Bổ Thiên Ký

Chương 212: Hào quang nữ chính



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Ầm!”

Trên trời cao vang lên tiếng sấm rền, bổ đến đầu Đại Ngưu!

Lục Kỳ Hoằng tức khắc đuổi tới, đá Đại Ngưu ra thật xa.

“Ầm ầm” tiếng nổ vang dội, đợt sấm kia đánh thủng một lỗ sâu hoắm ngay tại nơi Đại Ngưu vừa nằm.

Dưới đáy chỗ thủng bay ra từng luồng khói đen, xoáy vòng trên đầu tất cả mọi người hướng về phía bầu trời xa xôi.

Đại Ngưu mở to mắt, hắn thật sự đã tỉnh lại.

Trong thoáng chốc hắn cảm thấy lo sợ, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hắn chỉ nhớ hắn vừa bị một lá bùa đánh cho ba hồn lạc mất, suýt chút nữa đã đi qua cầu Nại Hà.

Sau này lại nghe một tiếng nổ vang, hắn mới3bị đánh thức.

Đại Ngưu từ từ ngồi dậy, cái áo ngắn đắp trên thân tuột từ lưng xuống.

Đại Ngưu cúi đầu, phát hiện cả người mình trần truồng, mà da thịt trên người lại sáng loáng như ngọc. Ngay cả vết sẹo lúc nhỏ ở núi Lạc Thần thường đốn củi, săn thú tạo thành cũng không còn thấy đâu.

Hắn nâng tay, ngẩn ngơ nhìn đôi tay của mình, thon dài trắng nõn, sạch sẽ thanh tao, hoàn toàn không còn thô kệch như trước kia nữa. Những vết đen ở trên móng tay mãi cũng tẩy không sạch giờ đây đã biến mất không để lại dấu vết.

Đại Ngưu bất giác vận chuyển linh lực, sau một Đại Chu Thiên, hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:0hắn đã Trúc Cơ rồi! Hắn đã Trúc Cơ trong lúc không hay biết gì!

“Mặc áo vào.” Lục Kỳ Hoằng xoay đầu đi: “Như vậy còn ra thể thống gì?!”

Đại Ngưu ngẩng đầu, thấy tất cả mọi người ở đây đều nhìn hắn chằm chặp, lập tức mặt đỏ bừng, vội vàng nhặt y phục rơi dưới đất khoác bừa lên người.

Tu sĩ Thái Hoa Sơn nhìn Đại Ngưu, không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài.

Trúc Cơ còn có cả lôi kiếp, cơ duyên của tiểu tử này sao lại tốt như vậy chứ?

Không được, không thể để lợi cho Thanh Vân Tông được.

Tu sĩ Thái Hoa Sơn lập tức lên tiếng: “Tăng Đại Ngưu tư chất xuất chúng, vừa rồi chuyện xảy ra với nữ tu5kia chỉ là hiểu lầm. Thái Hoa Sơn bọn ta quyết định thu Tăng Đại Ngưu làm đệ tử của tông môn cấp hai. Về phía Vạn Càn Quán ta sẽ phái người sang giải thích. Chuyện vừa xảy ra mọi người đều đã thấy, là nhờ vị Tăng Đại Ngưu đây quên mình vì người mới có cơ duyên như vậy.”

Hai ba lời đã thu Đại Ngưu vào cửa Thái Hoa Sơn.

Lục Kỳ Hoằng vô cùng hả hê, cười vang nói: “Đạo môn vừa mới trục xuất ngươi, bây giờ thấy ngươi có cơ duyên, phúc trạch sâu dày là lại muốn thu ngươi về. Ta hỏi ngươi, một tông môn như vậy ngươi có muốn theo không? Hay là tự nguyện rời bỏ Đạo môn gia4nhập Thanh Vân Tông ta, làm đệ tử hàng chữ Hoàng?”

“Hả?” Đại Ngưu vừa ngạc nhiên vừa mừng, tựa hồ không dám tin vào tai mình. Rời khỏi con tiện nhân Bách Hủy, cuối cùng vận số của hắn cũng xoay chuyển rồi sao?

Đây quả là cầu còn không được!

“Đồng ý! Đồng ý! Tăng Đại Ngưu tôi đương nhiên là đồng ý!” Đại Ngưu nhanh chóng đáp lời, lập tức quỳ xuống dập đầu trước Lục Kỳ Hoằng.

Hắn biết rõ Lục Kỳ Hoằng rất chú trọng quy củ, cũng trọng nghĩa tín, toàn tâm muốn lấy lòng Lục Kỳ Hoằng, làm “ngọn núi” đầu tiên ở Thanh Vân Tông để hắn dựa vào.

Vinh Tuệ Khanh mím môi, đi hai bước, dùng phép “thu đất thành tấc” nhanh chóng9dịch chuyển đến bên Đại Ngưu và Lục Kỳ Hoằng, cất tiếng vang: “Tiểu sư thúc nói đùa rồi. Vị Tăng đạo hữu này vốn là đệ tử Đạo môn, tiểu sư thúc có từng nghĩ đến hậu quả vì một người này mà đắc tội đến cả Đạo môn?”

Vinh Tuệ Khanh nói vậy, Lục Kỳ Hoằng còn chưa phản ứng gì thì Đại Ngưu đã bắt đầu do dự. Hắn rụt cổ, nhìn sang phía tu sĩ Thái Hoa Sơn trên khán đài, vừa lúc chạm phải ánh mắt muốn phun lửa của bọn họ, vội cúi thấp đầu lẩm bẩm: “... Có phải quá phiền phức rồi không?”

Vinh Tuệ Khanh cười nhạt. Chó không bỏ thói ăn tạp. Loại người như Đại Ngưu trước nay cũng chỉ một đức hạnh như vậy!

“Đương nhiên là phiền phức. Bởi vì ngươi, Thanh Vân Tông bọn ta có thể sẽ đoạn tuyệt với Đạo môn. Thêm vào đó, một ngày vào Đạo môn, cả đời này sẽ cống hiến cho Đạo môn. Sao ngươi có thể có ý nghĩ bái người khác làm thầy? Ngươi có hiểu đạo lý ‘một ngày làm thầy, cả đời làm cha’ hay không? Ngươi ngay cả Đạo môn mà ngươi xuất thân cũng có thể rời bỏ, Thanh Vân Tông bọn ta sao có thể tin tưởng lòng trung thành của ngươi? Tiểu sư thúc, Pháp gia có câu ‘một lần bất trung, trăm ngày bất dung’. Tăng tu sĩ đây rốt cuộc có đáng để tiểu sư thúc dùng cả Thanh Vân Tông để trả giá chiêu dụ hay không, người nhất định phải nghĩ thật kĩ.” Vinh Tuệ Khanh đảo con mắt tròn xoe, nở nụ cười xinh đẹp nhẹ nhàng khuyên Lục Kỳ Hoằng.

Bắt được điểm Lục Kỳ Hoằng rất coi trọng quy củ và đạo lý, vạch trần bản tính thấy lợi quên nghĩa, mềm nắn rắn buông của Đại Ngưu.

Lục Kỳ Hoằng quả nhiên trở nên do dự, Đại Ngưu lại càng do dự hơn.

Hai người đều không lên tiếng.

Tu sĩ Thái Hoa Sơn trên khán đài cười ha hả: “Được rồi, được rồi! Bắt đầu tỉ thí, nhưng các ngươi phải thay đổi một chút, chia tất cả thành bốn nhóm. Người chiến thắng của mỗi nhóm có thể vào Thái Hoa Sơn, bởi vì vị trí thứ năm đã để cho Tăng Đại Ngưu rồi.”

Đại Ngưu liếc mắt nhìn sang bên kia.

Vinh Tuệ Khanh ngẫm nghĩ, cố ý nháy mắt với Đại Ngưu, đẩy nhẹ hắn một cái mà cười nói: “Đại Ngưu ca, huynh mau qua đó đi. Người của Thái Hoa Sơn đang đợi huynh đó! Dù gì huynh không vào Thái Hoa Sơn cũng tuyệt đối không thể vào Thanh Vân Tông ta. Ta khuyên huynh đừng nên uổng phí sức lực nữa.”

Đại Ngưu nhìn gò má đẹp tuyệt của Vinh Tuệ Khanh, trong lòng rối loạn. Bất tri bất giác lại nói ra lời từ đáy lòng mình, mở miệng van cầu: “Tuệ Khanh, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa. Ta muốn vào Thanh Vân Tông cũng là vì không buông bỏ được muội. Dù thế nào, xét về tình nghĩa đồng hương, chúng ta cũng nên ở cạnh nhau... chăm sóc lẫn nhau.”

Sắc mặt Lục Kỳ Hoằng tối lại, quàng tay kéo vai Vinh Tuệ Khanh sang, nói với Đại Ngưu: “Hóa ra là vậy. Xem ra ta nhìn lầm ngươi rồi. Tăng Đại Ngưu, ngươi vẫn nên đến Thái Hoa Sơn đi. Đạo môn là nơi thích hợp nhất với loại người như ngươi. Ngươi ở Thái Hoa Sơn nhất định được như cá gặp nước, tu vi tăng tiến nhanh chóng.”

Đại Ngưu hối hận đến xanh ruột. Hắn cũng không biết là chuyện gì nhưng nhìn gò má của Vinh Tuệ Khanh, hắn lại không tự chủ rơi vào mơ hồ. Ngay cả Bách Hủy luyện mị thuật cũng không thể mê hoặc hắn, vậy mà một Vinh Tuệ Khanh tuyệt mỹ thế này, chỉ cần đứng trước mặt cô, hắn dù có thịt nát xương tan vì cô cũng nguyện lòng.

Mị thuật chân chính là không cần phải tu luyện mà tự nhiên hình thành chăng?

Đại Ngưu mơ hồ nghĩ vậy, lại đi về phía tu sĩ Thái Hoa Sơn ở khán đài bên cạnh, trở thành một đệ tử của Thái Hoa Sơn.

Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi. Còn may, còn may, hào quang nữ chính của mình vẫn còn có tác dụng. Thỉnh thoảng dùng một chút cũng có thể thu được hiệu quả không ngờ đến.

Nhưng nhớ đến bộ dạng vừa rồi của Đại Ngưu, Vinh Tuệ Khanh chợt bĩu môi. Tên đàn ông này vẫn háo sắc như cũ, trước kia mình nên nhìn ra sớm mới phải.

Khi Bách Hủy vừa tìm đến hắn, mình vẫn có dáng vẻ rất bình thường, con tim của Đại Ngưu liền nghiêng về phía Bách Hủy.

Bây giờ mình đã khôi phục dung mạo bị che giấu, Đại Ngưu không hề do dự mà vứt bỏ Bách Hủy, muốn ở cùng với mình.

Chậc, cứ ngỡ mình có đại cương thì giỏi lắm sao? Dù ngươi có là nam chính trong đại cương thì ta không thích ngươi chính là không thích, ai cũng không thể ép ta ở bên ngươi.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh thầm mắng một câu, xoay đầu nói với Lục Kỳ Hoằng: “Tiểu sư thúc, chuyện ở đây cũng ổn rồi, chúng ta mau về thôi.”

Lục Kỳ Hoằng gật gật đầu, hận không thể lau mồ hôi một cái.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa hắn đã chiêu gọi một đối thủ về cho chính mình rồi.

May là Vinh Tuệ Khanh xuất hiện, hai ba câu đã kích cho Đại Ngưu biến đi rồi.

Nói vậy xem ra, Vinh Tuệ Khanh dường như không có mấy thiện cảm với Đại Ngưu.

Tâm tình Lục Kỳ Hoằng lại phấn chấn trở lại, nhìn bầu trời cũng xanh hơn nhiều. Tận đáy lòng âm thầm trù tính, đợi cuộc thi nhập môn kết thúc phải tìm cho Vinh Tuệ Khanh vài môn công pháp thích hợp để cô mau chóng tu luyện mới được.

Trong tông môn, tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện. Vinh Tuệ Khanh lại thông hiểu trận pháp, học nhiều thứ phức tạp lộn xộn như vậy sẽ dễ bị phân tâm, ảnh hưởng đến việc tăng tu vi sau này của cô.

Nếu cô có cơ hội Kết Đan, nhất định phải thuyết phục cô từ bỏ chức vị Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông mà chuyên tâm tu luyện mới được.

La Xảo Tư thấy Đại Ngưu biến hóa trong một thoáng, trở về lại Thái Hoa Sơn làm một đệ tử tông môn cấp hai thì tâm tình vô cùng phức tạp.

Nàng ta đánh giá thật kĩ Đại Ngưu sau khi Trúc Cơ, phát hiện da của hắn trắng hơn rất nhiều, song vẫn là bộ dạng thật thà chất phác như trước. Giống như cỏ dại trong núi, giản dị mà tự nhiên, lại có sức sống mạnh mẽ khiến cho người khác khó mà phớt lờ.

La Xảo Tư lóe lên ý nghĩ. Nàng ta nhìn một Tăng Đại Ngưu đã thay hình đổi dạng, giống như được sống lại vậy, trong lòng chính thức xác định tất cả là do đại cương tạo ra. Để tạo ra chướng ngại cho Vinh Tuệ Khanh, đại cương đã hao phí tất cả tâm tư chế tạo nên một vũ khí mới, Tăng Bất Phàm.

La Xảo Tư liếc nhanh sang Vinh Tuệ Khanh một cái.

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh vẫn bình thường, đôi mắt sáng cũng đang nhìn về La Xảo Tư.

Thấy ánh mắt của La Xảo Tư lia đến, Vinh Tuệ Khanh mỉm cười với nàng ta, động đậy khẩu hình: “Ta không sợ hắn!”

La Xảo Tư ngạc nhiên. Nàng ta có một cảm giác rất kì quái, cứ luôn cảm thấy Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không phải không hay biết gì về tình trạng này.

Nhưng nàng ta không nghĩ ra vì sao Vinh Tuệ Khanh lại biết những chuyện này. Lẽ nào nàng ta cũng biết đến sự tồn tại của đại cương?

Đồng tử La Xảo Tư bỗng co lại, sau đó khôi phục trở lại bình thường.

Quan tâm gì cô ta biết hay không biết, dù sao mình cũng đã bị đại cương vứt bỏ, không muốn dính líu đến nhau nữa.

Nhưng Đại Ngưu lại Trúc Cơ trong giây lát, khiến cho nàng ta cũng có chút ngưỡng mộ.

Lục Kỳ Hoằng dẫn Vinh Tuệ Khanh và Miêu Viện Trúc cùng quay về.

Lục Kỳ Hoằng là kiếm tu, trong tay là một cây kiếm Thanh Cương bình thường không có gì kì lạ, đã đạt đến cảnh giới dùng kiếm thô nặng không có mũi nhọn.

Hắn ném thanh kiếm lên không, kiếm lập tức phóng đại, giống như một con thuyền nhỏ bồng bềnh giữa không trung.

“Lên trên.” Lục Kỳ Hoằng nhảy lên trước, Vinh Tuệ Khanh và Miêu Viện Trúc cũng cùng nhảy lên theo.

Kiếm Thanh Cương bay lên cao, gia tăng tốc độ mau chóng biến mất trước mặt mọi người.

Trở về tông môn Thanh Vân Tông, ba người chia ra trở về động phủ của mình.

Lang Thất mồ hôi đẫm lưng chạy về sau, giở giọng oán trách Vinh Tuệ Khanh: “Cô bỏ chạy theo người ta để ta một mình một người ở lại, ta rất là nhát gan mà!”

Vinh Tuệ Khanh không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong động phủ xem tình hình của La Thần, điềm nhiên bảo: “Tuy ngươi có thể hóa thành hình người nhưng ngươi không phải là một con người. Ngươi là một con sói, yêu thú Trúc Cơ.”

Lang Thất chống nạnh trừng mắt nhìn bóng lưng của Vinh Tuệ Khanh một hồi lâu, cuối cùng vẫn ủ rũ cúi đầu, khom vai trở về căn phòng nhỏ trong động phủ của mình. Nó hóa thành hình sói, lăn một vòng trong ổ của mình.

Khẳng Khẳng đột nhiên xuất hiện trên bệ cửa sổ phòng Lang Thất, nói khẽ với nó: “Sắc lang, hôm nay Tuyết Lang Nữ của ngươi đến tìm Xích Báo...”

Lang Thất trở mình, bày ra vẻ không muốn nghe nhưng hai tai lại cứ dỏng cao.

Khẳng Khẳng cười thầm, tiếp tục nói: “Trước kia Xích Báo đều không gặp cô ta, hôm nay lại đi cùng cô ta ra ngoài dạo một vòng. Chậc chậc, đúng là liệt nữ sợ triền lang, liệt lang sợ triền nữ nha!”

Lang Thất nghe xong, trong lòng rất phức tạp. Nó xoay thân lại nhìn về phía Khẳng Khẳng đang ở trên bệ cửa sổ, hung hăng đáp: “Những chuyện này về sau đừng nói với ta! Bọn họ dù có lăn lộn trên đồng cỏ sinh báo con chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến ta!” Nói rồi lại chua chát vuốt mũi một cái, thầm thì: “Cái tên nói một đằng làm một nẻo kia... Trước còn nói với ta không thích sói... Nó không thích sói đực chứ thích sói cái ha...”

“Cái gì mà lăn lộn đồng cỏ sinh báo con? Ngươi nói ai thế?” Thân hình đỏ lửa của Xích Báo xuất hiện nơi cửa động phủ Lang Thất.

“A! Xích Báo đến rồi!” Khẳng Khẳng “xẹt” một tiếng tuột xuống bệ cửa sổ, bò lên đầu Xích Báo.

Xích Báo đội Khẳng Khẳng đi vào, vẻ mặt vốn uy nghiêm nhưng vì trên đầu có một con sóc chuột oai phong lẫm liệt mà sụp đổ hoàn toàn.

Lang Thất không nhịn được cười phá lên, đứng dậy khỏi ổ, cúi đầu với Xích Báo: “Lão tam, ngươi thật tài giỏi. Nói xem ngươi và Tuyết Lang Nữ đã đến mức độ nào rồi? Ngươi định khi nào sẽ cùng nàng... Hửm?” Nhanh chóng dùng ánh mắt biểu thị “ngươi hiểu đó”.

Xích Báo nhíu mày, con mắt màu vàng nhạt nhìn Lang Thất: “Ngươi chỉ biết mấy thứ vớ vẩn này! Ta nói cho ngươi nghe, ta đi gặp Tuyết Lang Nữ không phải vì bản thân ta. Ta thật sự không thích sói, ta vừa nghe mùi đã muốn nôn ra rồi.”

Lang Thất vội vàng quay tròn lui về sau vài bước, cách thật xa Xích Báo rồi la lên: “Lão tam, Lang Thất ta cũng có lòng tự tôn. Ngươi nói thế khác nào hòa thượng mắng lừa trọc, chửi thẳng vào mặt ta hả?!”

Xích Báo ngạc nhiên: “Ngươi chạy xa thế làm gì? Ta cũng đâu phải nói ngươi?”

Lang Thất chạy vèo trở lại, đứng trước mặt Xích Báo: “Ngươi nói ngươi nghe thấy mùi sói sẽ muốn ói, ta còn không chủ động rời xa ngươi một chút?!”

Xích Báo đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại nghiêm túc nói: “Phải nha. Thật là kì lạ, tuy ta ghét sói nhưng ta lại không ghét ngươi. Ta cứ luôn cảm thấy ngươi không giống một con sói… Đúng rồi, nhìn vẻ láo liên của ngươi, ngươi chính là một con chó, chỗ nào xứng với sói?!”

Lang Thất không biết mình nên khóc hay nên cười.

Trợn mắt trừng Xích Báo, mắt sói trừng mắt báo cả nửa ngày vẫn bại trận, Lang Thất đành lui về ổ, chán chường hỏi: “Nói nghe, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”

Xích Báo trước nay không có chuyện sẽ không tìm đến nhà, sẽ không đặc biệt đến tìm hắn để chuyện phiếm.

Xích Báo đi đến bên cạnh Lang Thất, thấp giọng nói: “Tuyết Lang Nữ đến tìm ta những ngày này là đang thăm dò xa gần...”

“Tin tức của ta?! Tuyết Lang Nữ đến tìm ngươi để thăm dò tin tức của ta đúng không?!” Cái đầu sói của Lang Thất thoáng chốc ngẩng lên thật cao, hai con mắt sói thiếu điều nổi lên tia lửa lốm đốm.

Xích Báo và Khẳng Khẳng nhìn mà buồn nôn, cùng xoay đầu đi không nhìn đến Lang Thất.

“Không phải, cô ta đến để thăm dò tin tức của chủ nhân. Dù không có hỏi gì quá phiền phức nhưng câu nào cũng có đề cập đến. Ta cảm thấy chủ nhân của cô ta, chính là Lỗ Oánh Oánh kia, hình như đã thật sự ghi hận chủ nhân rồi...”

Vinh Tuệ Khanh ra khỏi phòng La Thần, nghe thấy tiếng la hét của Lang Thất từ động phủ của nó liền đi qua hóng xem sao.

Kết quả nghe được chuyện bọn chúng nói còn có liên quan đến mình, cô thản nhiên nói: “Cô ta hận ta cũng không có gì lạ. Cô ta không hận mới là lạ. Các ngươi không cần lo lắng nên sao để làm gì. Còn về Tuyết Lang Nữ, Xích Báo, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi thích thì hãy đi cùng người ta. Nếu không thích thì phải từ chối rõ ràng, cứ dây dưa như vậy không phải phong cách của đàn ông.”

Lông tóc toàn thân Xích Báo đều là màu đỏ lửa, không thấy rõ là nó có đỏ mặt hay không, chỉ nghe tiếng nó trầm thấp “ồ” một tiếng, tựa như đang nhận lỗi.

Lang Thất nhìn chăm chú Vinh Tuệ Khanh một hồi, đột nhiên nói: “Thế chủ nhân cảm thấy thế nào với tiểu sư thúc kia?”

Vinh Tuệ Khanh cười mắng: “Ta thấy thế nào có liên quan gì đến ngươi? Được rồi, được rồi. Mỗi người các ngươi an tâm tu luyện đi.”

Thực ra thời gian tốt nhất để Vinh Tuệ Khanh tu luyện là giữa trưa, lúc ánh mặt trời dồi dào nhất. Mà thời gian tốt nhất cho đa số tu sĩ tu luyện thì chính là lúc sáng sớm.

Bây giờ đang là buổi tối, cũng là thời gian tu luyện tốt nhất của yêu thú.

Vinh Tuệ Khanh trở về phòng trong động phủ mà mình và La Thần ở, khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm hướng thiên, bắt đầu tập trung, rơi vào trầm tư.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cô phải suy xét xem rốt cuộc phải ứng đối thế nào, phải làm sao để tăng nhanh tu vi. Đồng thời phải mau chóng tìm được điển tịch có liên quan đến chuyện hồn phách rời thân thể, xem xem tình hình của La Thần phải chữa trị như thế nào.

Đế Lưu Tương trong đan điền đã luyện hóa được một phần tư, tâm tình có chút nôn nóng hơi hòa hoãn lại.

Đêm ấy, Mão Tam Lang cũng không ngủ được, một mình ngồi ở bên ngoài lều nhìn ánh trăng trên bầu trời đến ngẩn ngơ.

Nhớ đến lần đầu tiên cậu gặp Vinh Tuệ Khanh, cô mới chỉ có tám, chín tuổi, dáng vẻ thanh tú, thông tuệ vô song. Trời sinh cô có phong thái thu hút người khác, khiến cậu không nhịn được muốn tiếp cận cô, thân thiết với cô, nghe cô nói chuyện, cùng chạy loạn khắp phố Hồ Lô.

Nếu họ có thể ở lại phố Hồ Lô mãi thì tốt biết bao.

Không được, nếu như vậy Vinh Tuệ Khanh sẽ mãi mãi không thể báo được thù.

Bây giờ, tuy có long đong một chút nhưng mối thù của cô đã được báo, lại còn tiến vào Thanh Vân Tông làm đệ tử nội môn tinh anh. Con đường sau này sẽ dễ đi hơn nhiều rồi, cậu nên cảm thấy vui cho cô mới phải. Nhưng sao đáy lòng cậu lại chua xót và khổ sở sâu đến như vậy?

Cháu gái của Chưởng môn Thái Hoa Sơn Hoàng Ly cũng không thể ngủ được. Nàng nằm trong lều lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn ra bên ngoài lều đến bên cạnh Mão Tam Lang trông ra xa.

Hoàng Ly vừa đến, Mão Tam Lang đã cảm nhận được hơi thở của nàng, mi mày hơi nhíu lại. Không phải cậu phản cảm, cũng không phải ghét bỏ Hoàng Ly, cậu chỉ cảm thấy phiền.

Đối với Hoàng Ly, cậu cùng lắm xem nàng là muội muội hoặc là bạn bè, chưa từng có cảm giác như đối với Vinh Tuệ Khanh.

Lúc trước cậu còn trẻ tuổi, chưa hiểu được cảm giác đó là gì.

Bây giờ hiểu rõ rồi, cậu mới biết dường như mình đã chậm một bước, không thể theo đuổi cô được nữa...

“Mão Tam ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Ly nhút nhát lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang nhìn thấy Hoàng Ly như nhìn thấy mình lúc ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh, không khỏi sinh lòng thương cảm, hòa nhã đáp: “Không có gì. Muộn lắm rồi, muội quay về đi. Ngày mai là về Thái Hoa Sơn rồi, muội hãy tự bảo trọng.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv