Bổ Thiên Ký

Chương 281: Chuyện cũ tái hiện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Nguyên tác:

“Tùng hạ vấn đồng tử,

Ngôn sư thái dược khứ.

Chỉ tại thử sơn trung,

Vân thâm bất tri xứ.”

Bản dịch thơ của Tản Đà:

“Gốc thông hỏi chú học trò,

Rằng: Thầy hái thuốc lò mò đi xa.

Ở trong núi ấy đây mà,

Mây che mù mịt biết là nơi nao?”

Đưa mắt nhìn qua, xung quanh đều là núi non trùng điệp, trên núi cây cối che trời, xanh mướt tươi tốt, cũng không thể nhìn thấy bờ biển ở nơi nào. Nếu không phải bọn họ vừa mới nhảy xuống từ thuyền báu, trong mắt cũng còn lưu lại hình ảnh biển Trầm Tinh, bọn họ sẽ hoàn toàn không ý thức được là mình đang ở trên một hòn đảo lơ lửng trên biển Trầm Tinh.

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy không ổn, lập tức điều khiển phi thoa, bay đến giữa3không trung.

Thế nhưng dù nhìn từ trên không trung, bốn phương tám hướng cũng đều là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.

Bốn phía yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió, tiếng sóng trên biển tựa hồ cũng bị ngăn cách.

Xảy ra tình trạng như vậy, nghĩ kĩ cũng chỉ có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất chính là hòn đảo này quả thật vô cùng to lớn, lớn đến độ vóc dáng con người bình thường hoàn toàn thua xa, thế nên những người ở trên đây mới hoàn toàn không nhìn thấy ranh giới.

Khả năng thứ hai chính là những tu sĩ đặt chân lên hòn đảo này, thân thể trong nháy mắt liền thu nhỏ. Thế nên so sánh ra, hòn đảo này liền có vẻ lớn đến vô cùng vô tận.

Rốt cuộc là thân0thể bọn họ nhỏ đi, hay là hòn đảo này quả thật vô cùng to lớn?

Vinh Tuệ Khanh quan sát xung quanh, vẫn không tìm kiếm được thứ gì có thể dùng làm vật tham chiếu, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý niệm này, chuyên tâm nhìn về phía sơn trang quen thuộc kia.

Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm vào tòa sơn trang quen thuộc xuất hiện giữa hai khe núi kia, từ giữa không trung bay đi. Lúc sắp đến cửa sơn trang, cô không thể nào phi hành nữa, không còn cách nào khác là từ trong mây hạ xuống, hoàn toàn không cất bước nổi. Cô biết sơn trang kia nhất định không phải là sơn trang Đóa Linh, bởi vì chính mắt cô trông thấy sơn trang Đóa Linh bị thiên5lôi phá huỷ, sau đó hóa thành tro tàn trong hỏa hoạn.

Thế nhưng sơn trang trước mắt này tạo thành lực trùng kích cực lớn cho thị giác của cô.

Có lẽ là vật giống vật, người giống người mà thôi?

Vinh Tuệ Khanh nghĩ liền làm, nhảy vụt mấy cái liền đến cửa sơn trang kia.

Thấy tấm bảng thật to vô cùng quen thuộc trước cánh cửa, một tia may mắn cuối cùng trong lòng Vinh Tuệ Khanh cũng lặng yên vỡ vụn.

Trên tấm bảng viết bốn chữ lớn: “sơn trang Đóa Linh”, giống hệt kiểu chữ trong ký ức của cô.

“Đừng vào đấy!” A Quý quát to một tiếng, nhanh chóng từ phía sau vọt đến, kéo Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng lui về phía sau.

Tu vi Vinh Tuệ Khanh kém xa hắn nhiều, hoàn toàn không có khả4năng chống đỡ, trong nháy mắt bị hắn kéo liền lui về sau thật xa.

Sơn trang Đóa Linh lại thành một chấm đen nhỏ nơi phương xa, là một cái hố sâu lõm xuống nơi núi non trùng điệp, cũng là một tia trắng nhợt nhạt điểm xuyết giữa sắc lam đỏ.

