Editor: Cookie Oh
Ha ha, thật sự cho rằng cô vẫn yếu đuối sao, cô biết sớm rồi, cô hiểu rõ người cha này của cô như thế nào, cho rằng cô sẽ vì chuyện này mà trở về, thật là buồn cười, nghĩ rằng cô vẫn là Kiều Tịch trước kia, Kiều Tịch bây giờ sẽ không như trước nữa.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy thật mệt mỏi, đúng, người cha này cái gì cũng biết, nhưng ông sẽ không bao giờ quan tâm tới cô, sẽ không giống mẹ vẫn đòi cô cái này cái kia, cũng không hẳn là không để ý gì tới cô.
Điều này làm cho cô càng thêm khổ sở, cho tới bây giờ, không có chút cảm giác nào.
Cô dùng giọng điệu bình thường, lẳng lặng nói: "Tôi sẽ không về đâu, tôi biết rõ các người không cần tiền, hai năm qua tôi mua xe, thuê phòng tuy tốn cũng không ít nhưng tiền gửi ngân hàng cũng được năm chục ngàn, tôi gửi hết cho các người, tôi không nói giỡn, xin các người về sau tránh xa tôi ra, cha mẹ như các người, là nợ, tôi cũng trả xong rồi, một thân thoải mái, ông không cần khuyên tôi, tôi ở nhà như thế nào ông cũng không phải không thấy được, tôi đã rời khỏi rồi sẽ không trở về nữa, cứ như vậy đi."
Không chờ cha Kiều trả lời, Kiều Tịch liền tắt điện thoại.
Nói xong những lời này, đột nhiên cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, những năm khổ sở mệt mỏi kia, cuối cùng cũng thoát ra được rồi.
Cha mẹ như vậy, thật sự là món nợ, cô không chịu nổi, chỉ có thể tránh xa.
Có thể thật sự không đúng, dù sao bọn họ sinh ra cô, cũng nuôi cô, cô nên nhẫn nại, không phải đa số mọi người cũng nhẫn nại sao, nhưng mà, cô không muốn.
Nếu quả như cả đời này đều vì nợ cha mẹ mà sống, như vậy, lúc trước ông nội vì bảo vệ quyền lợi của cô mà mất, còn ý nghĩa sao?
Ông nội không muốn cô sống ngây ngô, cô cũng chỉ có thể làm đứa con gái bất hiếu, sống cho mình.
Thật ra, vì sao cha mẹ không thích mình, Kiều Tịch biết nguyên nhân, bọn họ xuất thân từ nông thôn, có một số tín ngưỡng đã ăn sâu vào tưu tưởng, cô sinh ra mang tới bất hạnh, lớn lên trở về nhà, mười mấy năm không gặp, chỉ như một người xa lạ, từ lúc ban đầu, mẹ chỉ coi cô như một người giúp việc miễn phí, mà cha, sau khi ông nội mất thì thù ghét cô. Diễn đàn – Cookie Oh
Cô tốt hơn nữa, cũng không sánh bằng người lớn lên bên cạnh họ, mang đến cho bọn anh vận may, Kiều Vọng.
Có điều vẫn tốt, cô có tiền, cô không nợ họ cái gì, bọn họ thiếu cô, cô cũng không cần.
——— —————— —————— —————— ———
Giữa trưa này hôm sau.
Kiều Tịch không ngờ Kiều Vọng tìm tới cửa, hai người từ chung cư thuê xe đến nhà hàng, Kiều Tịch ngược lại muốn xem Kiều Vọng tới đây làm gì.
Kiều Vọng nhìn Kiều Tịch ngồi ở phía đối diện, trong lòng cười lạnh.
Người chị này của cô thật đúng là không giống lúc trước, cô còn nhớ rõ lúc Kiều Tịch mới về nhà ngoan ngoãn dịu dàng, bị cô khi dễ cũng chỉ lén lút khóc, không dám nói một câu uất ức.
Nhưng cô rất hận cô!
Cô vốn là chỉ là ghét cô!
Được cha mẹ chiều chuộng mười mấy năm, đột nhiên được thông báo cho người nào đó gọi là chị trở về, trở về để làm gì! Tranh giành tình yêu của cha mẹ của cô sao! Rõ ràng cha mẹ là của mình cô! Tại sao cô ta muốn trở về! Rõ ràng hằng năm đều gửi cho cô ta tiền mà!
Cô ghét Kiều Tịch!
Đáng ghét hơn là gương mặt cô ta, từ khi sinh ra đã có khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, chỉ khẽ mỉm cười mà như một đóa hoa nhài, mềm mỏng yêu đuối, thu hút sự chú ý của người khác!
Ông nội lạnh nhạt cũng đối tốt với cô như vậy!
Tại sao chứ, rõ ràng cô mới là cháu gái của ông mà!
Chuyện mà cô hối hận nhất chính là để Hoắc Dục tới gần cô.
Kiều Tịch rốt cuộc sử dụng chiêu trò gì mà khiến anh họ đối với cô ta một lòng một dạ như vậy, rõ ràng anh họ là người trong lòng của cô, là người đã chọn cô từ nhỏ, tại sao cô ta cướp đi cha mẹ cô, ông nội, còn muốn cướp đi anh họ của cô!
Cô hận cô!
Kiều Tịch nhìn Kiều Vọng nhìn mình chằm chằm, nhấp một ngụm cà phê, nhắm mắt nói: "Cô tìm tôi, không phải chỉ để xem mặt tôi thôi chứ."
"Đương nhiên không phải!" giọng Kiều Vọng ẩn chứa chút hận ý, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, trở lại vẻ dịu dàng: "Chị nói như vậy thật xa cách mà."
Rõ ràng lần trước gặp mặt nói sẽ không bỏ qua cho cô, bây giờ lại gọi một tiếng chị, bẩn lĩnh này của Kiều Vọng, Kiều Tịch thật đúng là không học được.
Kiều Tịch để ly xuống, cười dịu dàng nhìn Kiều Vọng, không kiên nhẫn nói: "Nói thẳng đi, cô tìm tôi có chuyện gì."
Kiều Vọng không bị cảm xúc miễn cưỡng của cô chọc giận, vẫn mỉm cười: "Chị, lần trước em quá đáng, thật sự xin lỗi, chị đừng để ý, người người đàn ông kia anh rể tương lai của em, anh ấy rất đẹp trai nha!" Nói xong mắt phát sáng nhìn Kiều Vọng, dáng vẻ hồn nhiên dễ thương.
Không thể không nói, nhờ gen tốt của cha mẹ, mặt mũi Kiều Tịch và Kiều Vọng cũng không tệ, có điều khuôn mặt Kiều Tịch thì dịu dàng, mà khuôn mặt Kiều Vọng hơi tròn, cho nên ngũ quan khá hơn, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, còn kém xa vẻ đẹp của Kiều Tịch.
Kiều Tịch dùng ngón tay vẽ theo miệng cốc, không sợ hãi đáp: "Cho nên?"
"Cho nên," Kiều Vọng dừng lại một chút mới nói, "Bây giờ chị vẫn thích anh ấy sao?"
Kiều Tịch nghe vậy khẽ cười một tiếng, "Cô đang sợ sao?" Cô ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt cứng ngắc của Kiều Vọng, không khách khí nói: "Yên tâm, không ai giành anh họ của cô——" Kiều Tịch kéo dài âm, cười nhạo: "Huống chi, cho dù không có tôi, cô cũng không thể ở bên cạnh Hoắc Dục, chú sẽ không đồng ý, cha mẹ càng không đồng ý, không có tôi, cô không có được anh, mối quan hệ như vậy, cô vẫn kịp chấm dứt tình cảm trong lòng đó."
Kiều Vọng lúng túng cười, gắt giọng: "Chị nói cái gì vậy, đó là anh họ mà, đừng nói lung tung."
"Đừng nói lung tung?" Kiều Tịch buồn cười nhìn cô, "Tôi cũng hy vọng cô đừng nói lung tung, cô bảo người nhà gọi điện thoại, tối hôm qua mẹ cho tôi một trận mắng chửi đó."
Kiều Vọng nghe vậy đáy lòng vui mừng nở hoa, sắc mặt còn mềm mỏng sợ hãi, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: "Mẹ gọi điện thoại cho chị, em không biết."
"Thôi, dù sao cũng không liên quan gì, có gì nói thẳng đi."
"Em chỉ là muốn thân thiết hơn với chị, em tới A thị lâu như vậy, chị còn chưa dẫn em đi dạo một chút đấy, đúng rồi, dẫn em đi gặp anh rể tương lai đi."
Kiều Tịch nhìn cô nói: "Vẫn muốn ở cùng Hoắc Dục sao?"
"Đó đương nhiên là tốt nhất!" Kiều Vọng vui khôn tả.
Kiều Tịch đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Dùng mãi cách này không thấy mệt hả." Để Kỷ Thừa An gặp mặt Hoắc Dục, thật là nói đùa, Kiều Vọng hãm hại cô ở phương diện này thật là tận tâm tận lực, rõ ràng lần trước nói với Kỷ Thừa An cô thích Hoắc Dục, bây giờ lại để cho hai người gặp mặt, Kiều Vọng muốn cho Kỷ Thừa An biết cô chấm chưa dứt tình cảm với Hoắc Dục à, theo tính tình Hoắc Dục, thấy Kỷ Thừa An sẽ không lùi bước nữa.
"Kiều Vọng, cô không phải làm bộ dáng vẻ để tôi yêu thích như vậy, không ai ngu ngốc," cô cúi đầu liếc sắc mặt trắng bệch của Kiều Vọng, "Yên tâm, bây giờ tôi không có chút hứng thú nào với người anh họ kia của cô."
"Còn nữa, tôi không phải cô, thích làm loại chuyện hèn hạ đó, cố ý để anh ấy đến lừa gạt tôi, cuối cùng chỉ vì muốn cho tôi biết tôi đáng thương cỡ nào." Nói xong lại cảm thấy buồn cười, "Anh ấy còn không biết cô là hạng người gì, cô nói anh biết, anh cho rằng cô là đứa em gái dịu dàng đơn thuần, từ nhỏ đã hãm hại chị mình trộm đồ, lại gián tiếp hại chết ông nội mình, anh ấy còn có thể bằng lòng ở cạnh cô sao?"
Một tay Kiều Tịch chống trên bàn, cúi đầu nhìn cô, "Kiều Vọng, gieo nhân nào gặt quả ấy, trên thế giới này, chắc chắn sẽ luôn có một đôi mắt nhìn cô."
Nói xong vung tay, mở cửa muốn đi.
Vừa mới mở cửa ra lại thấy bóng dáng cao lớn của người nào đó đứng trước cửa, sắc mặt xanh mét nắm chặt hai quả đấm, mặt mày tức giận như mưa gió nổi lên.
——— —————— —————— —————— ———
Hoắc Dục.
Thật buồn cười, vừa mới nói xong nhân quả, báo ứng đã tới rồi.
Hoắc Dục chắc là đến tìm Kiều Vọng, chẳng trách tâm trạng cô tốt như vậy, chắc là muốn dụ cô nói ra gì đí, nhưng mà tính toán còn chưa bắt đầu, đã bị cô đánh đòn phủ đầu.
Hoắc Dục đi vào, nhìn chằm chằm Kiều Vọng, nhấn mạnh từng chữ từng câu hỏi: "Tiểu Vọng, những gì Tiểu Hi nói là thật sao?"
"Ban đầu, cũng là cô cố ý sắp xếp để tôi đến sao?"
"Dĩ nhiên không phải!" Kiều Vọng thét to, "Đều là chị ấy nói bừa! Ông nội rõ ràng là bị chị ấy chọc tức chết, nếu không phải do chị ấy, bệnh tim của ông nội sẽ không phát tác!"
Kiều Vọng tránh né để Hoắc Dục không biết việc của cô, cô thừa nhận, thì xong rồi.
"Là chị ấy! Là chị ấy!" Kiều Vọng chỉ vào Kiều Tịch lớn tiếng kêu.
Kiều Tịch đứng ở một bên không nói câu nào, thờ ơ lạnh nhạt.
Hoắc Dục nhìn Kiều Vọng, quả thật không thể tin được, anh vẫn cho rằng em gái là người dịu dàng, thanh khiết, lương thiện nhưng không ngờ lại là một người đầy âm mưu tính toán như vậy, anh thật sự bị che mắt rồi.
Kiều Vọng nhìn Hoắc Dục không nói một lời, nhưng nhìn sắc mặt đã biết được suy nghĩ của anh, vội vàng nhào tới, ôm cánh tay của anh, sốt ruột gào khóc: "Anh họ, đừng tin chị ấy, chị ấy toàn nói bừa, sao anh có thể không tin em chứ, anh họ ——"
Hoắc Dục cúi đầu, hồi lâu không nói lời nào.
Kiều Tịch cũng không khỏi khẩn trương, quan sát vẻ mặt của anh.
Kiều Vọng đã gấp đến độ vừa khóc vừa la rồi, kêu lên từng tiếng: "Anh họ, anh họ, anh đừng tin chị ấy, chị ấy cố ý nói những lời này để gạt anh!"
"Vậy sao," giọng Hoắc Dục vô cùng trầm thấp, hết sức mệt mỏi, "Tiểu Vọng, rốt cuộc cô lừa tôi bao nhiêu."
"Em... em không có ——"
"Cô không có!" Hoắc Dục lớn tiếng quát, "Hôm nay là cô gọi tôi tới, trừ cô ra không có người thứ ba biết, cô sắp xếp thời gian rất đúng lúc, Tiểu Hi làm sao biết, tại sao cô ấy có thể nói ra những lời khiến người khác mơ hồ như vậy chứ!"
Kiều Vọng bị dọa đến nước mắt cũng chảy không ra được, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hoắc Dục.
Hoắc Dục nhìn cô lại cúi đầu xuống, hồi lâu lại bật cười, lần này hù Kiều Vọng sợ, không dám đến gần anh, run sợ hỏi: "Anh họ, anh làm sao vậy?"
"Ha ha ——" Hoắc Dục nâng trán, thân thể khẽ run, "Tôi sống ba mươi năm, công việc bề bộn như vậy, lại bị người tôi tín nhiệm lừa gạt, tôi có mắt không tròng, chỉ tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy, nhưng không có tâm."
Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch, "Tôi nhìn người tôi yêu thương chịu khổ, vẫn tin tưởng lời cô nói, phải từ bỏ tình yêu của mình!"
Ánh mắt kia, quá phức tạp, có hối, có hận, còn có tình yêu, xen lẫn bất lực.
Kiều Tịch cũng không nhịn được nhìn lại, liếc qua rồi tránh tầm mắt nóng rực này.
Hoắc Dục nặng nề thở một hơi, cúi đầu nhìn Kiều Vọng, mắt Kiều Vọng ửng đỏ, nước mắt chưa lau đi, nhìn đứa em gái anh thương yêu từ nhỏ, vẫn không thể tin được việc làm đó của cô.
Kiều Vọng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh, cảm thấy trái tim bị thắt lại thật mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng khó chịu như vậy, "Anh họ, em... em thích, thích ——"
"Đủ rồi!" Hoắc Dục ngắt lời cô, không nhìn cô nữa, giọng nhỏ nói: "Về sau không có chuyện gì, cô đừng tới tìm tôi."
"Anh họ ——" Kiều Vọng ngây ngốc nhìn anh, anh họ đây là ý gì! Không cần cô sao?! "Không cần, anh họ ——"
"Anh đi trước!"
Kiều Tịch nhìn anh rời đi, trong bụng có chút chán nản, hoảng hốt rời đi như vậy, chắc là đã không có cách nào kiềm chế rồi, Kiều Tịch mơ hồ thấy hốc mắt ửng đỏ của Hoắc Dục, Kiều Vọng khiến anh đả kích rất lớn, dù sao, đó vẫn là đứa em gái anh tin tưởng, coi như cô nói với anh những chuyện kia, anh vẫn nói với cô Kiều Vọng không phải vậy đâu, kết quả ——
Choang!
Cái ly đập lên vách tường vỡ vụn, kéo Kiều Tịch ra khỏi mạch suy nghĩ.
Cô nhìn Kiều Vọng, Kiều Vọng thở hổn hển, toàn thân run lên, nhỏ giọng quát: "Rốt cuộc cô muốn cướp đi bao nhiêu thứ bên cạnh tôi mới bằng lòng bỏ qua! Kiều Tịch!"
Cô thật sự sẽ trả đũa!
Kiều Tịch cầm túi lên, lấy khăn giấy ra lau cà phê trên cánh tay, thời gian lâu rồi, cà phê đã hơi lạnh, nếu không nhất định sẽ bị bỏng.
"Cô nói đi!" Kiều Vọng xông lại ôm Kiều Tịch, gần như điên cuồng.
Cánh tay đau, Kiều Tịch lùi lại hai bước, Kiều Vọng cũng mất lực ngồi dưới đất, nước mắt rơi đầy mặt: "Cô biết tôi thích anh họ đã bao lâu không! Mười một năm, mười một năm đó!" Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều Tịch, đáy mắt đầy oán hận: " Từ lần đầu tiên gặp được anh, tôi chỉ thích anh ấy, tôi yêu anh ấy mười một năm! Tại sao cô muốn cướp anh ấy đi!"
"Anh ấy là anh họ của cô, sao cô có thể thích anh ấy?" Kiều Tịch hừ lạnh một tiếng. Truyện được edit bởi editor trên diễn đàn.
"Tại sao không thể! Chúng tôi không cùng huyết thống!" Kiều Vọng kêu lên, "Tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy là anh họ của tôi! Trên thế giới này không có ai yêu anh ấy hơn tôi!" Nói xong gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Tịch, giống như tình cảm của Kiều Tịch đối với Hoắc Dục là giả, chỉ có tình yêu của cô đối với Hoắc Dục là vàng thật bạc trắng.
Kiều Tịch tức giận tột cùng, "Cho nên cô mới hại tôi! Mẹ kiếp, rõ là cô trộm tiền đi mua quần áo, cô không có cách nào bù tiền lại nên hãm hại tôi, cô biết rõ đó là ông nội cho tôi, lại cố ý bày ra để mẹ thấy được!"
"Thế thì thế nào! Rõ ràng cô là dư thừa! Con gái của cha mẹ chỉ có một mình tôi!"
"Vậy cô nên làm cô con gái tốt! Không đi học lại còn trộm tiền! Cuối cùng khiến ông nội tức giận bệnh tim phát tác, cô là đứa con gái tốt lắm đấy!"
"Ha ha, cha mẹ sẽ tin, cô cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng đứa con ngoan ngoãn lớn lên bên cạnh họ là tôi, hay là người mấy năm không gặp là cô chứ! Bọn họ sẽ cho là cô làm! Tuyệt đối sẽ không hoài nghi tôi!"
Đã nói đến nước này, nhiều lời cũng vô ích thôi.
Kiều Tịch khoanh hai tay lại, kìm nén cảm xúc kịch liệt, nhìn Kiều Vọng cười nhạt một cái, "Vậy thì hãy chờ xem."
Kiều Vọng, đây là cô tự chui đầu vào lưới, đừng trách tôi bất nhân bất nghĩa.