Trong ấn tượng của Lâm Thanh, Lăng Thần là một người nhàm chán và kiêu ngạo, thậm chí anh ta còn có một số vấn đề về mặt thẩm mỹ, vào lúc này anh ta đến đây để giải thích sự hiểu lầm như vậy và sau khi giải thích anh ta còn tỏ vẻ đầy hi vọng, biểu hiện của sự muốn được công nhận.
Lần đầu tiên Lâm Thanh thấy Lăng Thần lúc này như một đứa tẻ bướng bỉnh, vô cùng ngây thơ.
Vì vậy, Lăng Thần ngây thơ như vậy đột nhiên mất bình tĩnh với Lâm Thanh.
“Ơ...” Lâm Thanh suy nghĩ một lát, quyết định đáp lại: “Hôm qua tôi đã hiểu lầm anh, tôi xin lỗi, tôi đã hiểu sai ý tốt của anh.”
Điều này có ổn không?
“Ừm.” Lăng Thần gật đầu, “Biết mình sai thì tốt.”
Lâm Thanh:??
Cái quái gì vậy?
Lăng Thần tiếp tục nghiêm túc nói: “Lần sau đừng tái phạm.”
Lâm Thanh:??
Cô ấy đã cho anh ta mặt mũi à?
“Chú, chú ăn cơm chưa?”
Trong im lặng, Tiểu Hoa phá vỡ thế bế tắc bằng giọng ngọt ngào.
Lăng Thần: “Chú chưa ăn.”
Tiểu Hoa trên mặt nở cụ cười nói: “Mẹ với con cũng đang chuẩn bị ăn cơm, chú có muốn cùng ăn cơm với nahf con không?”
“Có.”
Lâm Thanh:??
Cái quái gì mới vừa diễn ra thế?
Lâm Thanh lập tức phản ứng: “Tiểu Hoa, chú rất bận.”
Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không bận.”
Lâm Thanh:...
Tiểu Hoa chỉ là khách khí không nhận ra sao? Cô đang lịch sự từ chối sự xuất hiện của anh, anh ta không hiểu sao? Có ai vô liêm sĩ như anh ta không?
Và anh ta nghiêm túc đến thế luôn?
Trong bếp, Lâm Thanh luôn cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ.
Cô không có ấn tượng tốt với Lăng Thần, nhưng tại sao cô lại để anh ta vào nhà mình? Họ chỉ gặp nhau có vài lần và chỉ nói chuyện vài câu, vậy tại sao có thể ăn tối cùng nhau.
Nhưng dù gì anh ta cũng đã ở đây, anh ta cũng đã giúp đỡ Tiểu Hoa nhiều lần, quên đi, lần sau đừng để chuyện này xảy ra nữa.
Lúc Lâm Thanh nấu ăn, Tiểu Hoa và Lăng Thần đang chơi ở phòng khách.
Lăng Thần lần đầu tiên đến nhà của người khác.
Nhà Lâm Thanh về cơ bản khác với nhà anh, nhà anh chỉ là nơi ở, còn nhà cô thì được đầu tư trang trí có cảm giác rất ấm áp. mặc dù có chút bừa bộn, nhưng điều này làm cho nó ấm áp hơn.
“Chú, chú có biết chơi cờ không? “Tiểu Hoa hỏi.
“Biết một chút.”
“Vậy chúng ta chơi cờ đi.” Tiểu Hoa nhảy xuống ghế sô pha, vội vàng tìm bộ cờ vua đưa cho Lăng Thần, “Cờ vua có được không ạ?”
“Ừm.”
Kỹ năng chơi cờ vua của Lăng Thần cũng không tệ, gần như sánh ngang với cao thủ, nhưng anh không ngờ kỹ năng chơi cờ của Tiểu Hoa lại tốt đến thế.
Và anh đã làm gì khi mới năm tuổi?
Lăng Thần suy nghĩ một chút, lúc hắn mới năm tuổi, hắn đã thông thạo hai ngôn ngữ. Như thế Tiểu Hoa giỏi cờ vua là điều bình thường.
Bởi vì gặp phải đối thủ nên trận đấu này kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ. Lăng Thần chơi tốt hươn một chút, chuẩn bị chơi ván thứ hai, Lâm Thanh liền gọi bọn họ vào ăn tối.
Cơm rất đơn giản, ba món một canh, nhưng rất là ngon.
Lăng Thần đã nếm qua tất cả món trên đời, nhưng chỉ là đồ ăn do Lâm Thanh nấu mới có thể mang lại cho anh cảm giác khác biệt.
Món ăn của cô thơm trong miệng, nuốt xuống lại thấy ấm áp. Ngay cả cơm bình thường cũng có vẻ ngon tuyệt đỉnh. Tại sao lại có cảm giác như vậy.
“Lâm Thanh,“ Lăng Thần ăn xong một bát cơm, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô, “Ăn thêm bát nữa.”
Lâm Thanh:....
Lâm Thanh nhìn vị CEO đang ăn uống không giống ai này và phàn nàn trong lòng:
Chúng ta đâu quen biết nhau chứ!
Đây là lần đầu tiên anh cơm nhà người khác, đã có thể anh cơm một cách tự nhiên như vậy sao?
CEO có nghĩ cả thế giới này là nhà của mình không?
“Chú ơi, đồ ăn mẹ cháu nấu chẳng phải đặc biệt ngon sao?” Tiểu Hoa nhìn Lăng Thần cúi đầu ăn.
“Ừ.” Lăng Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên vẻ mặt đẹp trai đó: “Rất ngon, là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn.”
Đây là sự thật.
Những bữa cơm cô nấu dường như xoa dịu tâm hồn anh.
Lâm Thanh nhìn Lăng Thần, những lời tâng bốc này phát ra miệng Tiểu Hoa thì là điều bình thường. Tuy nhiên, Lăng Thần lại nói ra những lời này...Nó thực sự sai sai.
Ăn xong, Lăng Thần không có ý định rời đi.
Tiểu Hoa cùng với Lăng Thần ở phòng khách chơi cờ, Lâm Thanh rữa bát, dùng máy tính sữa kịch bản.
Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe tiếng quân cờ va chạm, Lâm Thanh ngẩng đầu lên, ánh nắng chiều vừa chiếu vào, Lăng Thần cùng Tiểu Hoa hai người đang hơi nhíu mày suy nghĩ...
Hơi tương tư?
Lâm Thanh đã sợ hãi suy nghĩ này trong giây lát.
Đầu óc cô cũng có vấn đề sao?
“Anh Lăng.” Lâm Thanh nói, “Hôm nay không phải là cuối tuần anh không có việc làm à?”
“Ừ.” Lăng Thần tiếp tục chuyên tâm đánh cờ.
“Không cần đến công ty sao?”
Ý của Lâm Thanh là hiểu lầm đã được giải quyết, cơm cũng đã ăn xong, anh có phải nên rời đi không?
“Ừ.” Lăng Thần tựa hồ không hiểu ý cảu Lâm Thanh.
“Ồ, mẹ.” Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, “Mẹ cứ tiếp tục với công việc, để con với chú im lặng chơi cờ ạ.”
Lâm Thanh không nói nên lời, cô vẫn không thích anh.
Và lần này, điện thoại của Lâm Thanh nhận được âm báo Wechat do Trần Nham gửi đến.
“Các người cứ chơi cờ, tôi đi ra ngoài làm một ít việc vặt.”
Trần Nham đang đợi cô ở công sơn trang, có tiến triển mới về thông tin của Lâm Trạch.
Lâm Thanh vội vã đi ra ngoài, cũng không thèm thay quần áo.
Cô vẫn mặt bộ đồ thể thao, thậm chí còn có một chút bụi bẩn trên quần. Tóc cô được buộc một cách tùy tiện, trên người còn thoang thoảng mùi khói dầu. Khuôn vặt cô ấy trông như một cô vợ nội trợ.
Khi chuẩn bị đến cổng cô tình cờ gặp Lâm Mộng.
Lâm Mộng trông tiều tụy, cô thập chí không ăn trưa và bước vào với vẻ mặt hốc hác. Tuy nhiên khi nhìn thấy Lâm Thanh, cô ấy sửng sốt một lúc sau đó nhìn vào quần áo của mình cô lấy lại dáng vẻ tự cao của mình.
“Lâm Thanh?” Lâm Mộng cười rạng rỡ, thật trùng hợp, cô làm việc ở đây sao?”
Đánh giá vẻ bề ngoài của cô ấy, chắc làm giúp việc cho nhà nào đó.
Trên người vẫn còn mùi khói đồ ăn, không phải vừa nấu ăn và làm việc nhà xong sao?
Lâm Thanh quá lười để nói chuyện với cô, liên bước ngang qua.
“Dừng lại.” Lâm Mộng nắm lấy cổ tay cô, “Em nhìn thấy chị mà không chào sao?”
“Chị?” Lâm Thanh cười nhạt, “Nếu tôi không nhớ nhầm, sáu năm trước, ta và Lâm Gia các người không còn mối qua hệ gì nữa rồi mà?”
“May mắn thay, nếu không với bộ dạng của ngươi hiện tại thật sự làm Lâm gia chúng ta xấu hổ. “Lâm Mộng ngẩng đầu, vẻ mặt trịch thượng.
Lâm Thanh chế nhạo: “Lâm gia còn lòng tựu trọng sao, chẳng phải bọn họ đều bị ngươi là nhục nhã sao?”
“Cô....”
“Cô cho rằng ăn bám lấy lăng Thần là vinh dự lắm sao? Lâm Thanh mỉa mai nói: “À, mà những ngày cô bám lấy Lăng Thần sắp kết thúc rồi, tôi đọc trên mạng nói hai người sắp chia tay?”