“Chuyện của anh em đều biết hết, những chuyện làm ăn không chính đáng thì cũng đừng làm nữa, đó là phạm pháp!”
Bạch Tô nghiêm nghị nhìn Lâm Lập nói.
Lâm Lập dừng tay, để dao nĩa xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Tô.
Một lúc sau, Lâm Lập thở dài một hơi.
“Chuyện này không đơn giản như em nghĩ, anh đã không còn đường quay đầu nữa rồi...”
Lâm Lập lau miệng, đứng dậy quay người đi lên tầng.
Bạch Tô nhìn theo bóng lưng Lâm Lập, trong đầu đầy suy nghĩ.
Cô có hơi không cam tâm, thật ra thì chính là muốn khuyên nhủ Lâm Lập quay đầu lại nhưng tất nhiên là Lâm Lập không muốn nghe và không cho Bạch Tô cơ hội nói.
Tuy Bạch Tô được thả nhưng quyền tự do riêng thì vẫn bị hạn chế, nó thẳng ra thì đây chính là giam lỏng!
Cô không thể đi ra ngoài, Lâm Lập sắp xếp đầy người từ trong ra ngoài biệt thự, cơ bản là muốn chạy cũng không có đường mà chạy.
Bạch Tô muốn báo tin ra ngoài nhưng không có cách nào báo, không có cách nào khác ngoài việc chờ cơ hội.
Đến tối, Lâm Lập phân phó máy bay riêng đưa Bạch Tô ra nước ngoài.
Còn có cả bác sĩ tư nhân và vài nhân viên hộ lý đi theo.
Nói là đưa Bạch Tô xuất cảnh ra nước ngoài để thả lỏng tâm trạng, chứ thật ra chính là giam lỏng, chẳng qua là sợ Phó Vân Tiêu tìm được nên đổi một địa điểm giam lỏng khác an toàn hơn mà thôi.
Bạch Tô biết chuyện này nhưng bây giờ cô bị Lâm Lập nắm thóp trong tay, không có chút tự do của mình.
Hơn nữa, trong lòng cô vốn dĩ vẫn luôn tin tưởng Lâm Lập, cô tin Lâm Lập dù có xấu xa thế nào cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.
Một đảo nhỏ ở Châu Phi, mỗi ngày Bạch Tô chỉ ăn cơm xong ra tắm nắng.
Có bác sĩ đi theo chăm sóc Bạch Tô nên cũng chỉ trong thời gian ngắn, Bạch Tô đã khỏi bệnh hoàn toàn.
Lúc trước bị trói, đầu Bạch Tô như bị người ta mổ ra nhồi nhét đầy tin tức vậy.
Trong khoảng thời gian bị giam lỏng này, Bạch Tô đã nhớ lại trí nhớ lúc trước.
Bạch Tô đã nhớ lại chuyện trước kia, tuy không nhớ ra tất cả mọi chuyện hoàn toàn nhưng cũng đủ để cô hiểu một số chuyện xảy ra.
Bạch Tô không nói cho bác sĩ chuyện mình đã nhớ lại kí ức trước kia, lý tính cô như ngăn cản không cho cô nói với bất kì ai biết, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Bạch Tô giấu giếm rất tốt, những người khác không phát hiện ra điểm khác thường trên người cô.
Ở trên một hòn đảo thuộc Châu Phi không rõ tên tầm khoảng một tháng.
Một ngày Bạch Tô đang vừa ăn thức vừa tắm nắng trên bờ cát.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng động bước chân.
Bạch Tô ngoái đầu lại thấy Lâm Lập đeo kính râm đứng cách đó không ra đang nhìn Bạch Tô.
Một người đi theo lấy một cái ghế cho Lâm Lập, đặt bên cạnh Bạch Tô cho Lâm Lập ngồi xuống cùng tắm nắng, cùng ăn với Bạch Tô.
Bạch Tô chỉ muốn nhanh chóng được về nhà, cô nhớ Erica, nhớ Vương Tiểu Đồng, lo lắng cho sự an toàn của Phó Vân Tiêu.
Nhưng, bây giờ cô chỉ có thể ngồi không trên đảo nhỏ này, không cách nào trốn được.
“Khoảng thời gian này đã thích nghi được chỗ này chưa?”
Lâm Lập tháo kính râm xuống, ngã người nằm trên ghế xích đu, nhắm nghiền hai mắt.
“Ừ...chưa thích nghi hoàn toàn.”
Bạch Tô do dự một chút rồi mới nói.
Lâm Lập nghiêng đầu sang nhìn Bạch Tô một cái sau đó lại nằm về vị trí cũ.
“Có chỗ nào chưa thích nghi được? Là người giúp việc chưa hoàn hảo sao?” Lâm Lập hỏi tiếp.
Bạch Tô lấy hết dũng khí, ngồi thẳng lưng nhìn Lâm Lập nói rõ ràng từng chữ một: “Bao giờ thì anh có thể thả em đi?”
Lâm Lập nghiêng đầu nhìn Bạch Tô, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Sau đó, Lâm Lập nhìn vào khoảng không gian xa xa, từ từ nói: “Bao giờ Phó Vân Tiêu chết thì anh mới có thể đưa em về nhà.”
Lúc anh ta nói đến câu Phó Vân Tiêu chết nhẹ như thể đang trò chuyện đơn giản về thời tiết hôm nay thế nào vậy, như thể chuyện này chẳng ảnh hưởng gì lớn đối với anh ta vậy.
Quan sát Lâm Lập nói Phó Vân Tiêu chết nhẹ như mây càng khiến cho Bạch Tô run nhẹ.
Anh ta quá đáng sợ...đáng sợ hơn nữa là anh ta đang giam cầm cô để làm quân cờ đánh cược với Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô nhìn Lâm Lập: “Anh không thể buông tay sao?”
Cô thở dài một cái nhìn Lâm Lập: “Vì sao lại không chịu buông tay bỏ qua cho Phó Vân Tiêu.”
“Cũng không mong muốn nhiều, chỉ đơn giảm muốn Phó Vân Tiêu nhận thua, thu lấy thương nghiệp Đế Quốc của Phó Vân Tiêu xây dựng về tay anh.”
“...”
Bạch Tô nghe vậy chỉ muốn lao lên cắn chết người này, những lời này mà là yêu cần đơn giản?
Cái yêu cầu này còn chưa đủ cao sao?
Bạch Tô mở miệng định nói với Lâm Lập thì bị Lâm Lập nói cắt ngang, không cho Bạch Tô cơ hội nói: “Em không hiểu được quyền hành và thế lực đối với một người đàn ông có ảnh hưởng gì đâu.”
Mấy lời này làm Bạch Tô chán không muốn nói nữa.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, anh mang cho em vài thứ.”
Vừa nói, Lâm Lập đưa cho Bạch Tô một hộp quà nhưng Bạch Tô không nhìn không cầm mà thẳng thừng đứng dậy bỏ đi chỗ khác.
Lâm Lập nói gì thì cứ tự đi mà nói tự kỉ! Dù sao thì cô không muốn cãi lý với anh ta nữa!
...
Thành phố A, trong phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.
“Không tìm được cũng phải tiếp tục tìm cho tôi! Tôi không thích nghe báo cáo không có tin tức tiến triển!”
Nói xong, Phó Vân Tiêu tắt điện thoại.
Phó Vân Tiêu mệt mỏi khéo lỏng cổ áo, ngón tay không theo tiết tấu ngõ xuống mặt bàn.
Nay là ngày thứ mười lăm Bạch Tô mất tích.
Sau khi Sophie trốn ra được thì vội nói cho Phó Vân Tiêu biết chuyện Bạch Tô bị bắt cóc.
Phó Vân Tiêu cho người lục soát tìm kiếm tất cả những nơi mà Lâm Lập có thể giấu người, thậm chí còn cho người xông vào nhà Lâm Lập dò hỏi tin tức nhưng chỉ biết được Lâm Lập đã đưa Bạch Tô giấu đi.
Bây giờ Phó Vân Tiêu vô cùng khó chịu, cả người như một thùng thuốc súng, chạm nhẹ một chút thì nổ ngay.
Anh không thể chấp nhận được Bạch Tô xảy ra bất cứ chuyện gì, dù chỉ là nhỏ nhoi thôi anh cũng không cho chép!
Anh dùng tất cả những người có thể dùng được phân phó đi tìm kiếm tung tích Bạch Tô, thậm chí mở rộng phạm vi ra toàn thế giới, bắt đầu hành động tìm kiếm Bạch Tô quy mô lớn.
Nhưng vẫn không có kết quả gì đáng mong đợi.
Phó Vân Tiêu đứng dậy đi đi lại lại trong phòng làm việc.
Hai hàng lông mày nhăn lại như đang đau đầu suy nghĩ chuyện gì rất gấp.
Từ lúc biết Bạch Tô mất tích, mỗi ngày anh ngủ được nhiều nhất cũng chỉ hai đến ba tiếng đồng hồ.
Ngay lúc này, trạng thái của Phó Vân Tiêu rất xấu, anh làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì muốn bảo vệ tốt an toàn cho Bạch Tô.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dưới con mắt anh mà Bạch Tô vẫn xảy ra chuyện bất ngờ.
“Cộc cộc cộc.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ của.
Sophie cầm một bản vẽ đẩy của đi vào.
Ánh mắt Phó Vân Tiêu lạnh lùng không chút nhiệt độ nhìn chằm chằm Sophie.
“Gõ của thôi mà cần ngõ lớn vậy sao?” Ánh mắt lạnh băng như vậy làm Sophie không kìm được mà run rẩy.
Sophie nhìn Phó Vân Tiêu cay mày một cái.
“Anh ăn phải thuốc súng à?”
Sophie ai oán một câu.
Cô ta biết mọi chuyện liên quan đến Bạch Tô thì Phó Vân Tiêu đều lo lắng nên cũng không so đo tỵ nạnh với Phó Vân Tiêu.
“Tôi lấy được một bản vẽ trong khu biệt thự của Lâm Lập, theo trí nhớ của tôi thì vị trí kho để thuốc súng hơi khác thì phải.”
Sophie để bản vẽ lên bàn làm việc của Phó Vân Tiêu, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tuy rằng chuyện Bạch Tô mất tích cũng có liên quan đến cô ta nhưng bây giờ cô ta không muốn ở lại mặt đối mặt rồi chọc giận Phó Vân Tiêu.