“Mình……” Nàng ngẩng đầu thì đã thấy Chỉ Dao giàn dụa nước mắt, nàngcuống lên “Đừng khóc, Chỉ Dao, đều là lỗi của mình… là mình sai… cậu đừng khócmà……”
Chỉ Dao khóc mũi đỏ bừng, lại không ngừng thút thít, tiếng nói cũng vì thế màđứt quãng “Mân Mân…… Mình vẫn luôn coi cậu là chị em tốt nhất của mình, vậy màcậu lại nỡ làm như vậy với mình sao?…… Nếu đây là người phụ nữ khác, mình sẽkhông so đo….. mình biết Lạc ca ca có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng là cậu……là bạn tốt nhất của mình…… Lạc ca ca…… Mình không thể không có Lạc ca ca……Chúng mình sẽ cử hành hôn lễ …… Mình không tin cậu cùng Lạc ca ca…… Không phải….Hai người không thể lén lút ở bên nhau …… Chỉ cần…… Chỉ cần cậu nói cho mìnhbiết này người này….người này không phải cậu…… mình nhất định sẽ tin….. tincậu…”
Chỉ Dao mở to đôi mắt ướt sũng nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng như làđang chờ đợi thẩm phán ra quyết định. Mân Huyên gắt gao cắn môi dưới, tiếng khócnức nở của Chỉ Dao thật sự làm nàng rất đau khổ… nàng nên trả lời như thế nào?Chuyện đã tới nước này có lẽ cũng chỉ có thể nói sự thật…..
Nghĩ như vậy, thể xác và tinh thần nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nàngmấp máy môi mở miệng “Kỳ thật mình cùng Doãn Lạc Hàn……”
“Kỳ thật bọn họ chẳng có quan hệ gì cả.” Một tiếng nói không nhanh không chậmbỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, hai người đồng loạt xoay người nhìn về phíathanh âm phát ra, Chính Vũ đã bước nhanh đi tới.
“Kim Chính Vũ, sao cậu có thể biết bọn họ không có chuyện gì được chứ, báo đãđăng rồi đây…..” Giản Chỉ Dao nghẹn ngào nói, cầm lấy tờ báo nhét vào trong tayChính Vũ “Cậu xem đi.”
Kim Chính Vũ ngồi xuống cạnh Chỉ Dao, cúi đầu liếc mắt vào tờ báo, cười lạnhmột tiếng, ngay lập tức tờ báo bị ném lên trên mặt bàn “Tờ báo này chẳng có gìlà rõ ràng cả, chỉ có nửa khuôn mặt, căn bản không thể nói Mân Mân và Lạc cóquan hệ mờ ám gì được.”
“Nhưng……” Chỉ Dao mở lớn ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh được phóng đại hết cỡtrên tờ báo, vừa hé môi định nói thì Chính Vũ đã giành nói trước “Hơn nữa, tôivà Mân Mân đã kết giao được hơn một tháng, nếu thực sự có chuyện này, tôi đươngnhiên phải là người đầu tiên phát hiện ra, hơn nữa là đàn ông tôi nhất định sẽkhông thể bỏ qua chuyện này……”
“Vậy ý cậu là tôi hiểu lầm bọn họ sao??” Chỉ Dao khóc thút thít nói, cúi đầulấy giấy lau đi nước mắt trên gương mặt.
“Còn không phải sao…” Chính Vũ chỉ chỉ tờ tạp chí “Ảnh này cơ bản chỉ chụpđược hình dáng của người đàn ông này, không thể nhìn rõ dung mạo, sao cô có thểchắc chắn đây chính là Lạc được chứ?….. Cô không hiểu sao…. Đây chỉ là mấy chiêutrò của bọn nhà báo, cô nghĩ bọn họ không thể vì số lượng phát hành mà làm mấytrò này, bẻ cong sự thật sao?”
Chỉ Dao rưng rưng nhìn Kim Chính Vũ “Vậy ý cậu là Mân Mân và Lạc ca ca cơ bảnkhông thể xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Kim Chính Vũ nhướn mày, nhìn thoáng qua Mân Huyên “Chúng tôi tính mấy ngàynữa sẽ đính hôn.”
Chỉ Dao cẩn thận cân nhắc lại lời nói của Chính Vũ, nhìn nhìn lại tờ báo,trong mắt dường như bừng lên thần sắc tỉnh ngộ “Cũng đúng a, bộ dáng người nàycũng chẳng giống Lạc ca ca cho lắm, hơn nữa người phụ nữ này cũng chỉ nhìn đượcnghiêng, trên đời người giống người vốn không thiếu gì, huống chi lại chỉ lànhìn nghiêng…………”
Nhìn hai người đối diện một hỏi một đáp, cho đến bây giờ Chỉ Dao nín khóc mỉmcười, Mân Huyên hoàn toàn trợn tròn mắt, không dự đoán được Chính Vũ sẽ độtnhiên đến thay nàng giải vây.
Chính Vũ nói rất lưu loát, hoàn toàn không có chút sơ hở, nếu nàng là ChỉDao, chắc chắn cũng sẽ không chút nghi ngờ, nhưng nói gì thì nàng vẫn cảm thấycó chút không thích hợp… có lẽ nào Kim Chính Vũ đã biết??
“Mân Mân……” Chỉ Dao lau nước mắt trên mặt, có chút thẹn thùng cười “Vừa rồicó phải mình đã dọa chết cậu rồi không, xin lỗi cậu, mình không cố ý……. Hôm quamình vừa nhìn thấy tờ báo này liền nghĩ ngay người phụ nữ này là cậu, lúc ấymình thực sợ hãi……”
Chỉ Dao trên mặt nước mắt còn chưa khô. Nhìn Chỉ Dao một lần nữa lộ ra khuônmặt tươi cười, nàng không đành lòng nói sau ra sự thật đầy đả kích, vì thế, lờinói đã đến miệng lại bị nuốt xuống, nàng miễn cưỡng tươi cười.“Đừng lo, Chỉ Dao,cậu cũng là sốt ruột nên mới như vậy mà…..”
Ánh mắt của nàng không khỏi nhìn về phía Chính Vũ, hắn không nói gì nhìn chằmchằm nàng, hai đôi mắt trong suốt sâu thẳm thẳm chỉ chất chứa đầy bi thương,trong lòng nàng ngay lập tức hiểu rõ, nàng đã đoán đúng, hắn đã biết tất cả.
“Ha ha…… Nói một hồi rồi, thì ra lại chỉ là hiểu lầm…… Ngại thật đó, Mân Mânà, đừng giận mình nha, đừng giận mình nha, tha thứ cho mình nha.” Chỉ Dao vớitay qua mặt bàn kéo tay Mân Huyên làm nũng.
Câu cuối cùng lẽ ra phải là nàng nói mới đúng….. Mân Huyên cười khổ, vô hìnhchung ngọn núi tội lỗi trong nàng lại đè nặng thêm, nàng đã có lỗi với cả ChỉDao và Chính Vũ rồi…
Nàng thật sự đáng giận mà, quả thực là không thể tha thứ……
Khi Chỉ Dao nhắc tới hôn lễ cùng Doãn Lạc Hàn, khóc lóc thống khổ như vậy,lòng của nàng cũng càng lúc càng thêm đau, cũng may Chính Vũ tức thời xuất hiệngiúp nàng giải vây, nụ cười mới lại trở về trên gương mặt Chỉ Dao.
Có lẽ như vậy cũng tốt, không thể để Chỉ Dao phát hiện chuyện nàng và DoãnLạc Hàn, dù sao nàng từ hôm nay trở đi sẽ thoát khỏi Doãn Lạc Hàn ma quỷ, nhưvậy sẽ thành toàn được cho Chỉ Dao, nhìn nàng hạnh phúc, như vậy cách tốt nhấtđể nàng có thể chuộc lỗi với Chỉ Dao…
“Mân Mân, không quấy rầy hai người nữa, mình đi trước, lần sau mình mời cậuăn cơm xin lỗi nha!” Chỉ Dao thè lưỡi hứng khởi, hướng tới Mân Huyên nháy nháymắt, tươi cười ra khỏi quán cà phê.
Ly cà phê đã lạnh, bồi bàn lại đưa tới hai ly cà phê, nàng bưng lên ly cà phênhấp một chút, lại nhìn trộm đánh giá Chính Vũ.
Không nghĩ tầm mắt bị Chính Vũ túm vừa vặn, hắn soái khí trên mặt hiện lênnhu hòa tươi cười “Mân Mân, em muốn nói cái gì?”
Nàng liếm môi, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn “Chính Vũ, nói cho tôi biết, ngày đócậu đã ở bãi đỗ xe đúng không? Có phải Ngải Phù đã gọi cậu tới hay không?”
Chính Vũ cầm lấy chén cafe, thản nhiên nhìn nàng một cái “Chuyện này quantrọng sao?”
“Đương nhiên là quan trọng.” Nàng gần như ngay lập tức trả lời hắn, miệngkhông ngừng nỉ non “Thực xin lỗi, Chính Vũ, thực xin lỗi, tôi……”