Trong xe, Bạch Tô nghe thấy giọng của chính mình, mặt cũng đỏ tía tai.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, lúc này ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, cả người đầy vẻ giận dữ.
Tay anh lướt trên da của Bạch Tô, Bạch Tô khẽ cắn răng, nhắm mắt lại, kêu lên thành tiếng.
Phó Cảnh Hoài nghe thấy từng đợt âm thanh, bước chân lại càng tăng tốc.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích!
Hai tay nắm chặt thành, nổi đầy gân xanh.
Chỉ có điều, khi Phó Cảnh Hoài còn chưa đi đến trước xe, Phó Vân Tiêu đã khởi động xe, lập tức rời đi.
Hoàn toàn không cho Phó Cảnh Hoài bất kỳ cơ hội nào.
Cùng lúc xe của Phó Vân Tiêu nổ máy, Phó Vân Tiêu còn quay sang nói với Bạch Tô: “Tắt máy.”
Bạch Tô cũng nghe theo tắt máy, cả đường cô không nói câu nào.
Phó Vân Tiêu cũng không nói thêm gì, chỉ lái xe về biệt thự nhà họ Phó. Sau khi dừng xe lại thì đi xuống, lúc lâu sau Bạch Tô vẫn chưa xuống xe, anh mới quay đầu lại nhìn cô.
Quay trở lại mở cửa xe ra, nhìn Bạch Tô rồi hỏi một câu: “Không xuống xe à?”
“Chồng không tức giận nữa thì em sẽ xuống xe, chồng vẫn giận dữ thì em chẳng có mặt mũi nào vào nhà cả.”
“Xuống đi, anh không giận nữa.”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu cũng hòa hoãn hơn, dụ dỗ Bạch Tô.
Nhưng khi Bạch Tô vừa mới xuống xe đi được hai bước, lại không có cách nào đi tiếp.
Phó Vân Tiêu đi ở phía trước, thấy Bạch Tô mãi không theo kịp đành quay người lại nhìn Bạch Tô: “Sao vậy?”
Lúc hỏi mấy câu này, anh mới phát hiện Bạch Tô đang dùng tay siết chặt lấy váy nhưng váy của cô vốn dĩ là một chiếc váy ngắn liền thân, bị anh xé rách hết cả, cho dù có che được phía trên, phía dưới cũng khó mà che hết.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, ánh mắt hơi trầm xuống, vẫn đi về phía trước, cởi bỏ áo khoác ngoài một cách rất tự nhiên, khoác lên vai Bạch Tô rồi bế cô lên.
Bạch Tô nằm trong ngực Phó Vân Tiêu rất ngoan ngoãn. Phó Vân Tiêu đưa cô vào trong phòng ngủ, cô thay quần áo ngủ xong thì ở trong phòng đợi.
Phó Vân Tiêu tắm xong quay lại, cô cũng ngoan ngoãn đi tắm, lại lần nữa nằm trong ngực Phó Vân Tiêu.
Biểu hiện vô cùng nghe lời, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô cũng rất hiểu nhau, không hề nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Phó Cảnh Hoài. Bạch Tô đã quá mệt mỏi, nằm trong lòng Phó Vân Tiêu không bao lâu sau thì ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn cái tên hiện lên trên, không nhịn được cau mày, nhẹ nhàng gọi: “Chồng ơi, nghe điện thoại đi, là Mộ Vãn Vãn.”
Kết quả, truyền đến chỉ là tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, không hề có giọng nói của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô không giúp Phó Vân Tiêu nghe điện thoại nhưng điện thoại cứ liên tục reo, hết lần này tới lần khác, dường như không nghe điện thoại thì sẽ không bỏ qua vậy.
Bạch Tô vẫn còn muốn ngủ tiếp nhưng đành cầm điện thoại đi tới trước cửa phòng tắm, hướng vào phía bên trong nói: “Chồng, nghe điện thoại đi, là Mộ Vãn Vãn gọi.”
“Em nghe giúp anh.”
Giọng nói trầm thấp của Phó Vân Tiêu truyền ra sau cánh cửa phòng tắm.
Bạch Tô cảm thấy hình như mình đã nghe lầm...
Anh nói cô nghe điện thoại.
Cô có thân phận gì, Mộ Vãn Vãn lại có thân phận gì chứ... Cô nghe điện thoại sao?
Mối quan hệ này thật sự là quá ngượng ngùng.
Vậy nên cô cũng không dám nghe điện thoại, chỉ đành tắt âm điện thoại, sau đó đặt lên trên đầu giường.
Một lúc sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngừng lại, Phó Vân Tiêu đi ra khỏi phòng tắm, cầm khăn bông lau mái tóc ướt, giọt nước chảy dài theo da thịt, làm cho người khác không khỏi ngây người. Không thể không nói, dáng người này của Phó Vân Tiêu đúng là khiến người khác không bao giờ cảm thấy chán ghét.
“Không giúp anh lau một chút à?”. truyện teen hay
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Bạch Tô, trêu đùa cô nói.
Bạch Tô nuốt nước miếng, vội vàng cầm khăn đi đến, đồng thời cũng mang theo cả điện thoại đưa cho Phó Vân Tiêu.
“Vậy anh trả lời tin nhắn của cô Mộ, em giúp anh lau khô người.”
“Sao em không giúp anh nghe điện thoại?”
Trước kia mọi chuyện lớn nhỏ, chuyện cá nhân hay chuyện của chung, Phó Vân Tiêu cũng không hề né tránh Bạch Tô.
Bạch Tô vừa giúp Phó Vân Tiêu lau người, vừa nói: “Cô Mộ còn chưa biết em là vợ của anh, vậy nên em không tiện nghe điện thoại.”
Phó Vân Tiêu cười: “Vậy em có mong cô ấy biết không?”
“Còn 5 tháng nữa sẽ phải ly hôn rồi, không nên để cho cô ấy biết thì hơn, để em giữ hình tượng độc thân trong lòng cô ấy.”
Bạch Tô nói xong thì thúc giục Phó Vân Tiêu mau chóng gọi điện thoại lại cho Mộ Vãn Vãn.
Nhưng bọn họ ngồi gần nhau, lúc Phó Vân Tiêu trả lời điện thoại của Mộ Vãn Vãn, từng câu nói đều lọt vào trong tai Bạch Tô.
Mộ Vãn Vãn ở đầu kia điện thoại mang theo loại cảm giác dịu dàng khó diễn tả thành lời.
“Vân Tiêu, hôm nay em đúng lúc có một sự kiện ở gần công ty anh, trưa nay chúng ta ăn cơm cùng nhau có được không?”
“Được.”
Phó Vân Tiêu trả lời một câu.
“Vậy bây giờ em đang ở ngay gần nhà anh, anh có thể nhân tiện đón em đi đến chỗ tổ chức sự kiện không?”
Đầu kia điện thoại, Mộ Vãn Vãn có chút do dự nói ra.
Lúc nghe thấy câu này, Phó Vân Tiêu rõ ràng lưỡng lự, anh ngẩng đầu nhìn Bạch Tô. Kết quả phát hiện Bạch Tô dường như căn bản không muốn nghe anh nói chuyện điện thoại, lau người cho anh xong thì cầm điện thoại chơi game.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát mới trả lời một câu: “Ừ.”
“Vậy em đợi anh.”
Rõ ràng sau nghi nghe thấy câu đồng ý từ Phó Vân Tiêu, giọng nói của Mộ Vãn Vãn lập tức trở nên vui vẻ.
Cô ta cúp điện thoại, vội vàng đi vào phòng tắm, sau đó lại chuyên tâm trang điểm.
Thật ra lúc cô ta chuyển đến gần chỗ của Phó Vân Tiêu, trong lòng cũng có chút lo sợ nhưng vừa rồi khi cô ta gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, giọng anh cũng không có gì bất thường.
Phó Vân Tiêu cúp máy, lại nhìn Bạch Tô đưa cho cô một chùm chìa khóa: “Xe đỗ ở ngoài sân em chọn một chiếc mà đi.”
Bạch Tô nhìn mấy chiếc xe, lại mau chóng nhìn vào mấy thứ đồ chơi trên điện thoại nói: “Chồng ơi anh cứ đi đón cô Mộ là được rồi, không cần để ý đến em. Hôm nay em muốn đi muộn một chút, em muốn chơi thêm một lát với Vương Tiểu Đồng.”
Phó Vân Tiêu thay quần áo, không quay đầu lại nhìn mà chỉ đồng ý: “Được.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu mới đi ra ngoài.
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu đi rồi mới bắt đầu thay quần áo, ra khỏi nhà, đến cửa hàng tiện lợi mua một số đồ ăn cho trẻ nhỏ, sau đó đến thẳng nhà Vương Tiểu Đồng.
Cửa còn chưa mở đã nghe thấy phía trong truyền ra giọng nói nhí nhảnh: “Mẹ nuôi, mẹ con đến thăm con rồi. Con đi mở cửa.”
“Không được, trước tiên con phải đứng ở cửa hỏi rõ là ai, lỡ như đó là người xấu thì con phải làm thế nào?”
“Được ạ. Bạch Bạch sẽ hỏi.”
Vừa mới trả lời xong, Bạch Tô đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói đáng yêu của cô bé: “Bên ngoài là ai thế ạ, là người xấu sao?”
“...” Xem ra Vương Tiểu Đồng dạy Bạch Tiểu Bạch về ý thức an toàn coi như là tốn công vô ích, Bạch Tiểu Bạch rõ ràng chỉ số thông minh không đủ.
“Vậy con nói mẹ là người xấu sao?”
Bạch Tô cười nhẹ trả lời.
“Không phải!” Bạch Tiểu Bạch ở bên trong lập tức trở nên vui vẻ, mau chóng kêu lớn: “Mẹ nuôi, mở cửa thôi, là mẹ con chứ không phải người xấu.”
Vương Tiểu Đồng nhanh chóng mở cửa, Bạch Tiểu Bạch mau chóng chạy ra nhào thẳng vào trong lòng Bạch Tô.
Vừa dụi dụi vào người Bạch Tô vừa nói: ‘Mama, nhớ mẹ.”
Bạch Tô ôm Bạch Tiểu Bạch đi vào, đặt Bạch Tiểu Bạch lên ghế sofa, lấy đồ ăn từ trong túi ra, nói: “Ngoan, con có nghe lời mẹ nuôi không đấy?”
“Có ạ.”
Bạch Tiểu Bạch mở to đôi mắt tròn, ngoan ngoãn đáp lời.