Trong xe, Lâm Thanh vừa nghe trở lý nói vừa tẩy trang.
“A Mỹ, tôi giao việc casting cho cô,“ Lâm Thanh quay lại với giọng nói ban đầu, “Nếu phóng viên muốn phỏng vấn tôi thì hãy nhận lời. Chuyện này càng gây ồn ào trong giới giải trí thì càng tốt.”
“Vậy nếu phóng viên hỏi Lâm Mộng có được chọn hay không thì tôi nên trả lời như thế nào?” A Mỹ đã xem qua rất nhiều diễn viên giỏi, về kỹ năng diễn xuất của Lâm Mộng, cô ta chỉ có thể diễn “he he”
“Thì nói...đang chờ xét duyệt.”
Để đứng ở vị trí cao, thì cần phải có năng lực tương xứng.
Kịch bản của phim vẫn chưa xong, thời gian quay sớm nhất có thể vào năm sau. Việc casting chỉ là cái cớ để quay lại Trung quốc tìm em trai, vì cô đã hứa với Lâm Trạch rằng cô ấy không thể quay lại Trung Quốc để tìm anh ấy một cách mù quáng.
Trong nhà Lăng Thần, tiếng nói chuyện của trẻ con phát ra từ căn phòng thường ngày yên tĩnh.
“Chú, chú ở nhà thường làm gì?” Tiểu Hoa nằm trên ghế sô pha, dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, đôi chân bé bé đung đưa trong không trung, rất dễ thương.
“Chú làm việc. “Lăng Thần tả lời nghiêm túc.
“Thế còn khi chú không làm việc thì sao?”
“Chú làm việc mỗi này.”
Kể từ khi tiếp quản công ty, anh chưa bao giờ có một ngày nghỉ và chưa bao giờ muốn nghỉ.
“Vậy lúc rãnh rỗi chú làm gì?”
“Tập thể dục và đọc sách.”
“Thật trùng hợp, mẹ cháu cũng thích tập thể dục!” Tiểu Hoa mĩm cười, như thể cuối cùng cô bé cũng đã tìm thấy điểm chung giữa chú và mẹ mình, “Mẹ nói chỉ có sức khỏe mới có thể chăm sóc gia đình tốt hơn!”
Lăng Thần đã hiểu tại sao Lâm Thanh trong mạnh mẹ như vậy dù thân hình lại gầy gò.
“Chú có muốn hỏi cháu vài câu không?” Tiểu Hoa nghiêng đầu hỏi.
Lăng Thần suy nghĩ một chút, cũng không biết nên hỏi gì.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến người khác và cuộc sống của người khác.
“Vậy cháy hỏi chú” Tiểu Hoa không để bầu không khí trở nên lạnh lùng, “Chú thích người con gái như thế nào?”
“Không thích.”
Anh ấy chẳng thích bất kì một người con gái nào cả, kể cả chính bản thân mình, nhưng....
Lăng Thần nhìn Tiểu Hoa, có vẻ anh ta thích cô bé.
“Chú không thích con gái à?”
“Ừm.”
Tiểu Hoa kinh ngạc: “Vậy chú thích con trai sao?”
“Ừm?”
“Vậy bạn gái chú chỉ là bình phong thôi sao?” Kỳ thực người yêu của chú đang trong bóng tối?”
Lăng Thần ý thức được suy nghĩ của Tiểu Hoa: “Cháu nghĩ quá nhiều rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt bốt rối của Tiểu Hoa, Lăng Thần bình tĩnh giải thích: “Không cần phải thích nhau mới có thể mới trở thành bạn trai bạn gái.”
Làm sao anh có thể có bạn gái nếu không phải chịu trách nhiệm về cái đêm sáu năm trước.
“Đó có phải là vì lợi ích.”
Lăng Thần cười nói: “Con cảm thấy chú cần sao?”
Không đạt được điều mình mong muốn nên phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy?
“Vậy tại sao chú lại muốn ở cùng người phụ nữ hung dữ đó?”
“Cháu còn nhỏ, thế giới của người lớn đôi khi có những chuyện con không thể hiểu được.”
“Là sao ạ?” Tiểu Hoa nghiêng đầu, có vẻ hứng thú.
Lăng Thần trầm tư, đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ thích hợp nào mới phù hợp với một đứa trẻ năm tuổi.
Và vào lúc này...
Ding Dong---
Lăng Thần còn nói chưa xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông cửa.
“Có con tôi ở đây không?” Tiểu Hoa hưng phấn đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Hoa hưng phấn, Lăng Thần trong lòng thực sự có chút chờ đợi.
“Chú đi xem xem.” Lăng Thần đứng lên mở cửa.
Lăng Thần ra mở cửa, thứ đầu tiên anh ta thấy là một đôi mắt cực kỳ đẹp, trong trẽo và quyết đoán.
