Phó Vân Tiêu ngồi chuyên cơ riêng trở về thành phố A trong đêm. Xuống máy bay, anh vội vã về nhà. Bạch Tô vừa về nhà chuẩn bị nấu cơm thì thấy Phó Vân Tiêu đã trở lại, lập tức đặt rau dưa đang rửa xuống, nhanh chóng chạy về phía Phó Vân Tiêu, thậm chí không kịp cởi tạp dề, chỉ lo ôm chặt lấy anh. Cô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, người bảo vệ mình, có thể khiến mình yên tâm đã trở về. Chỉ cần có anh thì mọi phiền toái đều sẽ được giai quyết.
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Tô, an ủi cô: “Tôi đã về rồi, em đừng sợ.”
Có lẽ vì gặp lại Phó Vân Tiêu nên Bạch Tô cuối cùng cũng dỡ bỏ mặt nạ kiên cường, thực sự bình tĩnh lại, rúc vào vòng tay ấm áp của Phó Vân Tiêu, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Phó Vân Tiêu rất muốn thời gian dừng lại ở đây, bất kể là công ty hay là chuyện khó giải quyết khác đều biến mất, anh chỉ cần ôm Bạch Tô, nhìn cô vui vẻ là được.
Phó Vân Tiêu bế Bạch Tô lên sofa, cô nằm trong lòng anh như một chú mèo ngoan ngoãn.
“Bạch Tiểu Bạch sao rồi? Đã khỏe lại chưa?”
Phó Vân Tiêu rất quan tâm đứa con này, còn chưa trở về đã hỏi Từ Sắt rất nhiều về tình huống của Bạch Tiểu Bạch.
“Mấy ngày nay em cũng mệt lắm đúng không? Tôi thấy em lại gầy rất nhiều.” Phó Vân Tiêu đau lòng nhìn Bạch Tô. Cô an tĩnh nằm trong lòng anh, nhẹ giọng đáp: “Bạch Tiểu Bạch khỏe hơn nhiều rồi, con bé ngoan lắm, còn có Vương Tiểu Đồng giúp đỡ nên em không mệt gì cả.” Cô không muốn Phó Vân Tiêu lo lắng cho mình. Nhưng anh rất hiểu cô, lại đau lòng khi thấy cô như thế. Anh biết nếu không thể bắt được hung thủ đứng sau thì Bạch Tô sẽ vẫn lo lắng đề phòng, không thể thực sự yên tâm.
“Em yên tâm. Trước khi trở về, tôi đã phái người điều tra chuyện này, sẽ mau chóng có kết quả.” Phó Vân Tiêu kiên định nói.
Tâm tư của Bạch Tô hoàn toàn bị Phó Vân Tiêu đoán trúng. Không chờ cô lên tiếng, anh đã sớm thu xếp xong mọi chuyện. Cô cảm động đỏ mắt, có một người đàn ông suy xét chu toàn mọi chuyện cho mình hạnh phúc biết mấy.
Phó Vân Tiêu không khỏi ngáp một cái. Anh vừa họp xong, lại vội vã ngồi máy bay trở về nên rất mệt mỏi. Bạch Tô rất đau lòng. Cô ngẩng đầu lên hôn trán anh: “Anh vào phòng ngủ đi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho Bạch Tiểu Bạch.”
Phó Vân Tiêu thật sự quá mệt mỏi, khẽ gật đầu rồi tựa vào sofa ngủ. Bạch Tô sợ anh nằm không thoải mái, bèn cố ý lót gối đầu, đắp chăn mỏng cho anh. Sau đó lặng lẽ vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Một lát sau, Bạch Tô đã nấu cơm xong, bỏ vào hộp cơm đầy đủ. Cô không nỡ đánh thức Phó Vân Tiêu, bèn lặng yên ngồi bên cạnh ngắm khuôn mặt của anh. Lúc ngủ, dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng bình thường của anh đều biến mất, trông như một thiếu niên, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn anh chằm chằm, thậm chí muốn chạm thử một chút. Bạch Tô cẩn thận sờ lông mày, mũi, miệng… của Phó Vân Tiêu.
Một lát sau, Phó Vân Tiêu tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy Bạch Tô ngồi trước mặt mình, anh cưng chiều yêu thương nhìn cô. Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cô: “Chờ tôi làm xong chuyện này rồi sẽ làm bạn với em, không cho người khác bắt nạt mẹ con em.”
Anh vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi nghẹn ngào, càng khiến người ta say mê. Bạch Tô hạnh phúc mỉm cười nhìn anh. Anh búng trán cô: “Đi bệnh viện đi.”
Nói rồi, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cùng nhau ra khỏi nhà, đến bệnh viện đưa cơm cho Bạch Tiểu Bạch. Thấy Phó Vân Tiêu đến đây, Bạch Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ. Anh dựng bàn lên giường bệnh, cẩn thận đỡ Bạch Tiểu Bạch ngồi dậy: “Thế này có thoải mái không?”
“Ba không cần chăm sóc con đâu, con đã không sao rồi.”
Thực ra Bạch Tiểu Bạch đã độc lập, là một đứa trẻ lớn. Mấy năm sống riêng nên cô bé đã quen với việc tự chăm sóc bản thân. Nhưng mỗi lần Phó Vân Tiêu chăm sóc mình, cô bé vẫn sẽ cảm thấy mình vẫn là đứa trẻ.
Phó Vân Tiêu mỉm cười nhìn cô bé: “Chờ con khỏe mạnh xuất viện, ba sẽ không chăm con nữa đâu.” Nói rồi, anh xoa đầu cô bé.
Đúng lúc này, điện thoại của Phó Vân Tiêu vang lên. Anh rời khỏi phòng bệnh nghe điện thoại, lúc trở về lại cau mày trầm tư.
“Tôi phải về trước, còn có chuyện cần xử lý.” Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô, sau đó xoay người rời đi. Có điều anh vừa ra ngoài thì gặp Phó Cảnh Hoài ở cửa bệnh viện. Phó Cảnh Hoài ngăn cản Phó Vân Tiêu, nói một câu: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày.
“Chúng ta uống một ly, vừa uống vừa trò chuyện.” Nói xong, Phó Cảnh Hoài xoay người rời đi. Phó Vân Tiêu bèn đi theo anh ta.
Đến quán bar, Phó Cảnh Hoài tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, ra hiệu cho nhân viên phục vụ lấy một ly cocktail đặc biệt.
“Anh đã đến, cho anh xem cái này.” Phó Cảnh Hoài đưa cho Phó Vân Tiêu một tệp tư liệu liên quan tới Lâm Lập. Phó Vân Tiêu nhận lấy, cúi đầu lật xem. Tư liệu này ghi chép về thế lực hùng mạnh sau lưng Lâm Lập. Tư liệu này được sắp xếp lại dựa trên số liệu những người tử vong ở bệnh viện do Lâm Lập gây ra, nhờ vào mạng lưới quan hệ của Phó Cảnh Hoài chứ không phải mạng lưới kinh doanh của Phó Vân Tiêu, cho nên trông càng đáng sợ hơn. Phó Vân Tiêu càng xem, sắc mặt càng đen. Lâm Lập còn tàn nhẫn hơn mình nghĩ!
“Hôm nay tôi tìm anh, thứ nhất là muốn anh xem tư liệu này, thứ hai là tôi nghĩ đến biện pháp giải quyết tốt cho Bạch Tô.” Phó Cảnh Hoài nghiêm túc nhìn anh. Anh không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
“Anh từ bỏ Bạch Tô, để tôi chăm sóc cho cô ấy. Tôi càng phù hợp chăm sóc Bạch Tô hơn.” Phó Cảnh Hoài chân thành nói.
Nghe đến câu “từ bỏ Bạch Tô”, ánh mắt Phó Vân Tiêu trở nên sắc bén, nhìn Phó Cảnh Hoài: “Không có khả năng!” Sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Phó Cảnh Hoài sốt ruột đuổi theo nói: “Tôi mong anh hãy suy nghĩ một chút, bởi vì Lâm Lập chưa chắc đã thích Bạch Tô, anh ta chỉ muốn đấu với anh, chiến thắng anh mà thôi, cần gì phải để Bạch Tô biến thành vật hy sinh giữa hai người? Anh cũng thấy tư liệu của Lâm Lập rồi đấy. So với tạm thời rời khỏi Bạch Tô, chẳng lẽ anh càng muốn thấy Bạch Tô chết?”
Phó Vân Tiêu không quan tâm tới Phó Cảnh Hoài mà lập tức rời khỏi quán bar.
Lời nói của Phó Cảnh Hoài chưa chắc là không đúng.