Trời đã tối, phố lên đèn. Đèn led rực rỡ của biển quảng cáo cùng đám đông qua lại, cho dù là ban đêm toàn bộ thành phố A vẫn như nói với thế giới này, nơi này là trung tâm tài chính.
Cô dần dần đi tới trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố A, bỗng nhiên gặp một chàng trai trẻ tuổi. Chàng trai liếc nhìn Bạch Tô, đi lướt qua cô.
“Tách!” Ánh đèn flash làm Bạch Tô chói mắt, chỉ thấy chàng trai này lấy di động ra chụp bức ảnh cho Bạch Tô, sau đó nhanh chóng chạy đi. Bạch Tô nhíu mày, hoàn toàn không biết người kia, càng không rõ cậu ta chụp lén mình làm gì. Nhưng cậu ta đã chạy ra xa, cô cũng không đuổi kịp.
Bạch Tô bất đắc dĩ đi tiếp, lúc này, lại có ánh đèn flash đằng trước làm chói mắt Bạch Tô. Hiển nhiên là lại có người chụp lén. Cô cau mày, hôm nay đường về nhà thật sự khác thường. Trừ chụp lén, những người thấy cô đều sẽ nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Cô lấy gương ra soi, chẳng lẽ trên mặt mình có chữ?
Nhưng ngay sau đó, Bạch Tô bỗng ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đằng trước, không khỏi giật mình. Cuối cùng cô cũng phát hiện nguyên nhân. Trên tất cả màn hình điện tử ở trung tâm thương nghiệp hầu như đều đăng ảnh Bạch Tô, thay đổi liên tục như đang trình chiếu ppt, sau đó là một dòng chữ “Bạch Tô, anh yêu em”, ký tên là “người yêu nhất, Phó Vân Tiêu”.
Bạch Tô đứng dưới màn hình điện tử, người chung quanh càng ngày càng nhiều, dần dần bao phủ cô trong đám đông. Cô thậm chí không kịp sửa soạn lại tâm trạng của mình đã hoảng sợ bỏ chạy.
“Người kia chính là Bạch Tô trên TV nhỉ…”
“Chắc vậy…”
“Chậc chậc, khoe yêu đương kiêu ngạo thế…”
Trước khi đi, cô còn có thể nghe thấy đám đông nhỏ giọng bàn tán về mình. Cô nhanh chóng bắt taxi, vội vàng lên xe.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Trong lúc cô ngồi trên taxi, di động liên tục vang lên. Có rất nhiều người lạ gọi điện thoại tới nói: “Cô Bạch, tôi là Tiểu Ngải đến từ thành phố C, Phó Vân Tiêu nhờ tôi nói với cô rằng anh ấy rất yêu cô.”
“Cô Bạch Tô, tôi là Hoan Hoan đến từ thành phố B, cô Bạch Tô phải hạnh phúc đấy nhé…”
“Cô Bạch Tô, tôi là Thác Thác đến từ thành phố D, nhất định phải quý trọng người trước mắt.”
“Cô Bạch Tô, tôi là Tiểu Tĩnh đến từ thành phố E, tôi thật sự hâm mộ cô tìm được người đàn ông yêu cô đến thế. Chúc phúc cho cô.”
“Cô Bạch Tô…”
Bạch Tô nghe không biết bao nhiêu cú điện thoại như vậy. Khi nghe cuộc điện thoại cuối cùng, cuối cùng cô không nhịn được cúp máy, thậm chí vội vàng tắt máy.
Cô về nhà, đến khi nằm trên sofa, càng thêm mỏi mệt. Nhưng Bạch Tô còn chưa bình tĩnh lại, Phó Vân Tiêu đi ra phòng tắm, đi đến trước mặt cô nhìn cô: “Em thích bất ngờ mà hôm nay anh chuẩn bị không?” Phó Vân Tiêu vừa xuống lầu vừa nói, có thể thấy anh ta rất hài lòng với kế hoạch của mình.
Bạch Tô không đáp lời, ngược lại nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, chần chờ thật lâu mới nói: “Anh… tại sao lại làm như vậy?”
Phó Vân Tiêu đứng trước mặt Bạch Tô, khí thế nói: “Anh muốn cả thế giới biết anh yêu em, anh muốn em cảm động!”
Bạch Tô trầm tư gật đầu. Cô không biết nên làm gì bây giờ, bỗng dưng lại cảm thấy bất lực. Thật lâu sau, Bạch Tô mới hít thật sâu, nhìn Phó Vân Tiêu: “Em không thích đâu, em cảm thấy quá kiêu ngạo.”
Bạch Tô không hiểu được hành vi của anh ta hôm nay. Nhưng dù sao cũng là tấm lòng của anh ta. Mặc dù Bạch Tô cảm thấy tỏ tình kiểu này rất sến, nhưng cô không dám biểu lộ “rất chán ghét” quá rõ ràng. Cô sợ Phó Vân Tiêu nghe xong sẽ buồn bã.
“Phó Vân Tiêu” nhíu mày: “Lúc trước chúng ta cùng nhau lên tạp chí, được đưa tin, cũng rất lớn lối… Anh mất tích mấy năm, anh hy vọng nói cho cả thế giới biết anh đã trở về…”
“Em hơi mệt, em về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Bạch Tô đã không có tinh lực nói chuyện với Phó Vân Tiêu. Cô đứng dậy, chậm rãi lên lầu.
Chỉ còn một mình Phó Vân Tiêu trong phòng khách. Anh ta trầm tư, không biết nghĩ tới chuyện gì. Một lát sau, anh ta xoay người lên lầu, về đến phòng mình, sau đó khóa trái cửa phòng, cầm di động gọi cho một số điện thoại xa lạ.
“Chuyện gì?” Một giọng nữ xa lạ truyền ra từ điện thoại.
Phó Vân Tiêu chần chờ một chút, sau đó kể lại chuyện hôm nay mình tỏ tình với Bạch Tô, rồi bày tỏ suy nghĩ: “Tôi cảm thấy tuyên bố sự trở về của mình cho cả thế giới thì cô ấy sẽ chấp nhận tôi, hoặc là đưa công ty cho tôi. Nhưng… hình như cô ấy không thích như vậy.”
Nói xong, đầu dây bên kia im lặng. Thật lâu sau, người phụ nữ trong điện thoại âm trầm nói: “Đã vậy thì hủy cô ta đi, xem cô ta còn dám không nể mặt không!”
Phó Vân Tiêu gật đầu, cúp máy.
Sau khi về phòng ngủ, Bạch Tô không đi ra ngoài. Chuyện hôm nay khiến cô không chịu được, thậm chí không muốn ăn tối mà đi ngủ luôn.
Hôm sau, khi Bạch Tô rời giường xuống lầu ăn sáng thì phát hiện Phó Vân Tiêu đã không ở đây.
“Phó Vân Tiêu đâu?” Bạch Tô hỏi quản gia.
“Từ sáng sớm tổng giám đốc Phó đã ra ngoài, đi rất vội nên không nói gì.” Quản gia đáp.
Bạch Tô gật đầu, ăn bữa sáng rồi tới công ty. Cô vừa ngồi vào ghế không bao lâu, xử lý hai văn kiện, di động bỗng hiện lên tin nhắn: “Em đến chỗ ba cái cây một chuyến, có bất ngờ.”
Là tin nhắn của Phó Vân Tiêu. Sau đó Phó Vân Tiêu còn gửi định vị ba cái cây cho Bạch Tô. Bạch Tô bóp trán, cô còn tưởng sau hôm qua “bất ngờ” của Phó Vân Tiêu đã kết thúc, xem ra hôm nay còn có bất ngờ chờ cô. Nhưng không đi thì có vẻ không được… gần đây Bạch Tô còn muốn bồi dưỡng tình cảm với Phó Vân Tiêu. Cho nên cô lại xử lý thêm mấy văn kiện, xem đồng hồ, cách thời gian hẹn gặp Phó Vân Tiêu cũng gần tới nên Bạch Tô vẫn đứng dậy, dặn thư ký một tiếng rồi lái xe tới chỗ ba cái cây.
Vị trí này cách Bạch Tô không xa. Nhưng trong trí nhớ của cô, cô không chú ý tới thành phố A còn có nơi như vậy. Ngẫm lại thì cũng đúng, có lẽ đây cũng là bất ngờ của Phó Vân Tiêu.
Nhưng khi đến nơi, Bạch Tô xuống xe, bỗng sợ ngây người. Bởi vì trước mặt cô là khu cải tạo đô thị hóa nông thôn bị bỏ hoang, toàn là công trường xi măng cốt thép, rất hoang vu, không có bóng dáng Phó Vân Tiêu, cũng không có bất ngờ. Cô không khỏi hoang mang, chẳng lẽ mình đi nhầm? Cô cúi đầu xác nhận vị trí mà Phó Vân Tiêu gửi mình, đúng là nơi này.
Cô nghi hoặc lắc đầu, đi đến chỗ khu nhà đang cải tạo: “Phó Vân Tiêu?”