Tường trắng ngói đen, trang trọng nghiêm cẩn, lại mang vẻ tang thương của mấy nghìn năm, hệt như chưa từng trải qua thiên lôi và thiên hỏa vậy.

Mão Tam Lang theo sau chạy đến, tán thành cách làm của A Quý: “Chỗ đó có phần cổ quái, xác thật không thể vào.”

Cảm giác của Vinh Tuệ Khanh không giống với hai người bọn họ, chỗ đó có ý nghĩa đặc biệt với cô, cô vừa thấy được nó, ngoại trừ suy nghĩ vấn đề chỗ này là9thật hay giả, thì không có thêm ý nghĩ gì khác.

Bây giờ bị nhắc nhở chỗ kia có gì đó quái lạ, Vinh Tuệ Khanh mới thả thần thức ra, hướng đến sơn trang kia thăm dò.

Ngoài dự liệu của cô, tòa sơn trang nguy nga quen thuộc kia vậy mà trước sự dò xét của thần thức cô, lộ ra bên trong không có vật gì cả, giống như hoàn toàn không tồn tại vậy!

Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, quay đầu hỏi A Quý và Mão Tam Lang: “Hai người đều cảm giác được dị dạng à? Có phải hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của sơn trang không?”

A Quý và Mão Tam Lang cùng gật đầu.

Đối với bọn hắn mà nói, sơn trang này không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào cả, chỉ là ở cái nơi kỳ quái này bỗng xuất hiện một căn nhà kỳ quái mà thôi. Nếu là kỳ quái, đương nhiên phản ứng đầu tiên của bọn hắn đều là cẩn thận từng li từng tí, không giống với Vinh Tuệ Khanh, dựa theo ấn tượng từ trước mà nhận định rằng đây là một cái sơn trang.

Vinh Tuệ Khanh lẩm bẩm: “Đều nói mắt thấy mới là thật. Nhưng có đôi khi, mắt thấy cũng chưa chắc là thật. Rốt cuộc cái sơn trang này là chuyện gì xảy ra, hai người có ý kiến gì không?”

A Quý cảm thấy mình giúp Vinh Tuệ Khanh tránh thoát nguy hiểm một lần, tinh tướng cướp lời nói: “Ta từng nghe đại vu sư trong tộc bọn ta đề cập đến Phù Đảo, nói cửa ải lớn nhất của hòn đảo này nằm trong tám chữ: tưởng giả mà thật, tưởng thật mà giả. Chỉ cần hiểu rõ tám chữ này, sẽ không mê mang mất phương hướng trên đảo.”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Nói cứ như hòn đảo này là mê cung vậy, có nguy hiểm đến vậy không? Vừa nãy chủ thuyền báu còn nói lúc Ma giới xâm lấn Nhân giới, những kỳ trân dị bảo, công pháp bí quyết vơ vét được từ Nhân giới đều được đặt trên Phù Đảo này rồi. Nếu quả là hư hư thật thật, vậy ai mới có thể tìm được bảo bối từ nơi này chứ?”

“Không tin chính cô đi thử đi. Sơn trang vừa nãy không phải đã nói rõ lên đạo lý này? Cô nhìn xem nó ở chỗ kia, cho rằng nó là thật, thật ra bên kia căn bản không có bất cứ thứ gì cả, chính là như hoa trong gương, trăng trong nước, thấy được, chạm không tới.” A Quý ôm cánh tay, liếc mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, cảm thấy cô nương này nhìn có vẻ rất thông minh, làm sao giờ cứ nhất quyết chui đầu vào rọ...

Vinh Tuệ Khanh không cam lòng, yên lặng đứng trên đường một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Mặc kệ thế nào, ta muốn vào nhìn một cái. Hai người không quen thuộc chỗ này, thế nhưng ta hết sức quen thuộc. Nếu nó ở chỗ này, nhất định không phải là không có lý do.” Còn có một nỗi lòng, Vinh Tuệ Khanh không nói ra. Bởi vì lúc trước chủ thuyền báu từng nói, vốn dĩ Phù Đảo này là vật sở hữu của Ma Vương, mà ở trên hòn đảo này, cô có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của La Thần.

Cái loại cảm giác này không cách nào chỉ dùng lời mà hình dung được.

