Lục Bất Du không lo Lục Vãn sẽ từ chối tham gia chương trình này.
Bởi vì ngoại trừ liên hệ với anh, nhân viên công tác trong chương trình thì còn liên hệ với trung học Thượng Đức.
Lục Bất Du phản đối việc Lục Vãn tiến vào giới giải trí vì giới này quá hỗn loạn, quá bẩn, người kỳ lạ quá nhiều, căn bản không thích hợp với con gái.
Ngay đến anh luôn giữ mình trong sạch mà còn bị bịa đặt là mặc đồ con gái quá đẹp nên bị kim chủ bao dưỡng, nên tài nguyên mới cuồn cuộn không ngừng, lại còn nổi tiếng.
Đúng là gặp quỷ rồi, con mẹ nó đang nói tiếng người à?
Nhưng chương trình truyền hình này lại khác.
Đây là chương trình truyền hình thực tế về cuộc thi khoa học do CCTV tổ chức, phát động với quy mô lớn, mục đích chính của chương trình là sử dụng một phương thức giải trí để khiến nhiều bạn trẻ nhiệt tình suy nghĩ và học tập hơn.
Đội ngũ sản xuất này rất mạnh, mời những người nổi tiếng chủ trì tọa trấn, còn mời tinh anh trong giới tới làm giám khảo. Mỗi tập sẽ có minh tinh tham gia, để tăng lượt xem và sự thú vị cho chương trình, khiến chương trình không mang ý hàm lâm quá nặng.
Nói ngắn gọn, đây là một loại chương trình khoa học dành cho mọi lứa tuổi.
Loại chương trình này hoàn toàn chuẩn bị cho những người học tập đến biến thái như Lục Vãn!
Chuyện này rất cần thiết! Có thể khiến nhiều người biết đến con bé hơn!
Có vầng sáng học bá, Lục Vãn không đẹp như anh nhưng so với phần lớn người thì xinh hơn nhiều, tốt nhất nó điên cuồng tranh đua điểm để hút fan, tức chết cô gái kia.
Lục Bất Du nghĩ đến lời Khương Tuyết Dung nói, phiền thật sự.
Cái gì mà “tóc ngắn đã biết không bình thường”, “Khương Bác Dương đẹp trai như vậy mà cô ta còn chướng mắt, chắc chắn là một đứa biến thái thích con gái”.
Đầu tiên không nói Lục Vãn là thẳng nữ cứng như sắt thép, sao lại thành đứa biến thái thích con gái rồi? Hơn nữa Khương Bác Dương là cái rắm gì?
Chỗ cần chửi quá nhiều, anh cũng không biết nên xuống tay từ đâu.
Người này mà cũng xứng làm thần tượng?
Đây là trò đùa gì vậy?
Dù Lục Vãn tóc ngắn thì ở trường cũng có nhiều thằng nhóc thối thích nhé.
Đâu giống người nào đó, hút fans đều là hút người coi mình là tấm gương, điên cuồng nằm chờ sung rụng mỗi ngày, fans nữ thì nhiều mà fans nam chẳng có mấy ai.
Lúc đó anh không nắm tóc chửi tục đã là do rất có văn hóa rồi đấy.
Lục Bất Du dùng mối quan hệ của mình đi đánh úp Khương Tuyết Dung.
Trong giới cũng mơ hồ nghe ngóng được rằng trong lúc chụp ảnh Khương Tuyết Dung đã giở trò đắc tội lưu lượng đỉnh cấp.
Sau lưng công chúa nhỏ là nhà đầu tư nhưng hiện tại giới giải trí sớm không còn độc quyền nữa mà là vô số nhà đầu tư lớn nhỏ tràn ngập.
Lục Bất Du ra mắt được 5 năm, vẫn là lưu lượng đỉnh cấp, Khương Tuyết Dung hoàn toàn không cùng một cấp bậc với anh.
Đối thủ của Khương Tuyết Dung rất vui vẻ, lật xe đi, không phải ai cũng tâng bốc cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay nhé. Bắt nạt nghệ sĩ nhỏ không có bối cảnh thì thôi đi, đây lại còn dám chọc vào đỉnh lưu.
Bị cô ta khiến cho buồn nôn lâu như vậy, cuối cùng cũng hả giận.
Nếu không phải dạo này công việc không thuận lợi thì Khương Tuyết Dung sẽ không nhận chương trình khoa học này.
Bởi vì, với trình độ bỏ học từ năm cấp ba của cô ta… rất không phù hợp.
Lục Bất Du thì càng nghĩ càng vui, xông lên đi cool guy, mạnh mẽ dạy cô ta cách làm người bình thường, làm người tốt thì hơi quá, làm người bình thường là được rồi.
Người đại diện và trợ lý nhìn nhau.
Anh trai cố gắng làm chỗ dựa vững chắc cho em gái – sai lầm.
Sau khi có chỗ dựa, đại tiểu thư càng ngày càng kiêu ngạo – chính xác.
–––––
Lục Vãn không để cuộc gọi của Lục Bất Du trong lòng.
Dù sao thì tên ngốc kia thường xuyên nói lung tung, nghe một chút là được.
Cho đến khi cô được gọi đến văn phòng một chuyến.
–––––
Thầy chủ nhiệm đánh giá học sinh trước mặt, có chương trình khoa học tuyển chọn nhân tài trêи toàn quốc.
Thư mời đã gửi đến trung học Thượng Đức, hy vọng giáo viên đề cử học sinh thích hợp tham gia tuyển chọn.
Chương trình lần này không hạn chế đối tượng dự thi, có thể là học sinh trung học, cũng có thể là thành phần tri thức đang làm việc.
Chỉ cần hứng thú, có tự tin là có thể đăng ký.
Nhưng chương trình có đưa ra bài kiểm tra đánh giá, bài thi được gửi qua hòm thư, có thể đào thải đến 95% người dự thi.
Đợt phỏng vấn thứ hai lại loại 70%.
Những người còn lại mới có cơ hội tham gia ghi hình chương trình.
Thầy chủ nhiệm cười nói: “Thầy với mấy giáo viên khác đã bàn bạc, quyết định sẽ cử hai học sinh khối 11 và 12, em có ở trong danh sách.”
Lục Vãn nghe đối phương giới thiệu chương trình kia, cảm thấy rất hứng thú.
Dù sao những người tham gia đều thông minh, có thể trao đổi bày tỏ suy nghĩ.
Top 3 còn có tiền thưởng.
Hạng nhất 50 vạn.
Biết đâu… vận may của mình tốt thì sao?
Lục Vãn nghĩ mình có thể mong chờ.
Chương trình một tháng ghi hình ba lần, mỗi lần ba ngày, thời gian đều sắp xếp ở cuối tuần, cơ bản sẽ không làm chậm chương trình học ở trường.
Sau hai lần không thi được hạng nhất, Lục Vãn còn tự ngẫm nghĩ. Cửa Ngữ văn, nếu chỉ cần khi được khoảng 130 điểm thì không cần quá nhiều kiến thức chuyên sâu trong văn học, chỉ cần học thuộc làu sách giáo khoa, nắm giữ bí quyết giải đề.
Nhưng để đạt từ 140 điểm trở lên... thực sự rất khó.
Phải cần một chút gì đó.
Trước kia Lục Vãn cảm thấy thi Ngữ văn được 130 là đủ rồi, dù sao toán học với môn tự nhiên mỗi lần đều thêm bớt không đến 10 điểm.
Cô học Tiếng Anh cũng không tồi.
Cho nên lần nào cũng vững vàng ngồi vị trí đầu bảng, tổng điểm ăn đứt hạng hai.
