Bó Tay Chịu Trói

Chương 37: Bữa cơm



Editor: Cookie Oh

"Em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Kỷ Thừa Vũ nghiêm túc hỏi anh,"Thừa An, em biết rõ, nếu như em đụng phải những việc này, sẽ rất khó buông tay, nếu như có thể, anh hi vọng em vẫn có thể...... như vậy." Bình an, trải qua cuộc sống của người bình thường, mẹ hi vọng em như vậy mới đặt tên em như thế.

Kỷ Thừa An không lên tiếng, gõ tay lên tay vịn của chiếc ghế, cả người chìm trong bóng tối, vẻ mặt không rõ, hồi lâu, giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đêm tối: "Em không muốn giống mẹ."

Kỷ Thừa Vũ nghe vậy chấn động, vẻ mặt có chút khổ sở.

Đây là anh lần đầu tiên nghe thấy Kỷ Thừa An nhắc tới mẹ, anh cho rằng, anh đã quên.

"Anh biết rồi." Kỷ Thừa Vũ nói: "Nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng, thế giới kia, rất tàn khốc."

"Không sao," anh lạnh nhạt nói, "Có anh trai bên cạnh em, không phải sao."

Trong lòng Kỷ Thừa Vũ hơi chấn động, cố nén nước mắt trong mắt, thầm mắng mình một tiếng, người hơn ba mươi tuổi rồi, còn khóc cái gì chứ, nhưng rốt cuộc, em trai của anh, cũng chịu thừa nhận anh rồi.

Anh cố gắng nhiều năm như vậy, không uổng phí rồi.

"Ừ," Kỷ Thừa Vũ kiên định nói, "Có anh đây."

——— —————— —————— —————— —————— ——————

Kiều Tịch đi thuê nhà, ở lại mấy ngày, dùng điện thoại mới mua gọi về nhà.

Cha Kiều nhận điện, giọng vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ: "Ai vậy?"

Chần chừ một chút, Kiều Tịch mới nói: "Là tôi, tôi thấy tin nhắn của Kiều Vọng rồi, chuyện ông nội thế nào?"

Cha Kiều sững sờ, giọng nói trở nên nóng nảy: "Sao bây giờ mới gọi điện thoại về, được rồi, được rồi, con mau về nhà đi rồi nói."

"Tôi đã về."

"Con vẫn chưa về nhà!"

Cảm thấy Kiều Tịch do dự, cha Kiều nói: "Chuyện ông nội con không thể kéo dài được nữa, mau trở lại, nếu không con thật sự muốn cho hài cốt ông nội con lo lắng sao!"

Cứ như cô thật sự rất quan trọng, nếu thật sự quan tâm ông nội, cần gì kéo lâu như vậy. Mặc dù oán trách, nhưng Kiều Tịch cũng biết nặng nhẹ, tức giận nói: "Biết rồi, một lát nữa tôi sẽ đến."

"Ừ, đúng lúc có thể dùng cơm mẹ con nấu, nhanh lên một chút đi."

Cạch một tiếng, đặt điện thoại xuống.

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Mấy năm nay Kiều Tịch chưa trở về nhà lần nào, tâm trạng vẫn có chút hoảng hốt, giống như trở lại tháng ngày nhẫn nhục thời học trung học, tâm tình tràn đầy ngột ngạt, đè nén.

Nhưng, lại nghĩ tới lần đầu tiên khi trở về, ông nội cười với cô: Tiểu Hi, hoan nghênh trở lại.

Ép hơi nóng nơi khóe mắt xuống, Kiều Tịch gõ cửa.

Mở cửa là Kiều Vọng, sau khi về đến nhà, cũng không tiều tụy như lần trước cô gặp, xem ra vẫn xinh đẹp như trước đây, cô thấy cô không kiên nhẫn nhíu mày, không nói một lời, đến khi cha Kiều hỏi là ai, cô mới miễn cưỡng nói: "Kiều Tịch trở về rồi." Sau đó xoay người, cũng không nhìn cô lấy một cái rồi đi ra ngoài.

Kiều Tịch không để ý, tự mình đẩy cửa đi vào.

Vừa ngẩng đầu thì thấy cha Kiều.

