Chanel là nhãn hiệu nổi tiếng mà các phu nhân tiểu thư quyền quý tranh giành,Lăng Ngải Phù nàng đương nhiên cũng muốn mặc hàng hiệu mới nhất ở trước mặt mọingười khoe ra một phen, nhưng bực mình là, mỗi lần chạy đến cửa hàng, nàng đềuchậm một bước, cuối cùng mới nghe được đối thủ âm thầm cạnh tranh cùng nàng làđại tiểu thư tập đoàn Giản thị- Giản Chỉ Dao.
Mỗi lần tung ra sản phẩm mới, tổng giám đốc Chanel sẽ tự mình gọi điện thoạicho Giản Chỉ Dao, lộ ra tin tức, mà Giản Chỉ Dao có thể nhận được loại đãi ngộnày hoàn toàn nhờ vào vị hôn phu của cô ta, tổng tài tập đoàn Đường Thịnh – DoãnLạc Hàn.
Nàng cho rằng Chỉ Dao thường mua trước nàng, vì âm thầm nghe Lăng Mân Huên cốý xui khiến, nghĩ vậy, nàng càng thêm thống hận Lăng Mân Huyên, muốn dùng tất cảnhững bộ quần áo trong tủ để phát tiết lửa giận cùng vũ nhục trong lòng.
Mân Huyên nắm chặt hai tay trước ngực, chậm rãi không tiến lên, vì nàng khôngthể làm ra những chuyện như vậy, chỉ có thể hiện lên vẻ tức giận trên mặt. NgảiPhù châm biếm bĩu môi, nhấc đôi giày cao ba tấc bước qua nàng.
Mân Huyên nhìn thấy đủ loại mảnh vải la liệt trên sàn, lại nhìn thấy trêngiường một đống quần áo, này là…
Nàng vội vàng cầm lên một chiếc, nhớ rõ đây là áo hàng hiệu Tuyết Phưởng,hiện tại cổ áo bị rạch sâu xuống, nếu mặc lên người nhất định sẽ hở ngực. Một bộkhác còn khó coi hơn, vốn là bộ váy lịch sự tao nhã, hiện tại thành váy ngắn,hơn nữa còn thiếu vải đến mức chỉ đủ miễn cưỡng che đến mông. Mấy bộ còn lạicũng bị sửa đến vô cùng thê thảm.
“Đều là hàng hiệu được thiết kế tỉ mỉ.” Mân Huyên khó có thể tin, tay runrun, uất hận: “Ngải Phù, vì sao em lại sửa chúng thế này? Hơn nữa vất linh tinhnhư vậy, chứng tỏ em không định mặc, như vậy em lấy quần áo của chị…”
“Đúng vậy.” Ngải Phù nâng đầu, hai con mắt khinh miệt nhìn Mân Huyên, hàophóng thừa nhận, “Tôi nhìn qua quần áo của chị, mười bộ chỉ có một bộ tôi hàilòng, cuối cùng mặc trên người. Còn chín bộ đều được tôi thiết kế cho hợp vớikiểu dáng của tôi, nhưng mà lại phát hiện khả năng thiết kế của tôi còn kém cỏi,sửa quần áo xong chỉ có thể kêu người giúp việc ném vào thùng rác.”
Thùng rác? Nói như vậy, quần áo trong tủ của nàng, ngoài bộ Ngải Phù mặctrên người, còn lại đều bị sửa lung tung rồi ném vào thùng rác.
Không thể tin tất cả những gì vừa nghe được, Man Huyên trừng mắt nhìn NgảiPhù, lớn tiếng chất vấn: “Sao em có thể như vậy, chị vẫn nghĩ đều bị em lấy mặc.Quần áo chưa mặc lần nào, nhãn hiệu đều nguyên vẹn không trầy xước gì. Nếu emkhông thích, em có thể mang đi tặng, vì sao lại vất đi? Em như vậy là lãng phí,em biết không? Mỗi bộ quý giá thế nào, không phải em không biết, sao em có thể…sao em có thể…”
“Vậy thì sao?” Ngải Phù xoay người, “Quần áo trong tủ chị vừa đơn điệu vừagià nua, Lăng Ngải Phù tôi chỉ thích quần áo xứng với khí chất của tôi, nhữngthứ tôi nhìn không vừa mắt, thà rằng tôi vất đi, còn hơn để chướng mắt tôi.”
Mân Huyên hiểu những lời ám chỉ của Ngải Phù, cô ta lại mượn cớ nhắc nhở thânphận ăn nhờ ở đậu của nàng.
Nàng lặng im cắn môi, ba năm trước bước chân vào Lăng trạch, biết một nhà bangười của chú không hoan nghênh mình, nên nàng cũng không cùng bọn họ ăn cơm,chính mình dùng tiền làm thêm mua chút thức ăn, tự mình nuôi mình.
Cuộc sống của nàng đều do nàng một mình xoay xở, không ngửa tay xin ngườikhác, nhiều lắm cũng chỉ ở nhờ Lăng trạch, ở một gian phòng, dùng một ít điệnnước mà thôi. Mà những thứ đó nàng cũng nghĩ cách bù lại, lúc rảnh rỗi thì giúpngười giúp việc quét tước toàn bộ Lăng trạch, hoặc là dọn dẹp sân vườn.
Chẳng lẽ những việc đó Ngải Phù không nhìn thấy sao? Ánh mắt nhìn lại quần áobị sửa không ra cái dạng gì, mọi sự ẩn nhẫn trước nay bùng phát như núi lửa phuntrào.