Còn không phải là anh lộ ra ngoài, tôi cùng lắm là không cẩn thận ngắm mà thôi.Nàng nói thầm trong lòng, ngược lại đúng lí hợp tình nói: “Không phải anh bảotôi chuẩn bị bữa sáng sao? Tôi đi lên là nói cho anh bữa sáng đã chuẩn bịtốt.”
Hắn cởi bỏ áo ngủ, lấy ra một bộ quần áo trong, lạnh lùng tà nghễ nhìn nàng,“Nữ nhân, em hẳn là nên hỏi tôi trước khi nào thì dùng bữa sáng, hiện tại tôiđến quần áo còn chưa mặc, em đã kêu tôi đi ăn bữa sáng, em là cố ý đi.”
Chính nàng bữa sáng cũng chưa ăn đã chuẩn bị bữa sáng cho hắn trước, khôngmột câu cảm ơn thì thôi, thế nhưng còn ghét bỏ nàng làm quá sớm, người này rấtđáng giận!
“Tôi không phải ô sin anh thuê, tôi còn muốn đến trường, hiện tại tôi bị muộnhọc rồi, Doãn đại tổng tài, anh cứ tự nhiên.” Nàng lườm hắn, không đợi hắn mởmiệng nói, xoay người chạy xuống lầu.
Chết tiệt, người đàn bà này càng lúc càng to gan, xem ra mấy ngày nay hắn quá nhân từ với nàng, thế nên nàng bắt đầu trở nên vô pháp vô thiên.
Hắn nheo mắt, chậm rãi cài nút áo, hàn ý thâm trầm theo bạc môi chậm rãi hiệnlên, trong đầu đã có một chủ ý tuyệt diệu.
***
Cửa hàng bánh ngọt ở trung tâm khu phố, bình thường làm ăn buôn bán vẫn rấttốt, bánh ngọt mới ra lò mang theo mùi hương ngào ngạt, đủ loại bánh bày trongtủ kính, làm người ta dán mắt cùng chảy nước miếng, lát sau trước cửa tiệm đãxếp một hàng dài.
Trong cửa hàng cơ hồ là bận tối mắt tối mũi, liền ngay cả quản lí cũng gianhập hàng ngũ hỗ trợ.
Mân Huyên cầm khăn lau chăm chỉ lau cửa sổ, dường như nghe thấy có người gọitên mình, nàng quay đầu lại, là quản lí. Thấy quản lí vẫy vẫy tay về phía nàng,nàng chỉ chỉ cái mũi của mình, một bên nhớ lại hôm nay mình có làm việc gì sơsuất không, quản lí gọi nàng làm gì.
Quản lí lại vẫy vẫy tay, nàng bỏ khăn lau xuống, xoa xoa tay, chạy nhanhđến.
“Lăng Mân Huyên, cháu tạm thời ngừng làm việc.”
“Quản lí, hôm nay cháu không đến muộn.” Nàng trừng lớn hai mắt, vội vàngthanh minh: “Không tin bác hỏi Tiểu Mẫn.”
“Tôi biết hôm nay cháu không đến muộn, tôi muốn nói không phải như vậy.” Quảnlí khoát tay, sau lại chỉ vào cửa hàng đông đúc: “Hôm nay bận quá, vừa mới cóđiện thoại đặt hàng, yêu cầu đưa bánh tới cửa, tôi quyết định điều cháu đi đưahàng. Cháu là người vệ sinh của cửa hàng, chuyện này vốn không nên bảo cháu đilàm, như vậy đi, tôi để cháu nghỉ ngơi một ngày, cụ thể ngày nào tùy cháu, cháucảm thấy thế nào?”
“Vâng, quản lí, không thành vấn đề.” Mân Huyên gật đầu không ngừng, bìnhthường cửa hàng bánh ngọt rất ít khi được nghỉ, có chuyện tốt như vậy, nàngđương nhiên cầu còn không được.”
Mẻ bánh ngọt mới ra lò rất nhanh liền từ tay Tiểu Mẫn chuyển sang nàng,lúcgần đi, quản lí đưa cho nàng một chiếc chìa khóa xe máy.
Hơn mười phút sau, nàng dựa theo địa chỉ, đi vào một khu dân cư xa hoa, nhìnsố nhà, từng căn từng căn biệt thự xẹt qua trước mắt, nàng đi thật sự chậm, sợbánh ngọt đặt trong giỏ bị nát.
Đi đến một ngã tư, nàng không biết nên theo hướng nào, dừng xe, lo lắng nhìnngó xung quanh.
Đúng lúc này, một vị lão bá chậm rãi tản bộ lại đây.
“Vị lão bá, xin hỏi địa chỉ này đi như thế nào?” Nàng đỗ xe, nhanh chóng chạyđến trước mặt đối phương, cầm lấy tờ giấy đưa lên.
“Ha ha… Cô bé, là cháu a!”
Giọng lão bá này có chút quen thuộc, nàng định thần lại, đây đúng là lão bángày ấy gặp ở quảng trường. “Trùng hợp quá, lão bá, ở đây gặp được bác.”
“Đúng vậy, rất trùng hợp.” Lão bá vẫn cười hòa ái như thế, nhìn thoáng quađịa chỉ trên giấy, “Đại chỉ này ta biết, ta vừa đi ngang qua đó, ta dẫn cháuđi.”
“Thật vậy chăng? Cảm ơn bác, lão bá.” Mân Huyên vò tờ giấy trong tay, vui vẻcười rộ lên, không thể tưởng được lại may vậy, ở nơi này gặp được lão bá.
Lão bá chậm rãi đi trước, nàng ngượng ngùng ngồi lên xe, đi theo sau.
Một lát sau, lão bá quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Cô bé, cháu không giữlời hứa nha, ngày đó ta ở nhà ăn đợi cháu quá trưa, cháu cũng chưa đến.”
“A?” Mân Huyên kinh ngạc kêu một tiếng, thật cẩn thận mở miệng, “Lão bá, bácthật sự mời cháu uống trà ở nơi đó sao?” Nàng vẫn nghĩ lời lão bá khi đó chỉ làkhách sáo, không ngờ là thật.
“Đúng vậy. Không phải cháu cho là ta nói đùa đi?” Lão bá hơi kinh ngạc.
“Lão bá, thực xin lỗi, ngày đó cháu nghĩ…” Mân Huyên thẹn thùng cúi đầu.
“Không sao, cháu không cần để trong lòng, lần sau cháu mời ta uống trà coinhư bồi thường thế nào?” Lão bá cười ha ha, đưa ra ý kiến.
“Có thể, ngày khác nhất định mời bác uống trà.” Mân Huyên khẳng định gật đầu,lấy ra giấy bút trong ba lô, đem số điện thoại của mình viết ra đưa ra lãobá.
“Đây là số của cháu, còn có tên của cháu, cháu là Lăng Mân Huyên. Bác muốnuống trà khi nào, gọi đến số này là có thể.”
“Ha ha… Được, ta đây sẽ không khách khí.” Lão bá nhận lấy tờ giấy cười cười,chỉ vào tòa nhà phía trước, “Nơi đó chính là nơi cháu muốn đến.”
“Vâng, cám ơn.”
Mân Huyên đem xe dựng trước cánh cửa xa hoa khí phái.
“Mân Huyên, vào đi.” Nàng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy lão bá đang đứng trước cửangoắc ngoắc nàng, lão bá quen biết chủ nhân của căn biệt thự này sao.
Nàng khóa kĩ xe, mang theo bánh ngọt chạy qua. “Cháu không cần đi vào, lãobá, cháu thây bác rất quen biết chủ nhân nhà này, cháu trực tiếp đem bánh ngọtgiao cho bác, phiền bác giúp cháu mang vào đi thôi.”
Lão bá lắc lắc đầu, vẻ mặt ý cười, chỉ vào tòa nhà xa hoa rộng lớn phía sau.“Mân Huyên, không cần khách khí. Ta một người ở nhà quá nhàm chán, con trai congái cũng không ở. Cháu tiến vào cùng ta nói chuyện đi.”
Chính mình không có nghe sai đi, nháy mắt miệng của nàng há hốc đến mức cóthế nhét vào cả quả trứng: “Này… Đây là nhà bác?”
“Đúng vậy, đi vào ngồi một lát.”
Lão bá lôi kéo nàng đi vào, lại gặp một vài người giúp việc nữ đang quéttước, cùng nhau cúi đầu. “Lão gia, ngài tản bộ đã trở lại.”