Ý thức chậm rãi khôi phục, đúng vậy…. nàng rõ ràng đang đố kỵ. Từ đố kỵ nàyvốn dĩ không có trong từ điển của nàng, trải qua mười một năm, nàng mỗi ngày đềuphải giãy dụa sinh tồn, Chỉ Dao sống an nhàn sung sướng nàng cũng không đố kỵ,nàng cho rằng con đường của mình cần nhờ chính mình đi, nhưng là hiện tại nghenói Chỉ Dao sắp kết hôn, nàng lại đố kỵ, đây là vì cáigì?
Nàng yêu thương Doãn Lạc Hàn sao? Yêu thương cái kẻ lãnhkhốc vô tình ma quỷ kia sao? Suy nghĩ như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên chấnđộng vô cùng…
Chuyện sau đó nàng không nhớ rõ nữa, chỉ biết mình lungtung đáp lời Chỉ Dao vài câu, cả người vô cùng lo sợ nghi hoặc mê man, đột nhiêntiếng chuông di động vang lớn, kéo suy nghĩ của nàng lại.
Nàng lấy túikéo khóa ra nhìn đến màn hình di động hiện ra dãy số của Doãn Lạc Hàn, ngẩng đầunhìn thời gian, thì ra đã là chạng vạng, hắn hiện tại nhất định là đã về nhà tìmkhông thấy nàng nên vội gọi điện.
“Mân Mân, điện thoại của ai vậy? Saocậu không tiếp?” Chỉ Dao dừng thao thao bất tuyệt, nhìn Mân Huyên đang nhìn chằmchằm vào di động ngẩn người.
“À…… Không có việc gì……” Nàng nói quanh cotắt điện thoại “Là số lạ, chắc là nhầm máy.”
Nàng vừa dứt lời, di độnglại vang, Chỉ Dao mở to đôi mắt trong veo như nước, như là nhìn ra Mân Huyênthần sắc mất tự nhiên “Là điện thoại của Kim Chính Vũ sao? Các cậu cãi nhau sao?Mình nghe Lạc ca ca nói Kim Chính Vũ về Hàn Quốc kế thừa sản nghiệp của cha, khảnăng sẽ không quay về Trung Quốc.”
Chỉ Dao nghĩ là Chính Vũ gọi tới, nàngcũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể hàm hồ cười cười, càng cười càng thấytrái tim buốt giá, lại một lần nữa kiên quyết ấn nút tắt.
Thấy nàng khôngnghe, Chỉ Dao nghĩ nàng khó mở miệng, vội vàng giúp nàng đưa ra chủ ý “Mân Mân,nếu cậu thật sự muốn cùng Kim Chính Vũ nói chuyện, cậu trực tiếp đi Hàn Quốc tìmhắn đi, mọi chuyện đem nói rõ ràng……”
Chỉ Dao vừa nói được một nửa, điệnthoại trong tay nàng lại reo vang, lần này tiếng chuông cảm giác khẩn cấp như làđối phương đang rất nóng ruột lo lắng, có thể tưởng tượng ra hắn bị nàng từ chốiđiện thoại khẳng định căm tức không thôi, lại chẳng có tính nhẫn nại một lần lạimột lần gọi lại.
Mân Huyên thở dài, gắt gao nắm di động đứng lên “ChỉDao, mình đi tiếp điện thoại.”
“Ừ, mau đi đi, đem nói rõ ràng, tránh chocác cậu hiểu lầm càng ngày càng sâu.” Chỉ Dao tựa vào sofa, miệng ăn trái nho,hướng về phía nàng khoát tay áo.
Nàng bước nhanh chạy ra ngoài cửa, tìmchỗ không có người hầu tiếp điện thoại, giống như nàng tưởng tượng, nàng cònchưa lên tiếng đã nghe giọng hắn hàm chứa nồng đậm lửa giận.
“Chết tiệt,em hiện tại ở nơi nào? Vì sao bây giờ mới tiếp điện thoại? Em không phải đã đồngý với anh, bất luận đi nơi nào đều phải nói cho anh biết sao?”
Nàng cầmdi động cách tai một đoạn, thiếu chút nữa bị tiếng hắn rống giận điếc tai, hítvào một hơi mới lên tiếng “Thật có lỗi, tôi vừa rồi không tiện tiếp điện thoại,tôi hiện tại ở nhà Chỉ Dao”
Microphone truyền đến một tiếng thở dài, hắntrầm thấp tiếng nói chậm rãi mở miệng “Em đột nhiên tới đó làm gì? Em hiện tạilập tức đi ra, anh lái xe đi đón em.”
“Không cần, tôi tự mình trở về.”Nàng vội vàng từ chối, người này điên rồi chắc mà đề nghị như vậy? Hắn nghĩ ChỉDao và người nhà cậu ấy đều là người mù không nhìn thấy xe hắn haysao?
“Không cần cò kè mặc cả, anh muốn nhìn thấy em. Anh đậu xe ở đườngGiải Phóng, phố Chữ Thập, cho em 10 phút.” Hắn nói xong, không đợi nàng đáp đãcúp điện thoại.
Nàng khép lại điện thoại di động, bắt đầu đi về phòngkhách, tên kia luôn độc tài chuyên chế như vậy, nhưng dù sao câu “Anh muốn nhìnthấy em” nghe cũng rất ấm áp… nàng bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Đến phòngkhách cáo biệt Chỉ Dao, nàng vội vàng đi ra khỏi biệt thự Giản gia, xuyên quamột ngã tư, lại qua một con đường dành riêng cho người đi bộ, xa xa liền nhìnđến một chiếc xe thể thao Lamborghini ở bên đường.
Nàng xem đồng hồ, vừakịp 10 phút, không kém một giây, cũng không nhiều một giây.
Xe thể thaolẳng lặng đậu ở chỗ này, nàng bước đến gần, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân hìnhtrong xe, tai đột nhiên không còn nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của đường phốxung quanh nữa, chỉ còn nghe rõ mồn một tiếng tim đập mãnh liệt trong ngực, rấtlộn xộn, không hề theo tiết tấu nào cả.
Nàng mở cửa xe ngồi vào, trong xehơi tối, tầm mắt nhất thời không thể thích ứng, chỉ có thể nghe được tiếng nhạctrong xe.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, thân hình cao lớn đột nhiên phủtới gần ôm lấy bả vai của nàng, kéo nàng vào lòng hắn, ôm chặt lấy nàng, tiếngnói ấm áp mà trầm thấp “Về nhà không nhìn thấy em, gọi điện thoại em lại khôngtiếp, anh đã tưởng em đã bỏ đi……. Sẽ không ở bên anh nữa…… Anh đã rấtsợ……”
Hắn nhẹ giọng thở dài bên tai nàng, không hiểu sao có cảm giác đaulòng, nàng tựa vào ngực hắn, nghe được tim hắn cường hữu đập, không khỏi thấpgiọng giải thích “Không đâu, tôi nói rồi, tôi sẽ không đi.”
Giọng củanàng yếu ớt mà vô lực……. Những lời trái lương tâm vừa rồi đều là dối gạt hắn,nhưng nàng có thể nói gì ngoài những lời ấy đây?
Nàng không thể không đi,nàng không thể không lo lắng đến Chỉ Dao. Vừa mới ở nhà Chỉ Dao, Chỉ Dao caohứng phấn chấn lôi kéo nàng đàm luận hôn sự, có thể nhìn ra được Chỉ Dao mộtlòng muốn gả cho hắn, mà bạn tốt như nàng chẳng lẽ lại phá hoại sao?
Nếubọn họ kết hôn, như vậy nàng chính là kẻ thứ ba bị phỉ nhổ, từ trước đến giờnàng vẫn đều rất để tâm đến chuyện này, nàng kiêu ngạo không muốn mình trở thànhkẻ thứ ba.
“Anh tin lời em.” Hắn khẽ cười một tiếng, khuôn mặt tuấn túgần sát hai má của nàng, nhẹ nhàng cọ xát da thịt mềm mại của nàng “Chỉ cần emkhông rời bỏ anh, em nói cái gì anh đều sẽ tin.”
Tiếng cười của hắn tựahồ mang theo mê hoặc mị lực khiến nàng hô hấp nháy mắt đình trệ. Trời ạ, cảmgiác khác thường này lại tới nữa, hơn nữa so với mọi lần đều trở nên mãnh liệthơn, như nước chảy len lỏi đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn nàng, len vàotim….. rất ngọt ngào ấm áp……