“Ha ha.” Bạch Tô cười khẽ, bước qua đống văn kiện, chậm rãi lại gần An Kỳ.
Thực ra, Bạch Tô cũng hiểu được tâm tư của An Kỳ từ lần trước. An Kỳ chủ động đuổi theo Caesar, lại chủ động hỏi mượn Bạch Tô thứ kia, Bạch Tô vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ chủ động cách xa Caesar một chút. Nhưng bây giờ, tâm tư của An Kỳ lại quá rõ ràng, quá hẹp hòi.
Bạch Tô vừa nhặt văn kiện lên vừa nói: “Có lẽ cô An Kỳ đã hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm à?” An Kỳ mỉm cười: “Hiểu lầm hay không thì ai đó biết rõ nhất. Chắc sợ bị vạch trần nên không cam lòng chứ gì? Nếu đã làm chuyện không có đạo đức thì đừng sợ bị người ta đàm tiếu.”
An Kỳ há miệng, trang điểm tinh xảo, nhưng lại nói những lời vô cùng đáng ghét. Bạch Tô vẫn nhẫn nại An Kỳ.
“Tôi nể mặt anh Caesar, không so đo với cô An Kỳ. Tạm biệt cô An Kỳ, không tiễn.” Bạch Tô vẫn nhẫn nại, cho dù An Kỳ đã nói cô không có đạo đức, nhưng cô không chửi lại cô ta. Nhưng khi Bạch Tô xoay người rời đi, An Kỳ vẫn không chịu để yên, chặn trước mặt cô.
“Cô đi cái gì? Sốt ruột hả?”
Nghe vậy, Bạch Tô nhíu mày.
“Ha ha ha, đúng là nực cười! Cô Bạch, cô không phải mẫu người mà Caesar thích đâu, tôi khuyên cô Bạch về sau đừng nhọc lòng nữa!”
Bạch Tô siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi rồi mới nhìn An Kỳ, nghiêm túc nói: “Cô An Kỳ, tôi nghĩ có lẽ cô quá coi trọng tình yêu của cô nên có lẽ đã nhầm trọng điểm rồi. Đừng nói tôi với anh Caesar không có gì, tôi cũng không muốn giành người yêu của cô, nhưng nếu tôi thật sự muốn cướp người yêu của cô thì cô cũng không nên tìm tôi, cô nên đi bảo vệ người yêu cô thì đúng hơn.”
Ai ngờ vừa nói xong, An Kỳ đã nổi giận vung tay lên, muốn tát vào mặt Bạch Tô. Bạch Tô chầm chờ một chút, khi An Kỳ muốn ra tay thì cô lập tức túm lấy tay An Kỳ, sau đó đẩy ngã cô ta.
“Cô An Kỳ, mặc dù tôi không giỏi giang gì, nhưng tôi không phải là người chịu thiệt. Nếu không còn chuyện gì thì mời cô An Kỳ rời đi.” Nói xong, Bạch Tô đi thẳng vào khu làm việc.
An Kỳ bị Bạch Tô chọc giận đến nổi điên, cô ta bất chấp suy nghĩ, bởi vì mỗi một câu nói của Bạch Tô như lưỡi dao cắm vào tim cô ta. Cô ta lập tức xông lên túm tay Bạch Tô, nói: “Cô không được đi!”
“Buông ra!” Bạch Tô nhìn vào tay An Kỳ. Nhưng An Kỳ không chịu buông ra.
“Tôi kêu cô buông ra!”
“Sao vậy?”
Khi Bạch Tô đang muốn cãi nhau với An Kỳ thì bỗng một người đàn ông đi tới. Bạch Tô biết đó là Phó Vân Tiêu. Nhưng khi ra ngoài, “Phó Vân Tiêu” đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang nên An Kỳ nhất thời không nhận ra người đàn ông này có gương mặt của Phó Vân Tiêu. Khi thấy đối phương là đàn ông, hơn nữa quan tâm đi đến trước mặt Bạch Tô, An Kỳ khinh thường cười: “Ái chà, thì ra còn giấu cả trai bao trong phòng?”