Nhưng bây giờ đụng phải người điểm tự nhiên bằng mình, Ngữ văn lại hơn mình mấy điểm...
Khoảng cách thứ tự chính là kém 10 điểm.
Từ từ tới đi, dù sao thì người ta đã tích lũy nhiều năm hơn cô, trước giờ cô không có nhiều thời gian đọc thơ từ ca phú, tăng trình độ văn hóa nên không có khả năng thoáng cái đã bắt kịp và vượt qua.
Người ta cũng đâu phải không cố gắng, nhìn chữ nhỏ xinh đẹp của Trần Niệm Khanh là biết cậu là người nghiêm khắc, lợi hại.
Lục Vãn đắn đo, lúc này mới nói: “Em muốn đi, nhưng có ai đi cùng ạ?”
Thầy chủ nhiệm: “Lớp 11 chọn 2 người, lớp 12 chọn 2 người, dựa theo thành tích thi cuối kỳ.”
Lục Vãn: “À, bạn học Trần Niệm Khanh sẽ đi chứ ạ?”
“Chưa chắc, nếu học sinh đó không hứng thú với cuộc thi này thì em với hạng ba Tô Nhiêu đi.” Thầy chủ nhiệm bổ sung: “Thật ra Tô Nhiêu cũng không tồi, cực kỳ xuất sắc, thầy mong các em có thể đạt được thành tích tốt.”
Lục Vãn: ??!!
Lục Vãn chỉ nói mình có hứng thú nhưng chưa quyết định có đi hay không, thầy chủ nhiệm tỏ vẻ mình hiểu, chuyện này có thể về thương lượng với bố mẹ rồi quyết định sau.
Cô không đồng ý, nhưng tin tức không chân mà chạy đi.
Thậm chí còn có bạn học tự thành lập câu lạc bộ hỗ trợ, lần này Lục tổng tham gia thi đấu nhất định sẽ đắc thắng.
Có một câu nói thế nào nhỉ, bà xã của tôi lợi hại thì chính là tôi lợi hại!
Hôm sau là ngày sinh hoạt câu lạc bộ, câu lạc bộ trượt ván đang thảo luận về chuyện này.
Dù sao Lục Vãn và Tô Nhiêu cũng là thành viên của câu lạc bộ trượt ván, cái gì gọi là đoàn đội, đây chính là đoàn đội!
Lục Vãn tập trượt ván được mấy tháng rồi, kỹ thuật không còn là gà mờ nữa, thỉnh thoảng còn có thể nhảy lên.
Lúc trước cô đứng ngốc trêи ván trượt, nữ sinh đi qua đều nhìn cô, chứ đừng nói đến hiện tại. Đồng chí nam trong câu lạc bộ trượt ván tỏ vẻ cậu đã quen rồi, đây là thế giới nhìn mặt, mình luyện kỹ thuật có tác dụng gì?
Tô Nhiêu cười nói: “Lục Vãn, chúng ta cùng tham gia chương trình nhé, vừa vặn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Hứa Yêu kϊƈɦ động: “Tôi cũng muốn đi, Lục Vãn tôi nhất định sẽ thành lập đội cổ động cho cậu!”
Lục Vãn: “À, đội cổ động trường mình toàn mặc váy nhảy.”
Hứa Yêu suy nghĩ, do dự nói: “Nếu cậu muốn xem… cũng không phải không thể.”
Lục Vãn tưởng tượng cảnh Hứa Yêu cao to vạm vỡ mặc váy nói “cố lên” với mình, nhịn không nổi mà cúi đầu phát ra tiếng “nôn”.
Hình ảnh này quá kϊƈɦ thích, chịu đựng người như vậy quá khó khăn.
Hứa Yêu: “Lục Vãn, cậu có ý gì?”
Tô Nhiêu cười lên tiếng: “Không phải rõ rành rành sao.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng chuyện Lục Vãn tham gia thi với tôi, cũng chẳng liên quan đến cậu.”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Lục Vãn yên lặng đến ven đường ngồi nghỉ.