Quả nhiên dáng vẻ trong ký ức có chút thay đổi, xem ra đã già đi rất nhiều, thậm chí thái dương đã có rất nhiều tóc trắng, nếp nhăn khắc sâu vào khuôn mặt đen gầy, không còn vẻ anh tuấn lúc trước nữa.

Khiếp sợ như vậy, vẫn là cha Kiều.

Người con gái trước mặt và người ông biết hoàn toàn khác nhau.

Gương mặt trắng mịn, tóc dài màu đen thẳng mượt, mặc áo sơ mi trắng và quần jean, gương mặt trắng thuần không chút phấn son, nhưng thanh xuân bức người.

Rất đẹp, hoàn toàn không phải nha đầu đen gầy trong trí nhớ ông.

Con gái lớn của ông, trưởng thành rồi.

Không hiểu sao, đáy lòng ông sinh ra một loại cảm giác tự hào, vươn tay đi đón cô: "Đến rồi, mau vào đi, mẹ con nấu cơm xong rồi."

Kiều Tịch tránh tay ông, đi thẳng vào nhà, cô rời đi đã lâu, nhưng không có nghĩa cô không nhớ rõ nơi này.

Cô vừa đi vừa nhìn trang trí trong nhà, đột nhiên phát hiện, trong nhà chẳng có gì, chỉ qua một cái đèn sáng, tiến vào trong nhà.

Mẹ Kiều đang bưng canh từ phòng bếp ra, trong miệng kêu: "Tiểu Vọng, mau giúp một tay, bỏng chết mẹ rồi, bỏng chết mẹ!"

Thấy tô canh trong tay bà sắp đổ xuống đất, Kiều Tịch đi tới đón lấy, nhanh chóng đặt xuống bàn ăn.

Mẹ Kiều thổi hơi nóng trên tay, vừa ngẩng đầu lên, thấy cô thì sững sờ, khóe miệng giật giật không lên tiếng, xoay người trở về phòng bếp tiếp tục bưng thức ăn.

Chờ thức ăn đầy đủ, Kiều Vọng mới đi từ trong phòng ra, không nhìn Kiều Tịch, ngồi xuống trước.

Cha Kiều nhìn Kiều Tịch, rồi nói với Kiều Vọng: "Đi, lấy một cái ghế cho chị con."

"Cô ta không tự mình lấy đi." Kiều Vọng không muốn.

"Con có đi hay không?" giọng Cha Kiều trầm xuống.

Mắt Kiều Vọng đảo một cái, "Được rồi, con đi." Sau đó đứng dậy, lấy cho Kiều Tịch một cái ghế thấp bằng gỗ, DĐLQĐ đây là cái ghế Kiều Tịch dùng ở phòng bếp lúc ăn cơm hồi trước, vừa nhỏ vừa cũ, ngồi xuống còn có tiếng cót két.

Kiều Vọng để cái ghế xuống trước mặt Kiều Tịch, ngọt ngào nói: "Chị, chị thấy em thế nào, cái ghế trước kia chị ngồi em vẫn không vứt đi, vẫn để trong phòng em đặt tranh châm biếm đấy, ngồi đi."

Cái ghế hư này, sợ rằng cô vừa ngồi lên sẽ hỏng, sao Kiều Tịch có thể  ngồi chứ? 

Cô cười nói: "Nếu không tiện, vậy hôm khác tôi trở lại." Nói xong cầm túi lên đi.

Nhớ tới lời nói tuyệt tình của Kiều Tịch lần trước, lần này chịu trở lại tất cả đều bởi vì ông cụ, cha Kiều vội cản cô, "Nói gì vậy, sao lại không tiện chứ, Tiểu Vọng, đưa cái ghế của con ngồi cho chị, con ngồi cái đó!"

"Cha!" Sao cha có thể đối xử với mình như vậy! Kiều Vọng không cam lòng!

"Kiều Vọng!" Cha Kiều cũng kêu.

Cuối cùng Kiều Vọng vẫn phải thỏa hiệp, nhường ghế cho Kiều Tịch, mình ngồi cái ghế kêu cót két đó.

Kiều Vọng uất ức ngồi xuống, miệng cong lên thật cao.

Sau khi Kiều Tịch ngồi xuống, cha Kiều ôn hòa hỏi: "Tiểu Tịch, công việc thế nào rồi?"

"Vẫn tốt."

"Lần trước cha nghe Tiểu Vọng nói không có tốt lắm."

"Vẫn ổn."

Không để ý tới lời ngắn ngủn của Kiều Tịch, cha Kiều kiên nhẫn nói chuyện với cô, Kiều Tịch cảm thấy có chút kỳ quái, tối nay cha Kiều nói với cô nói e rằng còn nhiều hơn so mấy năm trước cộng lại.

Nhưng mà, từ lúc vào nhà đến giờ, mẹ Kiều lại chưa nói một câu nào.

Kiều Tịch bên này còn nghi hoặc, Kiều Vọng bên kia đã cạch một tiếng đập chén cơm, con mắt đỏ ngàu nhìn cha Kiều.

Kiều Vọng rất uất ức, kể từ sau khi cô về nhà, cha mẹ không lạnh không nóng với cô, không quan tâm cô như trước đây, thích gì rồi mua cho cô.

Trước kia cô còn cảm thấy cha mẹ thật phiền, nhưng bây giờ đặc biệt hy vọng cha mẹ hỏi cô một chút, quan tâm cô một chút.

Cô chịu uất ức lớn như vậy, cô bị anh họ cự tuyệt, còn bị người ta khi dễ, lúc trở về phải ngồi xe lửa hai mươi mấy tiếng đồng hồ, trong người không có đồng nào, bọn họ cũng không để ý tới cô.

Cha, vừa nãy cha còn mắng cô! Vẫn là vì Kiều Tịch!

Cô tức giận gõ bát không chịu ăn cơm, chờ cha mẹ hỏi han một câu, kết quả, mẹ không thèm nhìn cô một cái, cha lại chỉ lo nói chuyện với Kiều Tịch!

Cha Kiều thấy Kiều Vọng ngắt lời ông, khó khăn lắm mới tạo được  không khí ấm áp thì bị phá vỡ mất, tức giận, không vui mắng cô: "Con làm cái gì vậy hả?!"

Kiều Vọng thấy cha Kiều bực mình, càng uất ức, hét lớn: "Cha chỉ nói chuyện với cô ta!" Không thèm ngó tới con!

"Từ lúc con về nhà đến giờ còn chưa nói với chị con một câu nào, bây giờ còn gây sự!"

Kiều Vọng mếu máo, "Con không ăn!"

Cha Kiều giơ tay đuổi cô: "Không ăn thì đi đi."

Thấy thái độ này của cha Kiều, Kiều Vọng tức không chịu được, xoay người, hô to một tiếng: "Cha ——", vừa lên tiếng, rốt cuộc cái ghế cũ nát kia bởi vì "tuổi tác đã cao" nên tan xương nát thịt rồi.

Chỉ nghe zắc một tiếng, Kiều Vọng ngã nghiêng về một bên, đôi tay duỗi ra, ầm một tiếng, cả người nằm trên đất, ngã một cái toàn là bụi đất, miệng Kiều Vọng dính trên đất, ăn đầy miệng cát.

Mẹ Kiều vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cô, "Cái đứa nhỏ này, sao hậu đậu vậy hả."

Kiều Vọng ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tịch, phát hiện đối phương không thèm đếm xỉa tới mình, trong lòng vừa yên tâm vừa quẫn bách, ưm một tiếng, chạy về phòng.

Cha Kiều gọi mẹ Kiều, "Bà đi xem nó thế nào, để tôi nói chuyện với Tiểu Tịch, không sao đâu."

Mẹ Kiều gật đầu đồng ý.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Kiều Tịch và cha Kiều, đầu tiên cha Kiều thở dài, sau đó cười ha hả nói: "Con xem Tiểu Vọng, y như hồi nhỏ, tính tình trẻ con."

Mặc dù cha Kiều nói một cách nghiêm nghị với Kiều Vọng, nhưng trong lời nói đó là cưng chiều đến vô hạn, lời này rõ ràng muốn cho Kiều Tịch nghe theo ông, sau đó lập tức hóa giải tình huống lúng túng, thật không hổ là người làm ăn từng trải mà.

Cho nên Kiều Tịch ngẩng đầu lên, nhìn cha Kiều nhàn nhạt nói: "Một đứa trẻ hơn 20 tuổi? Ha ha."

Cha Kiều méo mặt, mất tự nhiên cười cười, ăn một miếng cơm mới nói: "Tiểu Tịch à, lần này gọi con trở về chủ yếu vẫn là vì chuyện của ông nội con."

Kiều Tịch nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn ông.

Cha Kiều tránh ánh mắt của cô, ho nhẹ một cái: "Thật ra thì, nếu không phải công ty cha xảy ra chút chuyện thì sẽ không cần gọi con tới, con nói xem, đâu có thể để con bỏ tiền ra chứ, nhưng không còn cách nào khác," DĐLQĐ thở dài một hơi lại nói: "Bây giờ chuyển phần mộ của ông nội con hơi muộn, đã có người chọn cho một địa điểm tốt rồi, chỉ cần tìm người hỗ trợ là được."

Kiều Tịch nghe vậy cau mày: "Tôi không quen người nào ở phương diện này."

"Không phải," cha Kiều vội vàng nói: "Người thì cha đã sai người tìm xong rồi, ngày mai mời anh ta ăn bữa cơm là được, nhưng phải một nhà ba người cùng đi, như vậy mới có thành ý, nhưng con xem Tiểu Vọng nó......"

Thì ra là tìm mình làm người thay thế, e rằng hầu như mọi người đều cho rằng nhà họ Kiều chỉ có một cô con gái, cho nên để cô thay mặt Kiều Vọng tham gia bữa cơm cũng không có gì, huống chi là vì chuyện của ông nội.

Kiều Tịch gật đầu một cái, "Được."

Cha Kiều vừa nghe thấy cô đồng ý thì nở nụ cười, nhưng nụ cười đó, quá rực rỡ, khiến Kiều Tịch thấy có chút kỳ quái.

"Trưa mai, con ăn mặc đẹp một chút, đến lúc đó cha sẽ gửi địa chỉ cho con, đúng rồi, con có tiền không, cha cho con tiền mua quần áo đẹp, đừng ăn mặc thế này."

Kiều Tịch gạt tay ông đưa tiền ra, lạnh nhạt nói: "Không cần, tôi có."

"Như vậy đi."

"Vậy tôi đi trước."

"Được, được, cha tiễn con."

"Không cần, cám ơn."

——— —————— —————— —————— —————— ————

Ngày hôm sau, Kiều Tịch đi mua một cái váy, đi thẩm mỹ viện trang điểm trang nhã, rồi mới bắt xe đi đến địa chỉ cha Kiều gửi tin nhắn cho cô.

Đi vào chỗ ngoặt của phòng ăn, nghe được giọng nói quen thuộc.

"Cái này không được đâu, khiến Kiều Tịch......" Đây là giọng mẹ Kiều.

"Sao bà có thể đến thời khắc mấu chốt thì đắn đo không rõ chứ, người đó tôi đã mời tới rồi! Bà không đồng ý, số tiền kia tính thế nào?" giọng nóng nảy của cha Kiều.

"Nói thế nào, cái này, điều này cũng......" Mẹ Kiều rất do dự.

Cha Kiều khuyên bà, "Chúng ta đều muốn cho Tiểu Tịch điều tốt nhất, không có ý xấu, huống chi nhiều năm như vậy cũng không thấy bà thích nó, bây giờ bảo vệ như vậy."

"Không thích, cũng là máu thịt trên người tôi, không nuôi dưỡng không có cảm giác thân thiết, nhưng bây giờ tôi vừa nhìn gương mặt giống tôi kia, trong lòng tôi rất khó chịu."

"Ai nha, cái người phụ nữ này, rõ là......" Nói được nửa câu, thấy Kiều Tịch đứng ở cửa thang, cha Kiều ngẩn mặt ra, cầm tay mẹ Kiều, đi lên mấy bước kêu cô, "Tiểu Tịch tới rồi, mau mau, khách đã chờ ở đây rồi."

Mặc dù trong lòng hơi do dự, nhưng Kiều Tịch vẫn theo cha Kiều vào phòng.

Mà mẹ Kiều, chỉ cúi thấp đầu không nói một lời.

Cha Kiều vừa vào phòng đã dùng giọng điệu vô cùng khoa trương cười nói: "Ai gu, ngài đợi lâu rồi, ngài xem con gái nhà chúng tôi bị chúng tôi nuông chiều quen rồi, chậm chạp quá, lát nữa tôi tự phạt ba ly thỉnh tội được không?"

"Được." Bên trong truyền đến giọng đàn ông hờ hững.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv