Bổ Thiên Ký

Chương 145: Họa từ miệng mà ra



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Ta có chút không khỏe. Gần đây linh lực không đủ, vết thương cũ dường như lại tái phát rồi.” La Thần ho khẽ hai tiếng.

Vinh Tuệ Khanh càng thêm lo lắng: “Ta vẫn còn đan dược chưa dùng hết, Thần thúc ăn thêm một ít nhé?”

La Thần đưa tay ngăn cô lại: “Không cần phiền phức như vậy. Đan dược không thể chữa dứt điểm vết thương của ta. Ta phải đi một chuyến, tìm một nơi thích hợp bế quan tĩnh dưỡng một thời gian mới được.”

“Ta đi cùng Thần thúc!” Vinh Tuệ Khanh lập tức đề nghị: “Chúng ta đi ngay bây giờ.”

“Vậy làm sao được? Thôn dân nơi này vẫn đang trông mong sơn quỷ nương nương trừ hại3vì dân cơ mà.” La Thần nhìn dáng vẻ gấp gáp của Vinh Tuệ Khanh, không kìm được muốn trêu cô.

Vinh Tuệ Khanh giậm giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Bây giờ là lúc nào rồi thúc còn có tâm trạng nói đùa!”

“Được rồi được rồi, nhóc đừng sốt ruột. Vết thương của ta ta biết rõ. Ta ra ngoài dưỡng thương một thời gian rồi sẽ trở về. Trước kia ta không yên tâm rời đi, lo nhóc một mình sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ có Xích Báo ở bên cạnh, ta lại yên tâm rồi. Nơi ta đến, nhóc không vào được.” La Thần ôn tồn nói, lại đứng lên.

Vinh Tuệ Khanh nóng ruột: “Vì sao lại không0thể đi được?”

“Nghe lời đi! Nhóc không nghe lời ta nữa à?!” Mặt La Thần tối lại, đứng dậy khỏi ghế, chắp tay nghiêm mặt nói.

Xích Báo đã hiện nguyên hình, chở theo Khẳng Khẳng từ cửa tiến vào, sững sờ nhìn vẻ mặt tức giận của La Thần, lại nhìn vẻ quật cường của Vinh Tuệ Khanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

La Thần nói với Xích Báo: “Ta phải rời đi một thời gian, nơi này dựa vào ngươi cả, nhớ phải bảo vệ tốt chủ nhân của ngươi.” Nói rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Vinh Tuệ Khanh lau đi nước mắt, cắn răng chạy theo La Thần ra ngoài.

La Thần vừa ra khỏi phòng đã tàng hình.

Vinh5Tuệ Khanh không nhìn thấy bóng dáng La Thần đâu nữa, ngẩn ngơ tựa vào cửa nhà. Mắt nhìn con đường nhỏ trống vắng phía trước, chậm rãi trượt ngồi xuống bậc cửa. Cô cứ ngồi như vậy cho đến khi trời tối, trong mắt lại khô ráo không có nước mắt.

Xích Báo chở theo Khẳng Khẳng ra khỏi phòng, ngồi trong sân, cùng Vinh Tuệ Khanh ngẩn người.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Vinh Tuệ Khanh, trắng nhợt dọa người.

Khẳng Khẳng trượt xuống khỏi lưng Xích Báo, nhảy lên vai Vinh Tuệ Khanh, cân nhắc hồi lâu nên an ủi cô thế nào, cuối cùng thốt ra: “Khẳng Khẳng đói rồi.”

Vinh Tuệ Khanh cười phì: “Ngươi đúng là một kẻ tham ăn4không hơn không kém!”

Trở vào nhà, Vinh Tuệ Khanh hâm nóng số bánh bao và thức ăn còn lại cho nó ăn thật no.

Những ngày tiếp theo, Vinh Tuệ Khanh ban ngày đóng cửa không ra ngoài, ban đêm lại thay một bộ quần áo màu đen, cầm theo cây roi trước kia, cưỡi Xích Báo đi tuần núi Quán Đào.

Lúc gặp phải yêu thú đang tàn sát bừa bãi, cô sẽ ra tay giết yêu thú đó.

Lúc gặp tu sĩ truy sát yêu thú vô tội, cô cũng sẽ ra tay đối phó tu sĩ.

Những tu sĩ do đại môn phái cử đến núi Quán Đào săn yêu tu vi cao nhất cũng chỉ đến Trúc Cơ.

Vinh Tuệ Khanh là Luyện Khí9hậu kỳ, Xích Báo là Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng Xích Báo có thần thông trời sinh, một khi sử dụng thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải đối thủ của nó.

Một người một báo phối hợp, một khi ra tay, tuyệt nhiên không có tu sĩ nào có thể sống sót chạy thoát khỏi tay hai người.

Tiểu đội săn yêu trên núi Quán Đào tìm kiếm mấy lượt đều không phát hiện ra tung tích của người mà họ cho là sơn quỷ nương nương và Xích Báo.

Tin tức của Xích Báo cuối cùng cũng được che giấu thành công.

Vinh Tuệ Khanh lần này đánh được rất nhiều yêu thú, tích trữ được khá nhiều lông của yêu thú, đều là những chất liệu thượng hạng. Cô không nỡ vứt đi liền tính toán đem đến thị trấn Dao Xuyên bán cho ông chủ hàng lông thú, thuận tiện thăm dò xem có tin tức của La Thần hay không.

La Thần đi cả nửa tháng đều không có bất kì tin tức nào, tuy Vinh Tuệ Khanh có chút không vui nhưng nỗi nhớ nhung đã lấn át cơn buồn bực.

Thị trấn Dao Xuyên vẫn như ngày trước, không có gì thay đổi, trừ chuyện trên phố có thêm một vài tu sĩ ăn mặc quái dị.

Vinh Tuệ Khanh đem lông yêu thú đến bán cho một cửa hiệu lông thú mà mình quen.

“La cô nương, lông hỏa ly này là loại thượng hạng, cô chỉ bán một trăm lượng thật sự quá rẻ rồi đấy?” Ông chủ của hàng lông thú là một người phúc hậu, rất quan tâm đến Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cười đáp: “Không rẻ đâu ạ. Nếu có thể bán đắt hơn thì đó là do ông chủ tài ba, không liên quan gì đến cháu.”

“Chi bằng thế này. Chúng ta chia lợi nhuận mỗi người một nửa. Xem ta bán ra được bao nhiêu tiền, chúng ta cứ chia nửa có được không?” Lông hỏa ly ít nhất cũng có thể bán được một nghìn lượng một tấm. Nếu mang đến thành Mã Lạc thì có thể bán được một vạn lượng, nếu mang đến kinh thành còn có thể bán được mười vạn lượng. Bởi vì hỏa ly không phải dã thú bình thường.

Vinh Tuệ Khanh vốn không để ý đến tiền bạc tục thế, liền cười đáp ứng, nhận lấy khế ước từ chưởng quỹ xong liền xoay người đi.

Đến con phố lớn ở thị trấn Dao Xuyên, Vinh Tuệ Khanh vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, thấy ngay ở góc đường xuất hiện một quầy bói quẻ đoán mệnh.

Vinh Tuệ Khanh chợt ngộ ra. Sao cô lại quên mất chuyện này? Cô có mai rùa, có thể trở về bói một quẻ xem xem Thần thúc thế nào rồi.

Nghĩ đến đấy, Vinh Tuệ Khanh cất bước thật nhanh trở về, nhưng lúc đi ngang qua gian bói quẻ ấy lại nghe được người có bộ râu sơn dương kia đang xoay xoay cái đầu phán: “Quẻ này là Ly hạ Khảm thượng, quẻ thứ sáu mươi ba, Ký Tế, kiên trì tiếp tục sẽ đạt lợi ích, là quẻ thượng thượng đại cát. Bảng vàng đề tên, không phụ bao năm vất vả cố gắng, người được quẻ này vô cùng may mắn, tất cả mọi chuyện mưu cầu đều được hanh thông. Quẻ tốt! Quẻ tốt!”

Vinh Tuệ Khanh ngứa ngáy đi sang cười nói: “Đại sư nói lời ấy không đúng, Khảm là Thủy, Ly là Hỏa, thủy hỏa tương giao, thủy trên hỏa, thế nước sẽ áp đảo thế lửa. Ký nghĩa là ‘đã’, Tế nghĩa là ‘thành công’. Ký Tế chính là biểu thị sự đã thành công nhưng cuối cùng sẽ phát sinh biến cố, là căn nguyên của cực thịnh tất suy. Quẻ này không phải thượng thượng đại cát như đại sư đã nói.”

Lời vừa dứt, người phụ nữ bận áo gấm đang xem bói liền quở mắng Vinh Tuệ Khanh: “Đứa nhỏ này, nói xằng nói bậy gì đấy? Con trai ta lên kinh thành dự thi, nhất định có thể đỗ Trạng Nguyên, làm rạng rỡ tổ tông!” Nói rồi nhổ vào Vinh Tuệ Khanh một cái, hất đầu bỏ đi.

Vinh Tuệ Khanh cười cười định xoay người đi.

Người có chòm râu sơn dương lại gọi Vinh Tuệ Khanh lại, mặt mang vẻ kì quái hỏi: “Hình như cô nương tinh thông dịch lý?”

Vinh Tuệ Khanh trở nên cảnh giác. Gia gia của cô và cả Mão Quang ở phố Hồ Lô từng nói với cô rằng thoán từ trong dịch thuật không truyền ra ngoài, bên ngoài rất ít người biết được, bảo cô không được tùy tiện truyền ra.

“Ta không hiểu dịch lý, nhưng trước kia thường hay nghe lão gia gia ở nhà bên bốc quẻ, nghe đến nằm lòng mà thôi.” Vinh Tuệ Khanh đáp lại cho qua, vội vàng cất bước rời khỏi thị trấn Dao Xuyên.

Ánh mắt của tiên sinh đoán mệnh lại trở nên âm u, nhìn bóng lưng Vinh Tuệ Khanh biến mất nơi cuối con đường, tay vò nát một lá bùa truyền tin, gọi hai người đệ tử ra phân phó: “Theo dõi cô ta, xem xem cô ta là người nơi nào. Nếu có cơ hội mang cô ta về đây cho ta. Cô gái này dường như biết được thoán từ trong dịch thuật đã thất truyền từ lâu.”

Thoán từ trong dịch thuật chưa bàn đến, quan trọng là ba mảnh mai rùa có khắc thoán từ đó. Nghe nói năm ấy nước sông Lạc rút xuống, rùa thần chở theo Lạc Thư hiện thế, trên mai rùa có thoán từ của sáu mươi tư quẻ trong dịch thuật, từng bị thần điện Quang Minh đoạt lấy, sau này lại không rõ tung tích.

Vị tiên sinh đoán mệnh này càng xem trọng mảnh mai rùa có khắc thoán từ, thoán từ bản thân nó không quá quan trọng. Những điều này đương nhiên không cần nói rõ cho đệ tử mình biết.

Hai đệ tử nhận mệnh rời đi, một đường theo đuôi song vẫn mất dấu Vinh Tuệ Khanh.

Hai người vô cùng chán nản lại không dám trở về phục mệnh, chỉ đành cắn răng dùng biện pháp ngu độn nhất: Kiểm tra từng thôn xung quanh thị trấn Dao Xuyên.

Bọn họ vốn là tu sĩ Vạn Cạn Quán được phái đến săn yêu thú. Hôm nay là do sư thúc của bọn họ nhất thời hứng khởi đến thị trấn Dao Xuyên bốc quẻ, nào ngờ lại mang đến cho bọn họ thêm một chuyện phiền phức.

Hai người kiểm tra một đường, mất ba ngày ba đêm cuối cùng tra đến thôn Bì Thị.

Hoàng hôn ngày hôm ấy, Vinh Tuệ Khanh ăn xong bữa tối, đang cùng Xích Báo bàn bạc xem tối nay nên đi đâu tuần sơn. Khu vực núi Quán Đào xung quanh thôn Bì Thị đều được bọn họ tiễu trừ sạch sẽ cả rồi, hễ có yêu thú đã có thần trí mà tổn thương tính mạng của con người đều bị bọn họ giết chết. Mà những yêu thú nào tuân theo quy củ thì được Vinh Tuệ Khanh chỉ điểm đến nơi có linh khí dồi dào, để bọn chúng ở nơi ấy tu hành, tốt hơn là đi lang thang trên núi.

Xích Báo nhớ đến một chuyện liền nói với Vinh Tuệ Khanh: “Lúc ta bị những tu sĩ kia truy đuổi, từng nghe bọn họ nói rằng: Yêu thú có thể gây hại đến tính mạng của người bình thường mà không chịu trừng phạt của phép tắc thiên đạo, vì sao tu sĩ Nhân giới khi làm hại tính mạng của người bình thường lại phải chịu trừng phạt của thiên đạo? Thật đúng là thiên đạo bất công, làm người không bằng làm yêu.”

Vinh Tuệ Khanh nghe vậy thì chợt như nghĩ đến điều gì, đang định nói thì Xích Báo đột nhiên dựng đứng hai tai, nghe thấy tiếng bước chân của tu sĩ từ phía xa truyền lại, vội vàng xoay thân biến thành hình người, lo lắng nói: “Có tu sĩ đang đến.”

Xích Báo tu vi Trúc Cơ, cao hơn một cấp so với Vinh Tuệ Khanh. Cảm nhận của nó nhạy bén hơn Vinh Tuệ Khanh nhiều.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng đóng cửa viện, khẩn trương nói: “Mau vào phòng. Khẳng Khẳng dẫn Xích Báo vào phòng rồi, ngộ nhỡ có điều gì không ổn thì trực tiếp lên núi Quán Đào.”

“Vậy còn cô?” Khẳng Khẳng lo lắng hỏi.

Vinh Tuệ Khanh cười: “Hai tu sĩ kia chẳng qua là tu vi Luyện Khí, không phải đối thủ của ta.”

Xích Báo không chịu đi: “Thần thúc bảo ta phải ở đây bảo vệ cô. Ta không đi, Khẳng Khẳng đi.”

Khẳng Khẳng trợn mắt nhìn Xích Báo một cái: “Gọi ngươi tiểu đệ ngươi còn không thừa nhận. Chỉ có mỗi tu vi thì có ích lợi gì? Không có đầu óc thì chỉ để người ta lấy ra làm bia để bắn mà thôi! Đi nào, Xích Báo đệ đệ, để ca ca dạy đệ hai chiêu!” Vừa nói vừa nhảy lên vai Xích Báo, túm lấy tai cậu ta: “Mau biến trở lại! Mau biến trở lại!”

Xích Báo chỉ nghe lời của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cười khoát tay: “Đi đi, đi đi, các ngươi mau trốn đi trước. Nếu ta không thể ứng phó thì hai ngươi lại đánh úp.”

Khẳng Khẳng đắc ý huơ chân trước: “Ta và Tuệ Khanh vốn phối hợp rất ăn ý. Xích Báo đệ đệ, ngươi phải học tập chút đi!”

Xích Báo yên lặng biến về nguyên hình, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi song cửa sau, trốn vào phía sau nhà tranh.

Sơn thôn vốn yên tĩnh lại vì hai tu sĩ kia mà hóa thành gà bay chó chạy.

“Mở cửa, mở cửa! Tiên sư muốn vào truy tra yêu thú đây!” Một gã đàn ông có giọng khỏe đi theo hai tu sĩ giai đoạn Luyện Khí gõ cửa từng nhà trong thôn.

Vinh Tuệ Khanh ngồi trong phòng, tay nâng một chén nước trong, lặng lẽ đợi bọn họ sang.

Lúc này, bọn cô có trốn ra cũng không được, ngược lại còn khiến người khác nghi ngờ.

“Mở cửa, mở cửa! Người La gia có nhà không?” Người giọng khỏe kia lại gào lên.

Vinh Tuệ Khanh lấy lại bình tĩnh, phủi phẳng y phục, ra ngoài mở cửa viện, nhìn thấy trước mặt là hai tu sĩ mặc đạo bào của Vạn Càn Quán. Một người mặc áo đen nhìn như đầu trâu mặt ngựa, một người mặc áo trắng lại mang vẻ khí phách.

“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Vinh Tuệ Khanh lễ độ hỏi.

Vừa nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, hai tu sĩ kia liền vui sướng không thôi. Quả nhiên tìm được cô rồi!

“La cô nương, biểu thúc của cô có nhà không?” Người giọng khỏe hấp tấp hỏi.

Vinh Tuệ Khanh và La Thần ở lại thôn Bì Thị dùng họ La, hai người đều nói mình họ La.

Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đáp: “Biểu thúc đã đến thành Mã Lạc bán thú săn được rồi ạ.”

Thành Mã Lạc ở phía Đông thị trấn Dao Xuyên, cách nơi này khoảng hơn năm trăm dặm, cả đi cả về lại thêm thời gian bán đồ vật cũng phải mất hơn một tháng mới có thể về đến.

Trong thôn Bì Thị cũng có người thường đến thành Mã Lạc bán đồ, giá cả cao hơn so với bán ở thị trấn Dao Xuyên.

Người giọng khỏe kia không hề nghi ngờ, cười cười nói với hai vị tu sĩ: “Phải rồi, hôm nay bọn tôi có nhìn thấy biểu thúc cô ấy ra ngoài, nói là đi bán những con thú đã săn được.” Lại giới thiệu tình hình của gia đình Vinh Tuệ Khanh: “Là người vừa mới chuyển đến, trong nhà chỉ có hai người biểu thúc và cháu gái, rất là thành thật. Bình thường, ngoại trừ lên núi săn thú thì không đi nơi nào, luôn luôn ở trong nhà. Chúng tôi đều biết rõ. Tiên sư à, chúng ta đi sang nhà khác xem thôi.”

Tu sĩ áo trắng mặt mày khí phách nháy mắt với tu sĩ áo đen đầu trâu mặt ngựa, cười hỉ hả tiến lên nói với Vinh Tuệ Khanh: “Thế thì bọn ta nể mặt cô nương vậy, không vào trong nữa.” Nói rồi đột nhiên đưa tay định sờ lên mặt Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh theo bản năng dịch sang bên một bước, nhẹ nhàng tránh đi cánh tay sàm sỡ kia.

“Cô nương có ý gì?” Tu sĩ áo trắng trầm sắc mặt, xoay người nói với thôn dân giọng khỏe nọ: “Sư thúc bọn ta đến thị trấn Dao Xuyên đã lâu, vẫn nói muốn tìm một thị thiếp hầu hạ người. Ta thấy cô nương này không tồi, hay là để cô ta theo bọn ta đi.”

Hả?!

Không những người giọng khỏe sững sờ mà ngay cả Vinh Tuệ Khanh cũng ngây người. Đây là muốn cưỡng đoạt dân nữ à?

Người giọng khỏe ngơ ngác hỏi: “Tiên sư là người xuất gia không gần nữ sắc chứ nhỉ?”

Tu sĩ áo trắng cười nhạt: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy đạo gia không gần nữ sắc? Ta nói ngươi biết sư thúc của ta là tu sĩ Trúc Cơ, phụ nữ muốn trở thành thị thiếp của người có thể xếp hàng từ thị trấn Dao Xuyên đến tận thành Mã Lạc. Cho cô ta một cơ hội này là vì xem trọng thôn Bì Thị các ngươi. Nào, gọi thôn trưởng sang đây cho ta, bảo ta có chuyện muốn bàn với ông ấy.” Nói rồi lại ngạo mạn đứng đó, đầu ngẩng bốn mươi lăm độ nhìn trời, không thèm để ý đến người khác.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv