Theo sau tiếng giày cao gót, Mân Huyên cùng sáu người khác đồng loạt tiến vàothang máy, đến tầng thứ hai mươi hai, rẽ sang một góc, đi tới một phòng họp lớnhơn.
Nghĩ đến bên trong là một loạt giám khảo nghiêm khắc đang chuẩn bị phỏng vấn,trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khẩn trương, nôn nóng.
“Mọi người ngồi chỗ này một lát, gọi đến tên thì có thể đi vào.” Phan NhạnNgọc quay đầu nói với bọn họ một tiếng, nhấc chân đi đi vào, nàng là quản líphòng nhân sự, đương nhiên nằm trong đội ngũ phỏng vấn.
Một giọng nói thanh thúy bắt đầu đọc số, Mân Huyên nhìn thoáng qua trang giấytrong tay, số 49, nàng có một dự cảm,chính mình có lẽ xếp cuối cùng.
Quả nhiên, nửa giờ sau, nàng ngẩng đầu nhìn một cô gái nãy giờ miệng khôngngừng lải nhải, chỉ còn hai người. Bốn người đi vào phỏng vấn phía trước, đềumang theo khuôn mặt tái nhợt đi ra, có thể đoán được các giám khảo đưa ra vấn đềkhó khăn thế nào.
“Số 49.”
Gọi đến mình rồi, nàng hít một hơi thật sâu, âm thầm tự cổ vũ chính mình cốlên.
“Cố lên, cô sẽ thành công.”
Phía sau là một thanh âm nho nhỏ, nàng xoay người, nhìn thấy cô gái kia nắmchặt tay, làm tư thế cố lên, nàng dùng sức gật gật đầu, cất bước đi vào.
Giống hệt như trong phim, bảy tám người phỏng vấn ngồi vòng quanh, chính giữađặt một chiếc ghế, nàng thoải mái ngồi xuống, không ngờ lập tức phải đối mặt vớimột vấn đề cay độc.
“Lăng tiểu thư, chỗ này tôi có hồ sơ tư liệu của cô, mười một năm trước chacô bị phán tội ngộ sát, xin hỏi mấy năm nay cô sống như thế nào? Thái độ nhữngngười xung quanh với cô thế nào? Cô vượt qua thế nào? Cô có cảm thấy cuộc sốngcủa cô có vì nguyên nhân này mà thất bại không?”
Nàng kinh ngạc nhìn người vừa nói, là một giám khảo đeo kính rất dày ngồi đầutiên đặt câu hỏi. Nàng biết vấn đề này hôm nay không thể không đáp.
“Đầu tiên tôi muốn nhắc lại, cha tôi phạm vào tội ngộ sát, chính như theo lờingài nói như vậy, cách đầy mười một năm đã vào tù chịu xử phạt, như vậy, chuyệnnày nên kết thúc, mà không nên làm liên lụy tới những người không liên can. Vềphần những người xung quanh thấy tôi thế nào, tôi không thể biết đến tất cả suynghĩ của mọi người. Tôi có thể dựa vào chính tôi, làm việc ngoài giờ, dùng chínhđồng tiền mình kiếm ra để chi trả học phí cùng sinh hoạt phí của mình, bởi vậy,tôi cảm thấy tôi cũng không thấp kém hơn người khác một phân.”
Nàng kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, một hơi trả lời xong vấn đề này, tất cả giáokhảo hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn bị thuyết phục bởi phần tự tin trong giọng nóicủa nàng.
Tiếp theo một giám khảo khác mở miệng, “Lăng tiểu thư, tạp chí của chúng tôilà một tạp chí nổi danh trong nước, phần lớn mọi người trong công ty đều gặpphải áp lực do công việc quá tải, xin hỏi cô làm thế nào để một bên vượt qua mộtbên hoàn thành công việc trên tay cô?”
Nàng tự hỏi một chút, chậm rãi nói ra đáp án của mình: “Tôi nghĩ từng ngànhsản xuất đều có áp lực công việc, cá nhân tôi sẽ dùng một ít phương pháp thoảimái giải quyết áp lực, ví như làm chút vận động vào ngày nghỉ, hoặc là cùng bạnbè uống trà tâm sự.”
Nàng nói xong này đó, giám khảo liền cúi đầu xoát xoát viết lên giấy. Áp lựcphiêu tán trong không khí, nàng gục đầu xuống, thở dài một hơi, cuối cùng cũnghiểu những người lúc trước từ nơi này đi ra mang tâm trạng thế nào.
“Lăng tiểu thư, nếu cô trở thành một thành viên trong tạp chí của chúng tôi,nếu cô phải phỏng vấn một người nổi tiếng, đối phương không thể hiện thiện chí,hơn nữa cũng không tính chấp nhận cô phỏng vấn, cô sẽ làm thế nào? Còn có…”
Lại có một vấn đề có nuốt bay tới, nàng vừa mới ngẩng đầu lên, chợt nghe thấymột giọng nói quen thuộc cắt ngang: “Quản lí Tào, không cần hỏi thêm.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Mân Huyên không khỏi đem ánh mắt dời về phía người vừa ra tiếng, nụ cười sạchsẽ trong suốt, người này không phải là người đàn ông ngồi gần mình trước khi thiviết sao?
Vị quản lí Tào kia gọi hắn là gì…. Tổng giám đốc?
Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, còn không kịp hồi hồn, một giọng nóikhác liền vang lên: “Lăng tiểu thư, cô có thể đi ra ngoài, nếu có tin tức mới,chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo đến cô trong vòng ba ngày.”
Nàng đứng lên, nam nhân kia lẳng lặng nhìn nàng, vẫn là vẻ mặt nhẹ nhàngkhoan khoái tươi cười, vị tổng giám đốc này thật kì quái, sao luôn thích cườimãi vậy.
Lúc đi ra ngoài, khuôn mặt kia khiến nàng sinh ra cảm giác quen thuộc, hìnhnhư đã từng in vào trí nhớ, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Hắn đến tột cùng là ai?
Nàng mang theo chút nghi hoặc ra khỏi tòa nhà, từ xa đã nhìn thấy chiếc xethể thao sáng bóng của Kim Chính Vũ đỗ ở đó, bước chân dần chậm lại.
Trước đây nàng luôn quen với việc chỉ có một mình, hiện tại tiểu tử này cảngày không có việc gì rồi chạm mặt nàng, cứ cảm thấy là lạ mang theo khóhiểu.
Thấy nàng chậm rãi đi đến, Kim Chính Vũ bước nhanh đến, nghiêng đầu quan sátsắc mặt nàng: “Mân Mân, từ chín giờ sáng tới giờ, lâu như vậy chắc chắn thi viếtđỗ, phỏng vấn tiến hành thế nào?”
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt kích động của hắn, cứ cảm giác chuyện hôm naycó chút kì quái, chẳng lẽ Kim Chính Vũ quen biết người kia?
“Kim Chính Vũ, anh nói thật với tôi, ngươi có biết tổng giám đốc tạp chí nàyhay không?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ chính sắc, nhẹ nhàng nắm tay, nàng đang đợiđáp án của hắn.
“Uh, hôm qua tôi thấy bức thư thông báo kia, lúc ấy tôi chỉ biết tạp chí nàythuộc về xí nghiệp Giản thị, tổng giám đốc em nhìn thấy hôm nay là anh trai củaChỉ Dao.” Kim Chính Vũ nói chuyện không nhanh không chậm, “Nhưng mà tôi có thểcam đoan, tôi chỉ gặp anh ấy một lần tại tiệc đính hôn của Chỉ Dao, chuyện hômnay tôi cũng không nói chuyện điện thoại gì với anh ấy.”