Nghiêm nhắc đến cô.”
Bạch Tô trầm ngâm gật đầu.
Cô vừa định hỏi Nghiêm Đình chút chuyện, nhưng anh đã rời đi. Đúng lúc quản gia đi tới, vậy thì hỏi ông cũng được.
Cô hơi do dự, rồi lại ngẩng đầu nhìn quản gia.
“Nghiêm Đình trước đây có quen chủ nhân của ngôi nhà này không?”
Khi cô vừa thốt ra câu hỏi, cô cũng cảm thấy 80% câu trả lời là không quen nhau, nhưng cô thực sự không thể hiểu được, nếu hai người không quen biết nhau thì tại sao người đàn ông kia lại bán căn nhà cho Nghiêm Đình.
Hơn nữa, hôm qua còn xảy ra mâu thuẫn.
Quả nhiên, quản gia lễ phép lắc đầu: “Những người mà cậu chủ kết giao đều có nhân phẩm rất tốt.”
Như vậy là không quen biết rồi.
Bạch Tô càng thấy nghi hoặc.
“Căn nhà này có tiềm năng bán được giá cao, tại sao người chủ trước lại đột nhiên bán cho Nghiêm Đình?”
Cô do dự một lúc, nhưng vẫn trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Ừm …” Quản gia suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bởi vì cậu chủ Nghiêm mua lại với giá cao hơn giá thị trường khoảng 10 triệu tệ.”
Nghe đến con số này, Bạch Tô liền sửng sốt, cô biết rất rõ giá nhà ở đây, nhiều nhất cũng sẽ chỉ tăng lên một, hai triệu trong vài năm tới, vì vậy hoàn toàn có thể giải thích tại sao chỉ cần một đêm, anh ta lại mua được căn nhà.
Bạch Tô thấy Nghiêm Đình chắc bị điên rồi!
Ngay lúc này, anh ta đã trả lời điện thoại xong và đi ra khỏi biệt thự, mỉm cười đi về phía cô.
“Tại sao muốn mua căn biệt thự này?”
Cô hỏi Nghiêm Đình một cách bất đắc dĩ.
“Vì cô đấy.”
Nghiêm Đình không nghiêm túc trả lời, dáng vẻ như đang đùa cợt, nhưng lại vô cùng chân thành.
Nghe xong, cô trực tiếp thở dài, bất lực nói: “Kỳ thực anh không cần làm những việc này vì tôi, nếu người kia lại đến quấy rối, thì tôi trực tiếp gọi cho cảnh sát là được.”
Nghiêm Đình vẫn mỉm cười nhìn cô: “Không sao đâu, việc mua căn nhà này đối với tôi mà nói thì không bị lỗ chút nào.”
“Mua căn nhà này với giá cao hơn giá thị trường 10 triệu tệ, anh vẫn cảm thấy không bị lỗ sao?”
Bạch Tô cau chặt đôi mày.
Anh ta nhún vai và nhìn đi chỗ khác.
“Chẳng sao cả, tôi rất thích căn nhà này. Dù sao tôi cũng sống một mình, tốn thêm ít tiền mua thứ mình thích cũng được mà.”
“Hơn nữa, điều quan trọng nhất là vì cô.”
Nghiêm Đình thường dùng dáng vẻ không đứng đắn để nói chuyện, nhưng khi anh ta thốt ra những lời này, lại cực kỳ chân thành.
Đột nhiên, Bạch Tô cảm thấy vô cùng bất lực.
Cô nhìn thời gian, đã gần đến giờ đi làm, vì vậy chỉ nhìn thoáng qua Nghiêm Đình, cũng không nói thêm gì nữa.
Quay trở lại biệt thự của mình.
Chuẩn bị đơn giản một chút, sau khi ăn sáng xong, Bạch Tô lái xe đến công ty.
Đến tối, Bạch Tô tan làm như bình thường, rồi lái xe trở về.
Vừa về đến nơi, đang chuẩn bị lên tầng tắm rửa, cô còn chưa kịp cởi quần áo thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa thì thấy Nghiêm Đình đang đứng trước cửa nhà cô với nụ cười tươi tắn.
“Tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, cô đến nhà tôi dùng bữa nhé?”
Nghiêm Đình cười vui vẻ nhìn cô, nghiêm túc ngỏ lời mời.
Bạch Tô hơi do dự, muốn từ chối.
Cô không muốn đến quá gần Nghiêm Đình, vì sợ rằng anh ta có thể nảy sinh những suy nghĩ khác với cô.
Nghiêm Đình thấy sự do dự trong mắt cô, tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Tôi không có mục đích gì đâu, không nói đến chuyện tình cảm, chỉ mời cô đến ăn bữa cơm gia đình với tư cách là một người bạn thôi.”
Thấy cô vẫn không có ý định đồng ý, Nghiêm Đình lại nhìn cô nói: “Tôi mới chuyển đến đây, hơn nữa tôi cũng có thể được coi là bạn của cô đúng chứ! Cho nên, về tình về lý thì cô không thể đến ăn nhà mới với tôi sao? Cô không chúc mừng nhà mới của tôi thì thôi vậy... Tôi đã tự xuống bếp nấu bữa cơm này, muốn mời cô đến, nhưng cô không đi thì có phải hơi quá đáng không?”
Bạch Tô nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình trong giây lát,suy nghĩ một chút,rồi gật đầu đồng ý.
Nhà mới của anh ta được trang trí rất ấm cúng.
Rèm cửa màu be, đồ nội thất và ghế sofa màu nhạt, phối cùng ghế xích đu để bên cạnh cửa sổ sát đất, tổng thể ngôi nhà mang một phong cách giản dị, không hề phù hợp với sự hào nhoáng và ngả ngớn thường thấy của Nghiêm Đình.
Bạch Tô bước vào nhà anh thấy hơi ngạc nhiên.
Cô nhìn xung quanh một vòng, khi đang thưởng thức những bức tranh treo trên tường, thì Nghiêm Tinh bước ra từ căn bếp, trên tay bưng một bát canh gà nóng hổi.
Anh ta liếc nhìn Bạch Tô.
“Tên của bức tranh này là Ngôi làng nông thôn. Nó được lấy cảm hứng từ thời kỳ Khai sáng ở Pháp vào thế kỷ 18 và được vẽ bởi bậc thầy nghệ thuật đương đại Nghiêm Đình.”
Anh vừa nói đùa, vừa đặt bát canh gà lên bàn, rồi sắp xếp bát đĩa.
Nghe Nghiêm Đình nói, cô không khỏi nở nụ cười: “Không ngờ thầy Nghiêm Đình lại có sở thích như vậy.”
Một người đàn ông như Nghiêm Đình, nhìn có vẻ không phải là người có sở thích làm nghệ thuật, ngoại trừ vẻ đẹp trai thì hình tượng của anh chính là một công tử điển hình.
Nhưng... bức tranh này, Bạch Tô quan sát kĩ, nhất định là một bức rất đẹp.
“Con người mà, lúc rảnh rỗi tôi cũng phải tìm thứ gì để giải trí chứ. Người khác yêu thích xe thể thao và người đẹp, còn tôi thì yêu nhà cửa và hội họa, chẳng có gì khác biệt cả.”
Nghiêm Đình nói hợp tình hợp lý, đồng thời múc cho Bạch Tô và bản thân một bát canh,
Anh gọi cô đến bắt đầu dùng bữa.
Tài nấu nướng của Nghiêm Đình không phong phú, tất cả đều là món xào gia đình, và món ngon nhất là canh gà.
Nghiêm Đình giơ tay lắc ly rượu trong tay, mỉm cười với Bạch Tô: “Uống chút rượu vang đỏ hay Coca?”
“Coca.”
Bạch Tô liếc nhìn anh rồi nói.
Anh ta cũng không ép mà tự rót một ly coca cho mình và Bạch Tô.
Cô cầm cốc Coca lên: “Cảm ơn anh đã chiêu đãi.”
Nghiêm Đình cũng cầm coca lên cụng ly với cô: “Vậy thì tôi cũng muốn cảm ơn cô đã đến.”
Cả hai đặt ly xuống và bắt đầu ăn cơm.
Nếu khả năng vẽ tranh của Nghiêm Đình đã mở thêm một cánh cửa để cô hiểu anh hơn, thì khi nếm thử món ăn anh ta làm, thì cô dường như đã mở được chiếc hộp kho báu ngay sau cánh cửa!
Bởi vì... Bạch Tô nếm thử món gà cung bảo trước, thịt gà mềm, như tan trong miệng, hương vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn một số nhà hàng đặc sản!
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được một người như Nghiêm Đình có thể làm được điều đó!
Ăn xong một miếng, Bạch Tô lại gắp thêm miếng nữa, bỏ vào miệng.
Cô càng ăn càng vui vẻ, không khỏi gật đầu lia lịa, cuối cùng không nhịn được hỏi anh: “Món này do anh nấu à?”
Nghiêm Đình vẻ mặt đắc ý: “Cắt gà thành khối vuông nhỏ, ướp trước với rượu nấu ăn, tiêu trắng, sau đó cho thêm một số nguyên liệu như xì dầu, nước gừng, đường trắng, rượu nấu ăn, rồi xào chín trên lửa vừa, và cuối cùng hòa bột năng vào nước rồi đổ vào làm nước sốt sệt lại.”
Ngay sau đó, anh ta bổ sung: “Tất cả các món ăn trên bàn này đều là do tôi nấu, vì vậy hãy gọi tôi là đầu bếp Nghiêm đi.”
Càng khen ngợi thì anh ta càng kiêu ngạo.
Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo đó lại không khiến người ta ghen ghét.
Ngược lại, khiến mọi người cảm thấy gần gũi và hơi yêu thích.