Mặc dù biết đi vào nhất định rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần hòn đảo này thật sự có quan hệ với La Thần, cô liền không sợ hãi. Bởi cô tin tưởng, La Thần nhất định sẽ không làm tổn thương cô.

E rằng sơn trang này xuất hiện nơi đây là thật sự có thâm ý. Mà cô không thể nào bỏ qua bất luận thứ gì có liên quan với La Thần.

“Cô nhất định phải đi vào?” A Quý để cánh tay xuống, nghiêm nghị hỏi.

“Đương nhiên. Hai người chờ ở chỗ này là được.” Vinh Tuệ Khanh cầm vũ khí trên tay, chuẩn bị đi tới chỗ sơn trang.

Mắt thấy ngăn thế nào cũng không ngăn được Vinh Tuệ Khanh, A Quý nắm chặt quyền, bước tới bắt lấy tay Vinh Tuệ Khanh, chợt cắn một cái lên mu bàn tay của cô.

Vinh Tuệ Khanh kinh hãi hô một tiếng, vội vã kéo bàn tay lại, dùng khăn chà tới chà lui, lại cúi đầu nhìn xuống, thấy trên mu bàn tay đã bị hắn cắn thành một dấu răng chỉnh tề.

“Cô lau cái gì mà lau? Ta đây cũng không bẩn.” A Quý không nghĩ tới Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không cảm kích, vẻ mặt không được tự nhiên mà nghiêng đầu, dùng sức đá cục đá dưới bàn chân.

Vinh Tuệ Khanh cả giận nói: “Không chê ngươi bẩn, thế nhưng chê ngươi có độc!” Nhớ đến bản thể của A Quý là một con rắn biển to lớn, Vinh Tuệ Khanh lập tức cảm thấy hai chân như nhũn ra, choáng đầu hoa mắt.

“Ngươi là... có độc hay là... không có độc...” Vinh Tuệ Khanh có phần ngượng ngùng, hàm hồ cho qua cái chữ “rắn” kia. Dù sao từ lúc A Quý với cô quen biết tới nay, cũng chưa từng hại cô, ngược lại còn giúp đỡ cô.

A Quý nghe rõ ý của Vinh Tuệ Khanh, mặt càng hất lên cao, khinh thường nói: “Có độc thì thế nào? Không có độc thì thế nào? Cô đã bị ta cắn, đời này đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta...”

“Tộc Hải Xà bọn ta trời sinh có phép thần thông, chính là truy tìm dấu vết. Bị ta cắn một cái, ngay cả hồn phách của cô đều bị dấu vết của ta đánh dấu lên, mặc cho cô chạy đến chân trời góc biển, thậm chí là chuyển thế đầu thai, ta đều có thể tìm tới cô. Bởi vì cô có dấu tích của ta.” A Quý cười đến càn rỡ, kỳ thật hắn cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy. Hắn chỉ biết là chọc cho cô gái đối diện tức giận thì hắn liền thấy tâm tình khoái trá, toàn thân thoải mái.

Vừa dứt lời, sắc mặt Mão Tam Lang trầm xuống, tia sáng sắc bén trong tay chợt lóe, một thanh trường kiếm sáng loáng đã đặt ở cổ họng A Quý.

“Lấy thuốc giải ra. Bằng không... Ta lập tức lột da rắn của ngươi, móc mật rắn của ngươi, kiểu gì cũng có thể tìm được thứ để làm thuốc giải!” Giọng điệu Mão Tam Lang tuy không lớn, nhưng lại tràn đầy uy hiếp và đe dọa.

“Ngươi cứ thử xem!” A Quý giận dữ, thân thể đột nhiên ngã lui về phía sau, cả người giống như không xương, nhẹ nhàng trượt thoát khỏi lưỡi kiếm của Mão Tam Lang.

Trường kiếm của Mão Tam Lang rượt theo, quấn lấy A Quý không thả.

Xoẹt!

Trong chốc lát A Quý không né được, bị trường kiếm của Mão Tam Lang rạch rách một đoạn trên cánh tay. Hắn đột ngột phóng lên từ mặt đất, bay đến giữa không trung, trong tay xuất hiện một sợi trường tiên*, xoay tay quất tới chỗ Mão Tam Lang.