Ánh mắt cảu Lâm Thanh khác với những người phụ nữ khác, khi đối mặt với anh, ánh mắt cô không hề khiêm tốn cũng không hề kiêu ngạo, cô nhìn anh bằng ánh mắt chính trực.
Hôm nay, cô vẫn ăn mặc giản dị, không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn rất tươi tắn.
“Anh Thần.” Lâm Thanh, “Tôi đến đón Tiểu Hoa.”
Lăng thần gật đầu: “Mời vào.”
Lâm Thanh không ngờ anh lại chủ động mời cô vào.
“Đêm qua cảm ơn anh đã giúp đỡ, Tiểu Hoa sáng nay nhất quyết muốn mang bữa sáng tới để bày tỏ lòng biết ơn. Không ngờ lại làm phiền anh lâu như vậy.” Lâm Thanh đi vào nói khách sáo.
“Không có gì,“ Nói xong, anh ta đi vào phòng trước.
Lăng Thần ở nhà không có thêm dép nên đành lòng để cô không thay giày.
“Mẹ!” Tiểu Hoa vội vàng chạy tới.
Lâm Thanh ôm lấy Tiểu Hoa hôn lên trán cô bé, “Chúng ta về nhà đừng làm phiền chú nữa.”
“Vâng.” Tiểu Hoa bĩu môi, sau đó nhìn Lăng Thần, “Chú, con xin lỗi.”
“Không sao đâu,“ lăng Thần nói, “Sau này con có thể tới đây thường xuyên hơn.”
“Thật sao ạ.” Tiểu Hoa hai mắt sáng lên, “Vậy con không khách sáo nha.”
Lăng Thần gật đầu, rất nuông chiều.
Lâm Thanh ôm Tiểu Hoa xoay người rời đi, sau đó giả vờ vô tình nhìn thấy những bức tranh treo trong phòng khách của Lăng Thần, chân đang định bước đi thì, có chút giật mình, sau có quay người lại:
“Anh Thần cũng thích bức tranh của Lâm Tặc sao?”
Lăng Thần nhìn theo ánh mắt của Lâm Thanh, gật đầu: “Tiểu Hoa nói, anh cũng thích.”
“Đúng vậy.” Lâm Thanh nhìn hắn cười, “Bất quá anh còn có rất nhiều mối quan hệ, nghe nói bức tranh này không phải để bán.”
“Thật sao?” Giọng của Lăng Thần rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi khuôn mặt cô.
Lâm Thanh thấy hắn bây giờ cũng không hỏi được gì nên cũng không gượng ép, nếu tiếp tục quấy rầy hắn, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là có mục đích khác: “Lăng tiên sinh có nhìn thấy Lâm Tặc không?”
“Không,“
“À, thật tiếc. Tôi cũng muốn hỏi anh ấy trong như thế nào.” Lâm Thanh cười xin lỗi.
“Bạn muốn nhìn thấy anh ấy?”
“Mọi người luôn muốn trực tiếp gặp thần tượng của mình đúng không?” Lâm Thanh trả lời với giọng điệu thản nhiên.
“Nếu tôi biết vị trí cụ thể của anh ấy, sẽ nói cho cô biết.”
“Cảm ơn.” Lâm Thanh gật đầu, “tạm biệt”
“Tạm biệt chú!”
Lăng Thần không trả lời, Không biết vì sao nhìn Lâm Thanh ôm Tiểu Hoa, cảnh tượng này đẹp đến lạ thường, đặc biệt là nụ cười trên mặt bọn họ rất giống nhau, nhìn rất thu hút.
Họ thậm chí đã rời đi được một lúc thì Lăng Thần mới tỉnh lại.
Nhìn đồng hồ, thật sự đã quá muộn, nếu tôi đến công ty, các cổ đông trên công ty chờ họp sẽ có kiến nghị.
Trên đường đến công ty, Lăng Thần còn đang suy nghĩ về nụ cười của Lâm Thanh và Tiểu Hoa, cho nên khi xuống xe, nhìn thấy Lâm Mộng đi về phía mình, đặc biệt là khuôn mặt luôn phủ đầy phấn dày đặc, đến mức Lăng Thần phải chán ghét.
“Anh Thần!” Lâm Mộng vẻ mặt uất ức, đôi mắt ươn ướt, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Điều này làm cho Lăng Thần nhất thời đau đầu.
“Anh Thần, anh bị thương rồi, anh nhìn xem.” Lâm Mộng cho Lăng Thần xem cánh tay bầm tím của mình.
Vết bầm tím đã phần nào tản ra, cho nên lúc này, cổ tay trắng nõn trông càng đáng sợ hơn trước, cộng với khuôn mặt xinh đẹp của cô, cũng khiến tất cả mọi người rung động.
Tuy nhiên, Lăng Thần là ngoại lệ.