Dường như Bạch Tô đã bỏ ngoài tai những lời cãi vã của Mộ Vãn Vãn và dì giúp việc, cô xoay người trở về phòng tìm Erica và bảo thằng bé dọn dẹp đồ đạc của mình rồi xuống nhà nhanh chóng bỏ đi.
Mộ Vãn Vãn cứ tưởng Bạch Tô là người ghê gớm thế nào, cô ta chỉ mới làm khó làm dễ có mấy câu thôi, còn chuẩn bị sẵn kế hoạch sau đó rồi nhưng chưa kịp làm thì Bạch Tô đã gom đồ đi rồi á?
Mộ Vãn Vãn cũng giật mình, thế nhưng cô ta lại cực kì vui vẻ.
Cô ta thấy Bạch Tô đi rồi cũng rời khỏi nhà Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng khi cô ta vừa ra khỏi nhà Phó Vân Tiêu thì chợt nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là giọng Phó Vân Tiêu.
"Tại sao cô lại tới nhà tôi?"
Mộ Vãn Vãn nghe thấy giọng Phó Vân Tiêu bèn bất giác cười mỉa mai.
"Bình thường một năm cũng không thấy anh chịu gặp mặt em một lần mà bây giờ lại chủ động gọi cho em đấy, sao thế... Em vừa mới chạm mặt Bạch Tô thì anh đã vội vàng gọi điện thoại cho em rồi à?" Mộ Vãn Vãn mỉm cười.
Khi nói những lời đó thì tay cô ta siết lại thật chặt.
Cô ta nói với đầu dây bên kia: "Phó Vân Tiêu, bây giờ anh đang ở đâu? Em nhớ anh lắm, em muốn gặp anh."
Kết quả là đầu dây bên kia lại có giọng Phó Vân Tiêu từ chối, nói với Mộ Vãn Vãn: "Không cần phải gặp tôi làm gì, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, chuyện của chúng ta đã kết thúc. Trước đó tôi đồng ý ở bên cô chỉ để hỗ trợ cho sự nghiệp của cô mà thôi, tôi mong là cô có thể hết lòng tuân thủ lời hứa." Phó Vân Tiêu nghiêm túc nói với Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn nghe Phó Vân Tiêu nghiêm túc nói như thế thì lòng chợt cảm thấy mất mát và trống rỗng, sau đó cô ta lại hỏi: "Anh thật sự tuyệt tình với em như thế ư?"
"Do cô đã lẫn lộn tình cảm vào thôi." Phó Vân Tiêu lại nói với Mộ Vãn Vãn.
"Vân Tiêu, em không muốn phải rời xa anh, dù rằng anh không yêu em thì chỉ cần để em ở bên cạnh anh thôi cũng được. Em chỉ muốn giữ cái tiếng là vợ anh để người phụ nữ khác không dám tới gần thôi. Thật ra em cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của anh, hoặc là anh cứ yêu người phụ nữ nào đó khác, chỉ cần không phải là Bạch Tô thôi."
Mộ Vãn Vãn không biết mình đang nói cái gì.
Câu sau vả bôm bốp vào mặt câu trước.
Bởi vì cô ta biết Phó Vân Tiêu yêu Bạch Tô, ngoài Bạch Tô ra anh chẳng rung động với bất kì một người phụ nữ nào khác và lại càng không muốn yêu một ai khác.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại nghĩ rằng cô ta có thể tranh thủ trở thành người đặc biệt nhất khi bên canh Phó Vân Tiêu không có một cô gái nào, dù là không có tình yêu thì cũng muốn trở thành người đặc biệt nhất.
Năm đó Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đi đến hôn nhân vì một mặt là Mộ Vãn Vãn vừa mất đi đứa nhỏ, cần nhận được chút đền bù.
Thế nhưng dù là bù đắp thì Phó Vân Tiêu cũng không muốn làm lễ kết hôn với Mộ Vãn Vãn, sau đó trong một đêm mưa, Mộ Vãn Vãn khóc lóc chạy tới tìm Phó Vân Tiêu, ở bên cạnh anh khóc suốt một đêm và kể cho anh nghe về quãng thời gian quá khứ của mình.
Cô ta lớn lên trong hoàn cảnh cực kì khó khăn và vất vả, cái giới giải trí này lại là đầm rồng hang hổ, ai cũng có phông bạt chỗ dựa, cô ta vất vả lắm mới đi được tới vị trí ngày hôm nay nhưng cô ta đã không còn trẻ nữa.
Tình huống của cô ta ngày càng trở nên khó khăn, cô ta không có phim đóng, địa vị cũng không phải là ngôi sao quốc tế hay ngôi sao hạng A nên cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn, sức khỏe cô ta cũng không bằng ai.
Có rất nhiều gia đình giàu có chọn ngôi sao nữ để cười về, thứ nhất là họ nhắm trúng tên tuổi danh tiếng của ngôi sao đó và thứ hai là họ muốn cô ta sinh cho gia đình mình một đứa con, cô ta không thể sinh con được nữa, đời cô ta thế là chấm hết rồi.
Bây giờ giới giải trí lại có ngôi sao mới mục lên như nấm, lớp sau đè lớp trước bước lên, cô ta chẳng có gì để đấu với người khác nên cũng không biết mình phải làm thế nào...
Cô ta kể cho anh nghe đủ nỗi đau khổ của mình rồi lại nói cho Phó Vân Tiêu biết về quá khứ từng trải qua.
Cô ta nói thật ra cô ta có ngày hôm nay vì bọn họ quan tâm tới quan hệ của cô ta với Phó Vân Tiêu.
Bây giờ cô ta cực kì nhớ nhung những ngày tháng được ở bên Phó Vân Tiêu, thời gian đó cô ta có thể sống những ngày không lo không nghĩ với Phó Vân Tiêu, thích quay phim thì quay phim, thích đi chơi thì đi chơi bởi vì cô ta biết tất cả đã có Phó Vân Tiêu lo, Phó Vân Tiêu sẽ bảo vệ cô ta nên cô ta chẳng có gì phải sợ.
Thế nhưng cô ta cũng hối hận, nếu như năm đó cô ta có thể dựa vào Phó Vân Tiêu để đi tới vị trí thật cao thì tốt quá rồi, thế thì bây giờ cũng không sa sút đến nông nỗi này.
Cô ta mong Phó Vân Tiêu có thể cho cô ta vài năm để cô ta lật ngược ván cờ, đẩy mình lên vị trí thật cao và cô ta cũng sẽ cho nhà họ Phó tiếng tăm và lợi ích cho những nhãn hàng.
Khi đó Phó Vân Tiêu đã mất tin tức về Bạch Tô.
Mọi người đều đồn đãi rằng Bạch Tô đã chết rồi.
Từ trước đến nay Phó Vân Tiêu luôn là người biết làm thế nào để lấy được lợi ích cao nhất về cho mình, nếu như lợi ích dính dáng đến tình cảm thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ đụng tới. Nhưng chuyện này liên quan đến việc giúp Mộ Vãn Vãn tìm lại địa vị của mình và có thể giúp nhà họ Phó kha khá thứ nên Phó Vân Tiêu có thể cân nhắc.
Anh xuất phát từ thương hại và lý trí nên mới đồng ý với Mộ Vãn Vãn.
Bây giờ... Phó Vân Tiêu cũng là người lựa chọn kết thúc.
Phó Vân Tiêu thoát ra khỏi dòng hồi ức và kiên quyết nói với Mộ Vãn Vãn ở đầu dây bên kia: "Tôi nói kết thúc tức là kết thúc. Tôi cho cô một đêm để bảo đội hoạt động xã hội của mình lên kế hoạch xử lý tình huống, sáng mai chín giờ tôi sẽ thông báo cho mọi người biết tin chúng ta ly hôn."
"Phó Vân Tiêu..." Giọng Mộ Vãn Vãn trở nên bối rối, cô ta vội vàng xin lỗi Phó Vân Tiêu: "Em biết em sai rồi, lẽ ra em không nên tìm tới chỗ Bạch Tô gây chuyện! Em xin lỗi anh mà, anh đừng thông báo sớm như vậy được không? Em cầu xin anh, anh thông báo vào chiếu tối ngày mai cũng được mà."
Mộ Vãn Vãn sợ Phó Vân Tiêu không chịu nhượng bộ nên cô ta vội vàng lùi bước đưa ra cách giải quyết cho Phó Vân Tiêu: "Em có một bộ phim có thể giành giải, mai là ngày cuối cùng để công bố danh sách giải điện ảnh JK, em đã được báo mình sẽ nhận giải nữ nhân vật chính xuất sắc nhất. Anh chờ em nhận giải thưởng này, cùng em đi nhận cái giải cuối cùng này rồi chúng ta kết thúc được không?"
"Cầu xin anh đó, anh đừng kéo em xuống trong khoảnh khắc em rực rỡ nhất! Dù anh không yêu em thì anh cũng phải nghĩ tới sự cố gắng của em chứ." Mộ Vãn Vãn bắt đầu dùng khổ nhục kế.
Phó Vân Tiêu cụp mắt xuống, không đáp lời. Tiên Hiệp Hay
Mộ Vãn Vãn lại nói: "Anh nể tình đứa nhỏ em đã mất đi thôi cũng được nhé?"
"Được." Nhắc tới đứa bé đã mất đó, Phó Vân Tiêu vẫn đồng ý.
Phó Vân Tiêu đồng ý xong Mộ Vãn Vãn vẫn còn ngoan ngoãn nói với anh: "Em không làm phiền anh làm việc nữa, em cúp điện thoại đây, cảm ơn anh."
Cảm ơn anh, lời nói mang cảm giác xa cách.
Phó Vân Tiêu không đáp mà trực tiếp cúp điện thoại.
Ra khỏi nhà Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô hoàn toàn không có chỗ nào để đi nên cô đành phải quay về khách sạn bọn họ từng ở... May là vẫn chưa trả phòng.
Thế nhưng khi Bạch Tô tới trước cửa thì thấy xe của Lâm Lập đằng xa!