An Kỳ nổi giận có vẻ rất cay nghiệt, khác hẳn hình tượng đáng yêu xưa nay của cô ta. Bạch Tô nhíu mày, thực ra cô đã muốn chấm dứt trận cãi vã vô nghĩa này, nhưng Phó Vân Tiêu bỗng nhiên đi ra. Không chỉ như thế, thấy Phó Vân Tiêu, An Kỳ nói càng khó nghe hơn. Bạch Tô quả thực không thể nhịn được nữa: “Cô An Kỳ, xin hãy chú ý cách nói năng của cô!”
“Thưa cô, xin lỗi cô, cảm ơn cô đã trễ rồi còn mang văn kiện tới cho Bạch Tô.” Ai ngờ Bạch Tô vừa nói xong thì Phó Vân Tiêu đã ôm vai Bạch Tô, đồng thời dễ tính nói chuyện với An Kỳ.
Phó Vân Tiêu mà nói chuyện bằng giọng điệu này ư? Bạch Tô cau mày, hơi khó hiểu. Nhưng Bạch Tô không có hành động khác, lúc này lại nghe Phó Vân Tiêu nói: “Cô à, đã mang đồ tới rồi, cũng đã cảm ơn cô rồi, nếu cô không tính rời đi thì tôi đành phải kêu bảo vệ lôi cô đi.” Nói rồi, Phó Vân Tiêu lấy di động ra, bắt đầu bấm điện thoại.
Bạch Tô mới bỏ qua nghi ngờ. Có lẽ Phó Vân Tiêu vừa trở về thành phố A nên còn chưa thích nghi, Bạch Tô thầm nghĩ. Dù sao cách giải quyết sau này vẫn rất giống Phó Vân Tiêu.
Khí thế An Kỳ yếu đi. Nhìn hai người này, xác nhận mình ở lại đây cũng không chiếm ưu thế, cô ta hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Sau khi An Kỳ rời đi, “Phó Vân Tiêu” mới quan tâm nhìn Bạch Tô, hỏi: “Em không sao chứ?”
Bạch Tô lắc đầu: “Em không sao, chẳng qua tại sao lúc nãy anh lại xin lỗi?” Bạch Tô nghiêm túc hỏi.
Phó Vân Tiêu không tiếp lời mà kéo Bạch Tô đi vào văn phòng. Một lúc sau, Phó Vân Tiêu mới nói: “Tôi chỉ cảm thấy vắng mặt hai năm, em quá vất vả, tôi không muốn em lại lãng phí tinh lực vào chuyện này nữa. Tôi sẽ đau lòng.”
Thấy ánh mắt Phó Vân Tiêu không giống như nói dối, Bạch Tô gật đầu, đặt văn kiện xuống, xoay người cùng Phó Vân Tiêu rời khỏi văn phòng, cùng nhau về nhà.
An Kỳ ngồi trên xe, càng nghĩ càng giận. Rõ ràng là cô ta chủ động cãi nhau với Bạch Tô, mặc dù cuối cùng một người đàn ông đi ra, cũng nói xin lỗi mình, nhưng cô ta cứ cảm thấy mình không thắng. Chuyện cãi nhau càng nhớ lại thì càng hối hận. Trên đường đi, cô ta bỗng nghĩ tới mấy điều khiến Bạch Tô không thể cãi lại, nhưng lúc đó cô ta lại không nhớ ra.
An Kỳ thầm nghĩ, không thể để yên cho chuyện này. Trong lòng cô ta, Bạch Tô càng trở nên nguy hiểm hơn. Cô ta vốn biết về quá khứ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, bây giờ tình huống này khiến cô ta càng ngày càng bất an.
An Kỳ kêu tài xế chở mình đến cổng, sau đó xuống xe. Thấy xe Caesar đỗ ở bên ngoài, xem ra Caesar đã về nhà. Trước khi vào nhà, An Kỳ vò đầu mình để mái tóc rối bời, lúc này mới đóng sầm cửa vào nhà, tức giận nói với Caesar: “Tức chết em! Caesar, anh không biết Bạch Tô lại là loại đàn bà như thế đâu!”