Bổ Thiên Ký

Chương 347: Cao thấp rõ ràng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Có điều việc này không chỉ có Ngụy Khanh Khanh không biết, cho dù là Ngụy Nam Tâm, người cha dượng kia của cô cũng không biết. Nếu như ông ta biết thì ông ta đã không gây ra sai lầm lớn như vậy.

Mặt Ngụy Khanh Khanh đỏ lên, lã chã trực khóc mà kéo vạt áo Quản Khinh Sa: “Sư phụ, người xem cô ta mắng con kìa…”

Quản Khinh Sa nhắm mắt lại nói: “Người ta nói thật, sao lại là mắng ngươi?”

Ngụy Khanh Khanh nước mắt đầy mặt, đúng là nói khóc là khóc được ngay, giỏi thật.

Vinh Tuệ Khanh nhếch miệng cười, cũng nhắm mắt làm ngơ, mắt không thấy lòng không phiền, không đôi co với cô ta.

Kỳ thực khi nhìn vào Nguỵ Khanh Khanh, Vinh Tuệ Khanh có một cảm xúc vô cùng phức3tạp.

Trước đây cô đã từng đeo trên mặt rất nhiều gương mặt khác nhau, như gương mặt mà Nguỵ Khanh Khanh đang đeo này, cô ta đâu có biết rằng nó cũng chỉ là lớp nguỵ trang mà thôi, gương mặt thực sự của cô vốn đã từng bị người ta phong ấn..

Đương nhiên cho dù là cô gái nào, nếu quả thật đẹp khuynh nước khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân thì cũng đều không phải là người mà gia đình bình thường có thể nuôi nổi.

Trời cao ghen ghét người tài, con người lại ghen ghét người đẹp, đó là chuyện thường tình của con người.

Trước kia Vinh gia ẩn cư ở sơn thôn nhỏ bé bên Dốc Lạc Thần, để bảo đảm an toàn nhất định phải che giấu đi dung mạo thật.

Bởi nếu đã không0có thực lực lớn mạnh mà lại muốn sở hữu nguồn tài nguyên quý báu thì chỉ có thể nói là không biết tự lượng sức.

Người đẹp tuyệt thế giống như khoáng sản quý hiếm vậy, đều là tài nguyên hiếm có, sẽ bị những người có địa vị cao giành tới giành lui.

Ví dụ như Quản Phượng Nữ, mẹ của Vinh Tuệ Khanh, rời khỏi sự bảo vệ của thần điện Quang Minh cũng chỉ có thể lựa chọn giấu đi dung mạo thật, biến thành bộ dạng một bà thím nhà nông xấu xí mới có thể yên ổn sống cuộc sống của người bình thường suốt tám năm ở Dốc Lạc Thần.

Thế nhưng cho dù là giấu giếm dung mạo thì cuối cùng cũng bị Ngụy Nam Tâm nhìn thấu, dẫn tới họa sát thân.

Vinh Tuệ5Khanh mở mắt, cẩn thận quan sát Ngụy Khanh Khanh.

Cô ta cũng mặc trường bào của thần điện Quang Minh, trên eo đeo một đai lưng nhẹ nhàng, mái tóc đen như gỗ mun là thứ có sức cuốn hút nhất trên người cô ta.

Chỉ là gương mặt giống mình trước kia lại trông quái dị đến không nói nên lời.

Vinh Tuệ Khanh giật mình nhớ đến một người, chính là con rối đi theo bên cạnh Mạnh Lâm Chân.

Khuôn mặt đó không giống như Ngụy Khanh Khanh. Mặt của Ngụy Khanh Khanh, theo như Vinh Tuệ Khanh thấy chắc là đã từng phẫu thuật để chỉnh nhan sắc, cho nên có thể rất giống mình trước đây, nhưng đồng thời cô ta cũng là người, sẽ lớn lên, hơn nữa cô ta đã dần dần không còn giống4với Vinh Tuệ Khanh trước kia rồi, dù sao ngay cả cùng một người thì bộ dạng lúc tám, chín tuổi chắc chắn cũng khác bộ dạng lúc hơn hai mươi, ba mươi tuổi.

Ngụy Khanh Khanh đã là Trúc Cơ, cho nên dung mạo vẫn có thể duy trì bộ dạng thiếu nữ.

Mà con rối đi theo Mạnh Lâm Chân căn bản không phải là người, cho nên nó có thể mãi mãi giữ được bộ dạng lúc tám, chín tuổi…

Vinh Tuệ Khanh rùng mình, cảm giác chìa khóa long cốt trên người đột nhiên trở nên nóng hổi, sau đó lại khôi phục bình thường.

Cũng không lâu lắm, Quản Khinh Sa mở mắt mỉm cười nói: “Đến rồi. Chúng ta xuống trước đi.” Nàng nói rồi một tay khoác lấy Vinh Tuệ Khanh, một tay khoác lấy Ngụy9Khanh Khanh, biến mất khỏi kiệu.

Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, không nhìn thấy gì cả.

Đến khi trước mắt cô xuất hiện ánh sáng thì cô đã đứng trong một đại điện to lớn.

Đại điện đều dùng đá màu trắng xây nên, xung quanh có cửa sổ cực lớn màu xanh, khắc hoa văn và nhân vật.

Ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ này, giống như là được thanh lọc, có vẻ dịu dàng ấm áp.

Nóc nhà hình vòm trời vẽ đủ loại câu chuyện về nhân vật phù điêu, cao đến khó có thể tưởng tượng.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu liếc nhìn nóc nhà cao chót vót, cảm thấy có hơi khiến người ta hoa mắt tức thở.

Nói chuyện trong căn nhà lớn như vậy đại khái sẽ nghe thấy âm thanh vọng lại.

Căn nhà trống trải giống như một vùng đất hoang vu tĩnh lặng, người đứng trong đó chỉ cảm thấy trời xanh thẳm, hoang sơ vô cùng, không biết hồn phách ở nơi nào.

Vinh Tuệ Khanh lại quét mắt nhìn Ngụy Khanh Khanh rất nhanh.

Không biết có phải là vì đã sống ở đây lâu rồi, hay là chịu ảnh hưởng từ Thánh nữ Quản Khinh Sa mà thần thái của cô ta cũng có mấy phần trang nghiêm chăm chú, toát ra một cảm giác thánh khiết.

Đương nhiên, người có thần thái nghiêm nghị nhất, thanh thoát như tiên nhất vẫn là Thánh nữ Quản Khinh Sa đứng trước mặt bọn họ.

“Bái kiến chưởng giáo.” Quản Khinh Sa chắp hai tay lại để trước ngực, nàng hướng về phía bảo tọa cao cao ở chính giữa đại điện khẽ cúi người vấn an.

Vinh Tuệ Khanh muốn ngẩng đầu liếc nhìn trên ghế có người hay không, lại bị một nguồn năng lực linh thức kìm hãm lại, cố thế nào cũng không ngóc đầu lên được, giống như có một nguồn sức mạnh đang đè gáy cô lại, liều mạng muốn nhấn cô xuống nước vậy, khiến cô rất khó chịu.

Ngụy Khanh Khanh cũng không ngóc đầu lên được. Tình trạng của cô ta tồi tệ hơn Vinh Tuệ Khanh, toàn thân đều run rẩy, giống như chịu đựng một nỗi đau cực lớn, nhưng lại cam chịu nỗi đau này không nỡ từ bỏ, bộ dạng cô ta như đang mang một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.

Từ chiếc bảo tọa phía trước truyền đến một giọng nói mơ hồ: “Rất tốt, cuối cùng năm nay cũng có một Luyện Đan Sư thất phẩm. Nhân giới đúng là nơi ngọa hổ tàng long, cách mấy trăm năm lại xuất hiện một nhân vật không tệ.”

Quản Khinh Sa cung kính đáp: “Chưởng giáo, lần này không chỉ là thất phẩm, theo sự kiểm tra đo lường của quan luyện đan thì đã đến hàng thần đẳng của bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm.”

Phía trước đại điện đột nhiên không có âm thanh gì.

Vinh Tuệ Khanh rất nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy toàn thân nổi da gà, có một thần thức đã tới bên cạnh cô, đang tỉ mỉ quan sát cô, giống như muốn nhìn rõ cô từ trong ra ngoài.

“Ồ? Vị Luyện Đan Sư này đã lên đến Kết Đan rồi. Khá lắm, khá lắm.” Âm thanh mơ hồ kia lại vang lên, từ trên bảo tọa kia truyền tới.

Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi, chỉ cảm thấy mồ hôi đầm đìa, chân sắp mềm nhũn.

Thần thức như vậy quả thật quá lợi hại, căn bản không cùng một cấp độ với cô. Mình ở trước mặt ông ta có lẽ giống như con kiến ở trước mặt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành bột mịn, thịt nát xương tan.

Trong lúc nói chuyện, quan luyện đan cũng bước vào đại điện, khẽ cúi người hành lễ đối với chưởng giáo trên ngai vàng: “Bái kiến chưởng giáo.”

“Đều đến cả rồi, bảo những người không liên quan lui xuống đi.” Chưởng giáo dặn dò một tiếng.

Vinh Tuệ Khanh vội vã định lui xuống nhưng vừa mới động một bước, cô đã phát hiện mình như bị giữ lại, không thể động đậy.

Nhưng Ngụy Khanh Khanh lại im lặng không nói gì mà khom người hành lễ, xoay người rời khỏi đại điện.

Đại điện này lớn như vậy, rộng như vậy, có vẻ như Ngụy Khanh Khanh cũng không thể sử dụng phép thuật, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình, từng bước ra khỏi cổng chính của thần điện.

Thời gian khoảng một bữa cơm trôi qua, Vinh Tuệ Khanh mới cảm giác được tiếng bước chân của Ngụy Khanh Khanh biến mất.

“Sau này đừng để nàng ta bước vào thần điện. Tuy Thánh Giáo Tông đang ngủ say, nhưng mỗi lần nàng ta đến thì Thánh Giáo Tông đều nhíu mày trong giấc mộng.” Âm thanh của chưởng giáo lại một lần nữa truyền tới.

Mặc dù Vinh Tuệ Khanh biết bọn họ đang nói đến Ngụy Khanh Khanh vừa mới rời đi, nhưng trong lòng vẫn chấn động vô cùng, hiểu rằng trong lúc vô tình có vẻ như mình đã nghe được bí mật bí ẩn nhất của thần điện Quang Minh, nhất thời tâm loạn như ma, không biết nên rút lui toàn vẹn như thế nào.

Quản Khinh Sa chau mày, giọng điệu chậm rãi nói: “Thánh Giáo Tông vẫn đang ngủ say sao? Không phải mấy chục năm trước người đã tỉnh lại một lần ư?”

Giọng của chưởng giáo vô cùng không vui: “Thần điện Quang Minh không cần nghe sự nghi vấn. Chỉ cần ta nói thì các ngươi nghe. Thánh nữ, ta không muốn nghe thấy lời nói như vậy thêm một lần nào nữa.”

Quản Khinh Sa cúi đầu, nhẹ giọng đáp “Vâng” một tiếng, không phản bác.

Vinh Tuệ Khanh nghe xong, trong lòng lại chẳng đồng ý, ấn tượng đối với vị chưởng giáo thần bí khó lường này lại thấp đi mấy phần.

Quan luyện đan không nói gì chỉ cúi đầu, Vinh Tuệ Khanh cũng không thấy rõ ánh mắt của ông ta.

Trong thần điện lại trở nên yên tĩnh.

Qua một lúc lâu lại có một âm thanh từ chỗ chưởng giáo truyền tới, không giống như âm thanh mơ hồ của chưởng giáo, âm thanh mới này trong trẻo thanh thoát, mang theo cảm giác trời sinh đã khiến người khác tin tưởng bái phục.

“Chưởng giáo, đúng hay sai không phải do một người nói là được. Trong lời răn dạy của thần Quang Minh chỉ nói thần yêu thế nhân, chưa từng nói thế nhân phải phục tùng thần vô điều kiện, thậm chí không được phép có quyền đặt câu hỏi. Đến cả thần còn cho phép con người đặt câu hỏi, mà chưởng giáo lại không cho thì chẳng lẽ là muốn đặt mình lên trên thần Quang Minh sao?” Tuy giọng nói đó trong trẻo nhưng nội dung câu hỏi lại hùng hổ ép người.

Vinh Tuệ Khanh rất muốn ngẩng đầu nhìn thử xem người kia là ai.

Cô vừa nghĩ vậy lại đột nhiên cảm thấy lực ép giảm đi rất nhiều, có vẻ như cô có thể ngẩng đầu rồi.

Cổ Vinh Tuệ Khanh khẽ động, ánh mắt lóe lên liền nhìn thấy ở bên cạnh ngai vàng chói lọi phía xa kia có một người đàn ông mặc áo bào trắng. Bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ dáng vẻ của hắn, nhưng vẻ khiêm tốn quân tử, dịu dàng như ngọc vẫn khiến cho Vinh Tuệ Khanh có ấn tượng sâu sắc.

Mà thực ra trên ngai vàng bên cạnh người đàn ông mặc áo bào trắng trống không, căn bản không có ai.

Rốt cuộc giọng nói mơ hồ của “Chưởng giáo” vừa rồi truyền đến từ đâu?

Nghi ngờ trong lòng Vinh Tuệ Khanh càng nhiều thêm.

Cô trăm phương nghìn kế tiến vào thần điện Quang Minh là để tìm kiếm câu trả lời.

Nhưng cô phát hiện, trước mắt cô không những không tìm được đáp án ngay, mà ngược lại càng lúc càng có nhiều nghi vấn.

Thần điện Quang Minh cao quý không gì sánh bằng, vạn năng không gì sánh được và cũng siêu thoát không thể so sánh trong mắt thế nhân, nhìn qua cũng không phải là một vùng đất vui vẻ của nhân gian.

“Bái kiến Thánh tử đại nhân.” Lúc này quan luyện đan đứng trước Vinh Tuệ Khanh mới khẽ khom người hành lễ với người đàn ông mặc áo bào trắng phía trước.

Vinh Tuệ Khanh còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã thấy phía trước lóe lên ánh sáng trắng, đàn ông mặc áo bào trắng đã đến bên cạnh mình.

Vinh Tuệ Khanh to gan nhìn hắn một cái.

Ồ, đây chính là Thánh tử đại nhân trong truyền thuyết của thần điện Quang Minh, phán quyết công bằng, đúng là hóa thân của chính nghĩa và đạo đức…

Hai tròng mắt sáng ngời, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mềm mại, ngũ quan nhìn qua không hề đẹp trai kiểu trích tiên như La Thần, cũng không phải kiểu yêu nghiệt mê hoặc như Mạnh Lâm Chân, nhưng người đứng trước mặt Vinh Tuệ Khanh lại giống như ánh mặt trời, hấp dẫn tầm mắt của cô chết đi được.

Cảm giác này thật quen thuộc…

Mắt Vinh Tuệ Khanh cay cay, có vô số sự ấm ức dâng lên trong lòng, lại trỗi dậy một cảm giác quấn quýt nũng nịu đối với vị Thánh tử này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv