Từ Trường Thư nghe xong những lời này, đợi bà ta phản ứng lại định bước lên giật lấy chiếc điện thoại trên tay Bạch Tô thì đã quá muộn.
Bạch Tô định thần nhìn Từ Trường Thư: “Tôi giải quyết như vậy bà đã hài lòng chưa?”
“Cô!”
Từ Trường Thư tức giận nắm chặt tay thành quả đấm, lúc này ở lại cũng không được mà đi cũng chẳng xong.
Bà ta hít sâu một hơi dứt khoát nhìn thẳng vào Bạch Tô: “Cô đừng dùng cách này để dọa tôi, tôi nói cho cô biết, những việc làm năm đó tôi cảm thấy mình không hề làm sai dù chỉ một chút!”
“Đúng, bà không sai. Vậy nên đợi Phó Cảnh Hoài đến chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng đừng để Phó Cảnh Hoài tiếp tục đeo bám tôi nữa!”
Bởi vì công ty của Phó Vân Tiêu cách bệnh viện không quá xa, chỉ một thời gian ngắn bảo vệ của công ty Phó Vân Tiêu đã đem hiện trường vây kín đến mức con kiến cũng không lọt qua được.
Phó Cảnh Hoài cũng đến cực kì nhanh.
Lúc Phó Cảnh Hoài đến thì Bạch Tô và Từ Trường Thư vẫn đang cãi nhau, hơn nữa còn cãi đến mức vô cùng dữ dội.
Từ Trường Thư một mực nói Bạch Tô,loại người phụ nữ như cô không xứng bước chân vào nhà của bà ta.
“Cô đã làm gì Cảnh Hoài thì cô nên tự hiểu rõ!”
“Đừng có nghĩ cô gọi Cảnh Hoài đến nói rõ mọi chuyện thì tôi sẽ sợ cô.”
Bạch Tô một câu cũng không thèm nói, từ xa đã nhìn thấy Phó Cảnh Hoài liền ổn định lại tinh thần và nhìn về hướng anh đang đi tới.
Lúc này, sắc mặt Phó Cảnh Hoài vô cùng khó coi. Anh nhìn chằm chằm Từ Trường Thư lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ ở đây làm gì?”
“Vừa nãy những lời mẹ anh nói anh đều nghe thấy rồi chứ. Tôi nói cho anh biết, vài năm trước lúc anh rời đi tôi đã dồn hết tâm lực đi tìm anh. Nhưng mẹ anh lại sử dụng chính số liệu nghiên cứu của tôi đuổi tôi ra khỏi giới y học.”
“Còn nữa bây giờ dù chỉ là một chút tôi cũng không muốn gả cho anh, anh và mẹ anh cũng đừng làm phiền tôi nữa!”
Nói xong Bạch Tô liền xoay người bước ra ngoài.
Nhưng những lời mà Bạch Tô nói hoàn toàn khiến Phó Cảnh Hoài sững sờ tại chỗ.
Anh nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm Từ Trường Thư, mãi lâu sau mới hỏi: “Mẹ, những lời Bạch Tô nói là thật sao?”
Anh hiểu Bạch Tô, biết Bạch Tô có chỗ đứng trong ngành y, tiến vào giới y học là ước mơ của cô. Cô làm tất cả cũng đều vì mẹ mình.
Nếu như phá hủy sự nghiệp của cô cũng đồng nghĩa với việc phá hủy cô vậy.
Trên mặt Từ Trường Thư không chút áy náy: “Cô ta nói thật thì là thật sao? Mà thật thì đã làm sao? Là cô ta sai trước, cô ta có mưu mô.”
Mấy câu này Bạch Tô đều nghe thấy hết nhưng cô không quay đầu lại.
Cô thẳng tay đưa bảo vệ công ty Phó Vân Tiêu ra ngoài cổng bệnh viện, đuổi họ về công ty còn cô nhanh chóng tìm Vương Tiểu Đồng xin số điện thoại của bác sĩ bệnh viện Nhi, sau đó gọi hỏi anh địa chỉ để đón Bạch Tiểu Bạch về.
Bạch Tô dẫn Bạch Tiểu Bạch đi làm thủ tục xuất viện sau đó đưa con bé về nhà.
Cô không hề biết sau lưng cô Phó Cảnh Hoài và Từ Trường Thư có cãi nhau hay không? Phó Cảnh Hoài có biết được chân tướng sự thật hay không? Có điều tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa rồi.
Thực sự Bạch Tô ngay từ đầu đã không muốn nói hết tất cả để mọi thứ phơi bày ra, nhưng không sao cả...bây giờ cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Chỉ là cô vừa mới về tới nhà, đem Bạch Tiểu Bạch thu xếp ổn thỏa thì bỗng nhiên Phó Cảnh Hoài gọi điện đến.
Bạch Tô do dự một chút, không muốn nghe điện thoại của anh ấy.
Nhưng Phó Cảnh Hoài như đang cố ý muốn cô nghe, nếu không thì nhất định không buông tha, Bạch Tô cũng hết cách.
Cô cầm điện thoại do dự một chút nhưng vẫn ấn nghe.
“Alo?”
“Anh muốn tìm em nói chuyện một chút.”
“Anh muốn nói gì?”
Bạch Tô tỏ ra lạnh lùng.
“Xin lỗi.”
Cô không ngờ rằng cô vừa nói xong câu kia Phó Cảnh Hoài bỗng xin lỗi cô.
“Anh xin lỗi vì những chuyện mẹ đã làm, nhưng anh vẫn muốn gặp em, muốn em cho anh cơ hội.”
Bạch Tô nắm chặt chiếc di động trong tay, rất lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói với Phó Canh Hoài: “Bỏ đi, không cần đâu.”
Nói xong cô tắt máy.
Bạch Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi đến trước mặt Bạch Tô đưa cho cô một cốc sữa chua nhỏ nói: “Mẹ ơi, uống sữa chua đi.”
Bạch Tô cúi đầu ôm lấy Bạch Tiểu Bạch, đem sữa chua trở lại trước mặt Bạch Tiểu Bạch cười dịu dàng: “Con uống đi mẹ không uống.”
“Mẹ, uống sữa chua sẽ vui.”
Bạch Tiểu Bạch nghiêm túc chớp chớp đôi mắt to tròn nói với Bạch Tô.
Bạch Tô ngay lập túc cười rộ lên, cô cảm thấy tim mình như bị tan chảy.
Cô hôn Bạch Tiểu Bạch một cái rồi cùng bé con ngồi trên ghế sofa một lát.
Cô không hề biết người đàn ông năm đó là ai. Hơn nữa Từ Trường Thư hãm hại cô tới mức không còn đường lui cô cũng từng nghĩ muốn bỏ đứa bé này nhưng sau đó cô không nỡ.
Những đứa trẻ khác ra đời đều khóc oa oa nhưng Bạch Tiểu Bạch lúc sinh ra lại cười.
Cái khoảng khắc đó không chỉ khiến cho tất cả y tá vui mừng, ngay cả Bạch Tô cũng cảm thấy bản thân vừa mới sinh được đứa trẻ rất quý giá.
Bạch Tiểu Bạch rất nghe lời, từ trước đến nay không khóc lóc làm loạn mà vô cùng khôn ngoan khiến cho Bạch Tô cảm thấy Bạch Tiểu Bạch chính là thiên thần bé nhỏ mà ông trời phái xuống cứu vớt cuộc đời cô.
Đúng lúc Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch cười đùa vui vẻ thì điện thoại của cô lại một lần nữa vang lên.
Cô vội cầm điện thoại lên nhấn nghe máy, Vương Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia vẻ mặt hào hứng: “Này, tớ giới thiệu cho cậu đối tượng hẹn hò cảm thấy thế nào?”.
||||| Truyện đề cử: Tôi Thực Sự Không Muốn |||||
“Đừng đừng đừng, cậu đừng giới thiệu với tớ nữa, cảm ơn cậu.”
Bạch Tô lập tực từ chối.
Vương Tiểu Đồng bên kia có chút đáng tiếc: “Bác sĩ Thôi điều kiện rất tốt, tuy không bằng Phó Vân Tiêu cũng không bằng Phó Cảnh Hoài nhưng thân thế bối cảnh của anh ấy rất sạch sẽ.”
Câu nói này ngược lại lại là sự thật.
Khiến cho Bạch Tô có tiếc nuối, không biết làm sao để quay lại như trước nữa.
Cô thở dài một hơi mới nói: “Thân thế bối cảnh của tớ không sạch sẽ không xứng với anh ấy. Xin cậu từ nay về sau đừng tìm đối tượng hẹn hò cho tớ nữa.”
“Đúng rồi!”
Kết quả là Vương Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia giống như vừa mới nghĩ ra cái gì đó liền nói với Bạch Tô: “Thực ra cậu có thể suy nghĩ đến việc để Phó Vân Tiêu làm bố của Bạch Tiểu Bạch, cậu đừng ly hôn với Phó Vân Tiêu nữa.”
“Phụt!”
May là Bạch Tô không uống nước: “Được rồi, cái vị trí bà Phó này tớ không giữ nổi đâu.”
“Cậu còn việc gì không? Nếu không có việc gì nữa thì tớ tắt máy nhé.”
Bạch Tô nói xong đang định tắt máy thì Vương Tiểu Đồng lúc này mới nghiêm túc hơn.
“Đúng rồi, lần này tớ gọi điện cho cậu là muốn nói với cậu một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
Bạch Tô hỏi.
“Ba hôm nữa là Tết thiếu nhi, Bạch Tiểu Bạch có tiết mục biểu diễn. Đúng hôm đó mình mới về không biết có kịp đến xem không, cậu nhất định phải đến tham gia đấy.”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Bạch Tô nói xong lần này cô tắt máy thật.
Nhưng cô vừa cúp máy không được bao lâu thì Phó Vân Tiêu gửi đến một đoạn tin nhắn dọa cô suýt chút nữa rơi điện thoại.
Phó Vân Tiêu chỉ gửi ba tấm ảnh, một tấm là bác sĩ Thôi Đại Vị tìm cô xem mắt, một tấm là Từ Trường Thư đến cãi nhau, mà tấm ảnh còn lại chính là Phó Cảnh Hoài và Từ Trường Thư cãi nhau.