* Trường tiên: sợi roi dài.

“Thì ra ngươi là yêu tu! Hừ, yêu tu thì có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua là giống con Long Thần thối kia, các ngươi có địa bàn của mình, không lo mà ở yên đấy, đừng có mà đến địa bàn kẻ khác kiếm ăn! Hôm nay tiểu gia ta liền thay trời hành đạo, dạy dỗ ngươi một trận!” A Quý không hề do dự, tu vi Kết Đan triển khai, lập tức chiếm thế thượng phong.

Mão Tam Lang là yêu tu, trời sinh liền cao hơn yêu thú bình thường một bậc. A Quý là động vật biển, tuy là có chỗ bất đồng với yêu thú trên mặt đất, thế nhưng khác biệt cũng không phải quá lớn, chỉ là hắn quen hoành hành dưới đáy biển, các loại động vật biển thấy hắn liền tránh, kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng không cao.

Mấy năm nay Mão Tam Lang lang thang bên ngoài, trầm ổn hơn lúc ở phố Hồ Lô nhiều, tâm trí cũng thành thục hơn.

Hai tên này trong chốc lát liền ngang sức ngang tài, đánh đến khó tách ra.

Một ngọn gió tanh hôi từ chỗ A Quý thổi qua, thổi ào ào khiến rừng cây xung quanh lay động.

Mão Tam Lang đạp trường kiếm, lấy thân ngự kiếm, tốc độ còn nhanh hơn cả sao băng, từng đợt từng đợt áp sát A Quý, thế nhưng cũng từng đợt từng đợt bị tu vi Kết Đan của A Quý đẩy lùi.

Vinh Tuệ Khanh không nói không rằng mà nhìn hai tên thiếu niên đang đánh nhau đến khó phân thắng bại, lấy ra một cái khăn buộc chặt vết thương trên tay, một mình đi tới sơn trang.

Mão Tam Lang trong lúc cấp bách thoáng nhìn đến bóng dáng Vinh Tuệ Khanh, phẫn nộ quát A Quý: “Rốt cuộc là ngươi đến giúp... Niệm Thần hay là đến đánh nhau với ta? Nếu là đến đánh nhau với ta, chờ ta giúp Niệm Thần làm xong chuyện muội ấy cần làm, chúng ta lại đánh! Nếu là ngươi đến giúp đỡ, ngươi có xác định ngươi không gây thêm phiền không hả?!”

Lỗ tai A Quý lập tức dựng lên: “... Niệm Thần? Là tên của nàng sao? Thật là hay.”

Ngay cả tên cũng không biết, liền chạy theo đến đây...

Mão Tam Lang không nói gì, vù một tiếng mà thu hồi trường kiếm về đan điền tế luyện, xoay người liền đuổi theo hướng đi của Vinh Tuệ Khanh.

A Quý quát to một tiếng: “Chờ ta một chút!” rồi đuổi theo Mão Tam Lang, bắt đầu quấn quít lấy Mão Tam Lang hỏi han đủ thứ.

Mão Tam Lang mặc kệ hắn, một đường đuổi theo Vinh Tuệ Khanh, lại một lần nữa đi tới trước cửa lớn sơn trang Đóa Linh.

Cửa lớn đóng chặt.

Vinh Tuệ Khanh nhớ tới ngày đó, cô được Đóa Linh phu nhân đón nhận dưới chân núi Lạc Thần, thở dài nhìn qua con đường nhỏ trong trí nhớ của cô.

“A... Trời ạ, đó là cái gì?!” Vinh Tuệ Khanh vừa nhìn đến, tim cũng muốn ngừng đập.

Chỉ thấy con đường mòn trước mặt, đã từ sơn đạo biến thành con đường nhỏ có thể thông đến núi Lạc Thần trong trí nhớ của Vinh Tuệ Khanh.

Cuối con đường nhỏ, từ không có gì đến lục tục xuất hiện một ít bóng người đi lại.

Vinh Tuệ Khanh lấy cỏ ẩn thân ra, truyền linh lực vào để ẩn thân.

Mão Tam Lang vô cùng kinh ngạc, kéo Vinh Tuệ Khanh lui về ẩn nấp phía sau một tảng đá cách cánh cửa lớn kia không xa, truyền âm nói với cô: “Muội không ẩn thân. Cỏ ẩn thân của muội hình như mất hiệu lực.”

Vinh Tuệ Khanh cũng rất kinh ngạc: “Trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.” Cẩn thận suy nghĩ một hồi lại nói: “Hẳn vấn đề không phải là cỏ ẩn thân. Ta cảm thấy vấn đề chắc là hòn đảo này.”

Mão Tam Lang gật đầu, hai người cùng nhau thăm dò từ phía sau tảng đá.

A Quý thấy vậy không vui, cứng rắn chen vào giữa bọn họ: “Nhường một chút, nhường một chút, các ngươi đứng gần như vậy làm cái gì?”

Mão Tam Lang liếc xéo hắn, ba cái đầu cùng nhau trốn sau tảng đá lớn, len lén nhìn ra phía ngoài.

Bóng dáng đám người phía xa kia ngày càng đến gần, ngày càng rõ ràng.

Trong đám người đang đi lại, một cỗ kiệu màu đỏ sậm vô cùng bắt mắt.

Kiệu phu nâng kiệu đều là những thiếu niên mười mấy tuổi, mi thanh mục tú, mặc áo vải bông màu xanh sẫm, đầu đội chiên lạp*.

* Chiên lạp: là kiểu mũ đi mưa vành rộng, dùng lông động vật làm thành (thường là lông dê).

Đi đến cửa sơn trang, những kiệu phu này dừng bước, thật cẩn thận dừng cỗ kiệu đỏ thẫm lại.

Trong đầu Vinh Tuệ Khanh như bị sét đánh.

Một cảnh này quen thuộc đến thế. Cảnh này rõ ràng chính là cảnh năm đó cô được Đóa Linh phu nhân mang về sơn trang Đóa Linh!

Cô còn nhớ đến tâm tình của mình lúc ấy. Khi đó, toàn thân cô bẩn thỉu, đứng ở trước mặt một đám thiếu niên áo quần sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, có chút xấu hổ.

Cỗ kiệu dừng lại, kiệu phu buông thõng hai tay đứng ở một bên, không ai nói chuyện.

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu vàng nhạt vén màn kiệu lên, ló đầu nhìn ra bên ngoài một chút, rồi quay đầu vào trong kiệu nói: “Đã đến sơn trang.”

Mắt Vinh Tuệ Khanh trừng lớn hơn nữa. Đây là thị nữ Trầm Tâm của Đóa Linh phu nhân!

Màn kiệu màu đỏ sậm được xốc lên, một thiếu phụ dáng người thướt tha đi xuống cỗ kiệu.

Vinh Tuệ Khanh cũng không nhịn được nữa, từ phía sau tảng đá lớn bước ra, đứng ngơ ngác nơi ven đường, nhìn vào một màn quen thuộc trước mắt này.

A Quý kinh hãi, phi thân từ phía sau tảng đá ra, ngăn trước người Vinh Tuệ Khanh.

Mão Tam Lang cũng rút trường kiếm ra, kề sát xông đến.

Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh sững sờ mà đẩy A Quý và Mão Tam Lang ra, yên lặng nhìn về phía cỗ kiệu màu đỏ sậm, còn có Đóa Linh phu nhân, Trầm Tâm và toàn bộ tràng cảnh quen thuộc với cô này.

Màn kiệu lại một lần nữa xốc lên, Vinh Tuệ Khanh biết, nhất định đến bản thân tự ra ngoài rồi.

Thấy chính mình nhiều năm trước, đó là tâm tình gì?

Chính mình nhiều năm trước sẽ nhận ra chính mình nhiều năm sau sao?

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh tựa như mơ hồ lại tựa như rõ ràng, không biết là cảm xúc gì, dường như là cô đang đứng ở một thời khắc mấu chốt.

Mão Tam Lang cùng A Quý lại liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc.

Bởi vì ở chỗ trước mặt cách đó không xa, những người kia chuyện trò vui vẻ, lại hoàn toàn không nhìn thấy ba người bọn họ bên này!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv