Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 472: Nếu anh không thể bảo vệ cô ấy, thì không nên trêu đùa



Trước khi Bạch Tô nhận ra mình bị nhốt, cô đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bật đèn pin để soi xung quanh.

Căn nhà gỗ nhỏ này không hề có cửa sổ, chẳng trách căn nhà lại tối om không có chút ánh sáng như vậy, trong nhà vẫn đầy những mảnh vụn và bụi bặm, thậm chí có nơi còn có cả mạng nhện.

Thật kỳ quái, tình huống này, ông ta nói dối cô đây là một ngôi nhà hoang.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng va chạm của dây xích và khóa cửa.

Bạch Tô không để ý nữa, xoay người đi về phía cửa, cố gắng mạnh mẽ mở cửa.

Tuy nhiên, cửa đã bị khóa.

“Quản gia, mở cửa!”

Bạch Tô vội vàng quát người ngoài cửa.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, một người phụ nữ đi tới.

“Cô không cần phải la hét vô ích. Bạch Tô, tôi là mẹ của Phong Kiền. Tôi đã nhờ quản gia nhốt cô lại.”

Mẹ của Phong Kiền hét vào mặt Bạch Tô với giọng điệu hằn học.

“Cô có biết tại sao bị nhốt không? Bởi vì tôi chỉ muốn cô nhớ! Đừng tưởng rằng chỉ cần trèo lên giường con trai tôi, cô có thể trở thành con dâu của gia đình chúng tôi.”

Bạch Tô tức giận không nói nên lời, nhưng vẫn giải thích cho mẹ của Phong Kiền.

“Bác, không phải như bác nghĩ, cháu không phải loại phụ nữ như vậy. Mau thả cháu ra.”

“Cô không cần phải vất vả giải thích. Tôi biết cô là người như thế nào. Cô mới về công ty bao lâu mà đã thăng chức hết cỡ rồi trở thành thư ký của con trai tôi rồi. Còn cần nói ra suy nghĩ của mình sao? Tôi là người đã sống bao nhiêu năm rồi. Tôi vẫn không thể nhìn ra được những chiêu trò lừa đảo, lừa đảo tài sản của các cô sao? Đừng có mơ!”

Lời nói của mẹ Phong Kiền đã xúc phạm và vu khống trắng trợn với Bạch Tô.

Bạch Tô sau khi nghe xong liền nổi giận đùng đùng, thực sự hối hận vì mình đã giúp Phong Kiền, nhưng cô vẫn cố dùng lý lẽ giải thích, mong được mau chóng rời khỏi đây.

“Bác à, bình tĩnh đi, nghe cháu nói, cháu không có dụ dỗ anh Phong, chúng cháu là người yêu đơn giản.”

Vào lúc này, hiển nhiên cô không thể tiết lộ cô và anh ta không phải là một cặp, dù sao nếu để lộ ra thì cô sẽ càng gặp phải rắc rối hơn.

Kết quả là mẹ của Phong Kiền dường như không nghe bất kỳ lời giải thích nào từ Bạch Tô, bà ta đã xác định rằng Bạch Tô là một người phụ nữ xấu.

“Cô không cần nói nữa. Tiệc rượu sắp bắt đầu, tôi sẽ đi tham dự. Về phần cô thì sẽ ở lại đây, hôm nay coi như tôi cho cô một bài học, sau này thử bám lấy Phong Kiền nhà chúng tôi thử xem.”

Nói xong, mẹ của Phong Kiền bước đi.

Bạch Tô thấy mẹ của Phong Kiền đã rời khỏi đây mà không thả mình ra, trong lòng càng thêm lo lắng.

Cô hét vài lần mà không ai đáp lại..

Lúc này cúi đầu xuống, cô mới nhận ra mình còn đang cầm điện thoại di động!

Cô vò đầu và thực sự hoang mang cùng cơn tức giận đang bốc hỏa trong lòng mình, cô nhanh chóng chuẩn bị gọi Phong Kiền đến cứu cô.

Kết quả là cô phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu và không thể thực hiện cuộc gọi.

Lại càng vô dụng.

Bạch Tô chỉ biết bất lực hét lên.

Nhưng... bản thân cô biết rất rõ con đường người quản gia đã đưa cô đến đây là bao xa.

Lúc trước cô không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Rõ rành rành có rất nhiều thứ kỳ lạ mà ô cô thậm chí còn không nhận ra.

Trách không được cô lại bị nhốt ở trong này!

Bất lực, cô chỉ biết hét thật to cầu cứu.

“Này... có ai không... có ai không!”

Cô ôm một tia hy vọng cuối cùng, lớn tiếng la lên.

“Có ai ở đây không? Giúp tôi với, mở cửa ra, tôi bị nhốt bên trong.”

Nhưng... bản thân cô cũng có thể cảm thấy thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, cũng không có ai đến giải cứu cô.

Bạch Tô la hét đã lâu, giọng đã khàn rồi.

Tiếng nhạc của tiệc rượu hoàn toàn che đi tiếng kêu cứu của cô, Bạch Tô hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô không hét được nữa, hơn nữa Bạch Tô chỉ mặc mỗi váy, trong căn nhà này gỗ này lại rất lạnh.

Bạch Tô vừa lạnh vừa đói, cô sắp gục ngã.

Ở phía bên kia, bữa tiệc diễn ra rất suôn sẻ, mọi người đang vui vẻ khiêu vũ.

Phong Kiền đã sớm được quản gia báo cho biết mẹ của anh ta đã gọi Bạch Tô đến để nói chuyện với nhau, sau khi uống một chút rượu, Bạch Tô có hơi mệt mỏi và đang nghỉ ngơi trong phòng khách.

Anh ta cũng không lo lắng lắm về Bạch Tô, anh ta còn đang suy nghĩ lung tung, chắc là vừa rồi gây thù quá nhiều nên cô có chút mệt mới đi nghỉ ngơi.

Sau khi Phó Vân Tiêu bước vào sảnh tiệc và nhìn thấy Bạch Tô, anh cố tình kéo dài thời gian rời đi.

Vốn dĩ đại tiệc xã giao như thế này, anh chỉ cần tham dự một chút rồi rời đi ngay.

Nhưng... lần này, anh chọn ở lại lâu hơn.

Cho dù với tình trạng hiện giờ không thể có quan hệ gì với Bạch Tô, cho dù không nói lời nào, chỉ cần nhìn Bạch Tô một chút cũng được.

Nhưng... lúc Phó Vân Tiêu bị một vài đối tác làm ăn lôi kéo và tán gẫu vài câu, lúc quay lại thì Bạch Tô đã biến mất.

Ban đầu anh còn tưởng rằng Bạch Tô vừa theo Phong Kiền đi nơi khác, nhưng sau đó chỉ nhìn thấy bóng dáng của Phong Kiền, không thấy Bạch Tô đâu...

Tiệc tan gần hết, vẫn không thấy Bạch Tô... anh không nhịn được nhíu mày, bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc.

Một mặt bởi vì bữa tiệc sắp kết thúc, Phong Kiền cũng đang chuẩn bị gọi Bạch Tô về nhà, quả nhiên vừa đi tới phòng khách liền thấy Bạch Tô không nghỉ ngơi trong phòng khách, liền vội vàng đi tìm quản gia.

“Quản gia, Bạch Tô đâu?”

Phong Kiền dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, lo lắng hỏi người quản gia.

Quản gia do dự không chịu nói, Phong Kiền kéo cổ áo quản gia lên, tức giận mắng: “Nếu không nói cho tôi biết, cho dù ông là người mẹ tôi tuyển, tôi cũng có mười ngàn lý do để cho ông bị đuổi khỏi đây!”

Quản gia lần này sợ hãi, thấy không thể che giấu được nữa chỉ có thể rùng mình nói: “Cậu chủ, tôi nói, Bạch Tô đã bị mẹ cậu nhốt lại rồi.”

Trái tim của Phong Kiền đột nhiên nhấc lên.

Đáng lẽ anh ta phải nghĩ tới mẹ mình sẽ không dễ đối phó như vậy, anh ta đã thật bất cẩn!

“Nơi nào, mau đưa tôi đi, nếu như Bạch Tô xảy ra chuyện gì, chắc chắn ông sẽ không có ngày lành!”

Phong Kiền nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận trừng mắt nhìn quản gia.

Quản gia sợ hãi, nhanh chóng dẫn đường: “Cậu chủ, trong căn nhà gỗ nhỏ ở sân sau. Tôi đưa cậu tới đó.”

Phong Kiền biết rõ căn nhà gỗ ở phía sau nên anh nhanh chóng chạy đến, anh cảm thấy rất có lỗi, chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra với Bạch Tô.

Trong căn nhà gỗ rất lạnh, tối om, Bạch Tô mặc rất ít, nhưng khi Phong Kiền xuất hiện ở nhà gỗ, từ xa đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đứng trước của dùng sức đạp cửa.

Bạch Tô đã lạnh run người, môi tím tái, răng đánh cầm cập vào nhau.

Vốn dĩ cô đã ngừng gọi cầu cứu, trước khi Phó Vân Tiêu đi tới mở cửa bên trong đã không còn một tiếng vang, cô không biết... Phó Vân Tiêu là người đã cứu cô.

Cho nên khi Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu, cô đã rất ngạc nhiên.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Vừa nói ra câu này, Bạch Tô có chút hối hận.

Cô thật ngốc, tại sao lại hỏi Phó Vân Tiêu một câu như vậy.

“Cô không sao chứ.”

Không đợi Phó Vân Tiêu trả lời, Phong Kiền đã lao đến trước mặt, vội vàng cởi áo khoác trùm lên người Bạch Tô.

Vừa nói: “Đi, tôi sẽ đưa cô đến chỗ mẹ tôi để hỏi cho ra lẽ.”

Anh ta vừa nói như vậy, Bạch Tô lại có chút xấu hổ.

Cơ hồ chỉ trong nửa phút Phó Vân Tiêu đã thu lại phần thân thiết vừa rồi, biến thành sự thờ ơ.

Anh khinh khỉnh nói với Phong Kiền: “Phong Kiền, nếu anh không thể bảo vệ người phụ nữ này, thì không nên trêu đùa cô ấy.” Phó Vân Tiêu nói với giọng điệu cảnh cáo và đe dọa.

Lại chọc cho Phong Kiền có chút không vui.

Anh ta hơi ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, rồi chế nhạo: “Vậy thì tại sao anh không bảo vệ tốt cô ấy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv