Bạch Tô vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn Phó Vân Tiêu, lén lén nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô lúng túng nhìn Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu: “Em... Em không sao, em chỉ muốn đến xem thử, nếu như anh không có chuyện gì, vậy em đi ngủ trước."
Mới vừa nói xong câu này, Bạch Tô xoay người rời đi.
Phó Vân Tiêu đứng phía sau, nhanh chóng lao về phía trước, ôm lấy Bạch Tô, từ sau lưng Bạch Tô ôm lấy cô, sau đó xoay người Bạch Tô lại, nụ hôn liền rơi xuống.
Bạch Tô có thể cảm thấy bi thương lúc này của Phó Vân Tiêu, không giống bình thường.
Cô cũng không trả lời Phó Vân Tiêu, mà ôm chặt anh.
Đến khi Phó Vân Tiêu buông Bạch Tô ra sau, lúc này mới dừng lại.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu kín đáo hỏi một câu: “Có phải tối nay anh không ngủ được hay không? Nếu như không ngủ được, vậy em nói chuyện với anh một chút cũng được."
Bạch Tô nói, sau đó dắt tay Phó Vân Tiêu, từ từ bước đến phòng ngủ của mình.
Phó Vân Tiêu đi theo Bạch Tô bước vào phòng ngủ, Bạch Tô kéo rèm cửa sổ lên, sau đó mở một ngọn đèn, để cho Phó Vân Tiêu ngồi ở mép giường.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, do dự, lại nói với Phó Vân Tiêu: “Anh nằm ở trên giường đi."
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Bạch Tô, hỏi: “Em muốn quyến rũ cám dỗ anh ư?"
Bạch Tô cười nhìn Phó Vân Tiêu: “Ai nói muốn cám dỗ anh, chỉ muốn để cho anh ngủ một giấc thật ngon."
"Mặc dù bây giờ anh không ngủ được, nhưng em nghe nói chỉ cần nằm, để cho các cơ quan nội tạng được nghỉ ngơi cũng giống như nhau."
Bạch Tô nói nghiêm túc, Phó Vân Tiêu xoay người lại nhìn Bạch Tô, vỗ vào chỗ bên cạnh nói với Bạch Tô: “Vậy em nằm bên cạnh anh đi."
Bạch Tô nghe, do dự, rồi cũng bò lên giường, nằm ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, nghiêm túc nằm, nói với Phó Vân Tiêu: “Hôm nay không biết tại sao em muốn làm đồ ngọt, sau đó làm làm đồ ngọt mới phát hiện, Erica không trở về nhà ăn cơm, Erica không trở về nhà ăn cơm, em vừa không có người động viên, suy nghĩ thật lâu, liền nghĩ đến anh."
Phó Vân Tiêu không nhìn Bạch Tô, anh nằm bên cạnh Bạch Tô, lẳng lặng nói với Bạch Tô một câu: “Cho nên không có ai chứng nhận em làm đồ ăn ngon, em mới nhớ đến anh chứ gì."
Bạch Tô hừ lạnh một tiếng: “Làm gì có, em chỉ muốn hỏi anh có ăn hay không mà thôi."
"Nhưng mà sau đó, em gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng anh không đúng, sau đó liền hơi khẩn trương."
"Anh biết không? Em nói em muốn gặp anh thật ra là muốn xem thử anh rốt cuộc có ổn hay không, bây giờ em cũng cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng là ở trong điện thoại di động, biểu hiện bình thường của anh cũng là rất lạnh, lạnh như băng, nhưng tại sao lúc em nghĩ tới anh liền sẽ cảm thấy cho dù là anh nói chuyện như lúc bình thường, em cũng có thể nghe ra khác biệt?"
"Cho nên, lúc ấy em cũng không biết nghĩ như thế nào, chỉ muốn anh trở về."
Bạch Tô nói đến đây, ngừng, mới lại hít một hơi thật sâu: “Phó Vân Tiêu, cho nên, ở trong lòng em, thật ra anh không giống bất kỳ ai khác."
Bạch Tô nói xong câu này, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Cô rõ ràng đang thổ lộ mà, đợi rất lâu vẫn không được Phó Vân Tiêu đáp lại?
Bạch Tô nghi ngờ xoay người lại nhìn về phía Phó Vân Tiêu, mới phát hiện ngực Phó Vân Tiêu phập phồng, chính là đã ngủ.
Bạch Tô không khỏi nhíu mày.
Lần đầu tiên tỏ tình, cứ thế thất bại ư?
Phó Vân Tiêu rốt cuộc là ngủ lúc nào? Anh có nghe những lời đó hay không?
Thật ra thì... Căn phòng này vốn là phòng Phó Vân Tiêu, nhưng lúc này lại tràn đầy mùi vị của Bạch Tô, trong lòng Phó Vân Tiêu nhiều tâm sự, tối nay vốn rất khó chìm vào giấc ngủ, nhưng vào trong phòng, anh cũng không biết tại sao đều là hơi thở Bạch Tô bao quanh, nhanh chóng khiến thân thể mình trở nên buông lỏng, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.
Cụ thể là ngủ lúc nào?
Chính là lúc Phó Vân Tiêu hỏi Bạch Tô vấn đề kia liền ngủ mất.
Câu nói kế tiếp liền tất cả vẫn chưa được nghe.
Đương nhiên cũng không biết về sau Bạch Tô nói những gì.
Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu hít thở đều đều, lại nghe một hồi, không biết lúc nào cũng dần dần nhập mộng.
Hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làm cho cả giường giống như được một tầng ấm áp bao phủ.
Bạch Tô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Phó Vân Tiêu vẫn còn ngủ, hai người bọn họ vẫn chưa xảy ra cái gì, thuần túy chỉ là ngủ.
Kết quả, mới vừa tỉnh ngủ giá vừa cảm giác sau, cô còn chưa kịp thức dậy, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo chính là tiếng mở cửa.
Lúc ấy, Bạch Tô trước hết là sửng sốt.
Chỉ thấy bóng Erica nhanh nhẹn đi vào.
Hơn nữa Erica còn ở cửa gọi một tiếng: “Mẹ, con về rồi."
Lúc ấy, đầu óc Bạch Tô vừa khởi động, thậm chí là cũng không còn kịp suy nghĩ trực tiếp đóng chặt cửa phòng ngủ.
Sau khi cửa đóng chặt, Bạch Tô dựa vào cửa quan sát động tĩnh bên ngoài.
Kết quả... Vừa lúc đó, cô mới ý thức có cái gì không đúng.
Bởi vì... Erica càng lúc càng gần, tựa hồ vì chưa nghe thấy Bạch Tô đáp lại liền bước đến phòng ngủ của cô, hơn nữa còn còn mở miệng kêu: “Mẹ?"
Bạch Tô một nghe thấy câu này, hãi hùng trả lời một câu: “Mẹ ở trong phòng, con chờ mẹ một chút, mẹ thay quần áo đã."
Cô vừa nói như vậy, Phó Vân Tiêu cũng thức dậy.
Phó Vân Tiêu thức dậy, đầu tiên là nhàn nhã vươn người, sau đó mới đứng dậy, chuẩn bị ra cửa.
Lập tức liền bị Bạch Tô ngăn cản.
"Đừng đi!"
Bạch Tô dùng thanh âm cực nhỏ cảnh cáo Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cau mày, liền nghe ngoài cửa lần nữa truyền tới giọng Erica: “ Được, mẹ, con đói, con sẽ đứng ngoài cửa chờ mẹ, con nhớ mẹ lắm."
"..."
Bạch Tô thật sự kinh hoàng.
Bạch Tô cau mày nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, lúc này, thanh âm Erica lại truyền tới, nói với Bạch Tô: “Mẹ, chú Phó Vân Tiêu ở đây hả? Chú ấy ở đâu vậy, con đi tìm chú ấy chơi cũng được, con thấy xe chú ấy ở trong sân."
Erica nhìn đồng hồ, mới nói: “Thật là thần kỳ, chú Phó Vân Tiêu dậy sớm như vậy ư? Sớm như vậy tới có chuyện gì không nhỉ? Hay là tìm mẹ?"
Bạch Tô cảm thấy, hôm nay Erica nói quá nhiều.
"Con tìm chú Phó Vân Tiêu ở phòng nào, mẹ không chú ý, có lẽ là ở trong sân chăng?"
Bạch Tô nói đến đây câu, linh cơ chợt lóe.
Đúng vậy!
Hẳn là ở trong sân!
Như vậy liền có thể đánh lạc hướng Erica đi ra sân, sau đó có thể để Phó Vân Tiêu nhân cơ hội nhanh đi ra ngoài.
Bạch Tô nghĩ tới đây vui vẻ khác thường.
Lập tức mở miệng nói một câu cùng Erica: “Hẳn là ở trong sân, con mau đi tìm đi."
Erica ở bên ngoài lộ ra giọng nửa tin nửa ngờ.
Thật ra thì, cậu đã sớm biết... Phó Vân Tiêu ở trong căn phòng này.
Nhưng vẫn quyết định để mặt mũi cho mẹ.