Cô suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra mở WeChat, nhấn vào avatar của Trần Niệm Khanh, gửi tin nhắn qua.
[Cái chương trình kia cậu tham gia không?]
Bên kia trả lời trong vài giây.
[Cậu muốn tôi đi?]
Lục Vãn nghĩ nghĩ, tốt nhất là có thể khuyên vị này đi cùng mình, như vậy sẽ lược bỏ rất nhiều phiền toái.
[Tôi muốn.]
Lục Vãn đợi mười giây, bên kia chưa trả lời, cô vừa suy nghĩ nên khuyên thế nào để bạn học Trần Niệm Khanh đồng ý, vừa nhắn tin.
[Cả năm đều xếp hạng nhất, việc đáng làm là phải làm.]
[Cậu xuất sắc như vậy mà không đi thì là tổn thất rất lớn với chương trình!]
[Anh Trần, cậu thật sự không suy xét sao? Thừa dịp tuổi trẻ phấn đấu?]
Lục Vãn liên tiếp nhắn ba tin, lúc này mới nhận ra mình tích cực quá.
Quên đi, không đi cũng được. Cô vừa nghĩ như vậy thì bên kia trả lời.
[Nếu cậu muốn tôi đi, tôi sẽ đi.]
Vừa nãy Trần Niệm Khanh đã nhập mấy chữ này vào khung chat rồi, chỉ là bỗng nhiên có người tới hỏi chuyện cậu nên bị gián đoạn, không trả lời ngay được.
Sau đó nhìn lại màn hình, đối phương đã nhắn ba tin nhắn với mục đích khen ngợi.
Tốc độ tay nhanh như này, hiển nhiên không suy nghĩ cẩn thận.
Trần Niệm Khanh mím môi, nhắn tin hỏi cô.
[Bình thường cậu cũng khen người khác như này sao?]
Lúc này Lục Vãn rất vui vẻ, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng nên lúc trả lời tin nhắn, tâm trạng cô nhẹ nhàng thoải mái.
[Tôi chỉ khen cậu thôi.]
Lục Vãn sớm nhìn ra, Tô Nhiêu rất tôn trọng anh họ Trần Niệm Khanh này, có người này ở đó thì chắc chắn sẽ trấn giữ được cô nàng kia.
Trần Niệm Khanh và Hứa Yêu lại không hợp nhau, nên cậu ta không có khả năng đi theo.
Quá giỏi! Cô không cần thông qua vũ lực đã có thể giải quyết mọi chuyện một cách hoàn mỹ~
–––––
Trường học là môi trường sinh hoạt tập thể, không có gì là bí mật.
Tin tức này đến giữa trưa đã lan truyền.
“Cậu nói hai người tham gia thi đấu, có thể lấy được thành tích tốt không?”
“Khó nói lắm, chẳng phải học thần không có hứng thú với cuộc thi sao?”
“Nghe nói là Lục Vãn mời, quan hệ hai người thật tốt.”
Triệu Nhất Hàng nghe thấy thành viên câu lạc bộ đang nói chuyện có bạn học tham gia ghi hình chương trình, nhưng vì đứng xa nên chỉ nghe loáng thoáng.
Làm phó hội trưởng câu lạc bộ âm nhạc, cậu cảm thấy mình nhất định phải phát biểu ý kiến.
“Các cậu đang nói Lục vãn và Tô Nhiêu đúng không? Hội trưởng của chúng ta sẽ không tham gia, cậu ấy rất ưu tú nhưng lại hay khiêm tốn, nên không tham gia đâu.”
“Cậu nói cái gì? Lần này hội trưởng và Lục tổng cùng đi. Không phải cậu đang dùng 2G lướt sóng chứ?”
Triệu Nhất Hàng ngạc nhiên: “Cái gì? Điều đó không có khả năng.”
“Thật đấy, nghe nói Lục tổng tự mình mời, học thần và học thần quả nhiên dễ nói chuyện hơn.”
Triệu Nhất Hàng: “Điều đó là không thể! Đây nhất định là tin vịt!”
“Đây là thật.” Trần Niệm Khanh bước vào nói một câu, chứng thực chuyện này.
Triệu Nhất Hàng: “...”
Vì sao? Cậu chỉ đến nhà ăn một lát thôi mà? Vì sao phòng của mình lại sập rồi?
Đây là lần thứ mấy?
Gần đây nam thần quá khác thường!
–––––
Khi Lâm Niệm Niệm quét hành lang, cũng nghe nói chuyện này.
Cô ta cũng muốn tham gia chương trình truyền hình kia… đáng tiếc trường học chỉ đề cử bốn người.
Lâm Niệm Niệm cảm thấy lần này mình thi rất khá, tổng điểm là 625, cao hơn nhiều so với điểm hiện tại.
Vẫn còn một năm nữa mới đến kỳ tuyển sinh đại học, cô ta chắc chắn sẽ cải thiện điểm của mình lên 660.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Vãn đạt 700 điểm, cô ta hoàn toàn nhụt chí.
Dù sao có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa thì cô ta cũng chẳng đạt được 700 điểm trở lên.
Học kỳ một kết thúc, cách ngày hẹn đánh cuộc ba tháng còn thiếu 23 ngày, cho nên học kỳ mới cô ta vẫn phải tiếp tục quét dọn.
Vốn dĩ Lâm Niệm Niệm muốn nhân lúc không ai chú ý, cô ta sẽ giả bộ quên chuyện này...
Không ngờ Haley lại tìm cô ta và đưa cho cô ta chổi lau nhà mới tinh.
Haley cười nói: “Nếu muốn làm tốt một việc thì cần phải có dụng cụ thuận tay, tôi cố ý lấy chổi lau nhà này ở bên hậu cần cho cậu đấy, bạn học Lâm không cần cảm ơn đâu nha.”
Cây lau nhà mới dễ hút nước, cũng càng nặng, đương nhiên lau cũng càng sạch.
Lâm Niệm Niệm quả thực muốn khóc, nhưng Haley có ý tốt, cô ta cũng không thể cãi nhau với đối phương được.
Haley đưa cây lau nhà xong, trong lòng hừ lạnh.
Cậu đến tìm hoa sen trắng này để giết thời gian, nếu không cậu mà rảnh rỗi quá thì lại đi câu bạn trai, chính là ăn vạ Lục tổng.
Nhất định phải khiến cô ta nhớ lâu, hoa sen trắng tức giận cũng vô dụng, cậu là trà xanh cấp cao đấy.
–––––
Trường trung học Thượng Đức tốt xấu gì cũng là trường tư có tên tuổi, học sinh bên trong ngọa hổ tàng long, có nhiều cái tên cực kỳ ưu tú.
Cho nên học sinh được giáo viên đề cử thì được miễn phỏng vấn, có thể trực tiếp tham gia ghi hình.
Vòng sơ tuyển đầu tiên, muốn đột phá vòng vây từ 500 tuyển thủ, trong ba ngày này sẽ trực tiếp đào thải chỉ còn 80, cạnh tranh rất lớn, xác suất vượt qua không đến 20%.
Tuy thời gian đã tới tháng Chín nhưng thời tiết dạo này vẫn nóng bức, Lục Vãn không có nhiều hành lý để thu dọn, bởi vì chỉ đi có ba ngày, đồ vật ít nên cô chỉ mang túi đi.
Lục Vãn mang theo hai bộ quần áo để tắm rửa, một lọ sữa rửa mặt, một lọ kem dưỡng ẩm, bôi xong sẽ cảm thấy mặt không khô.
À, còn một lọ kem chống nắng.
Lọ kem dưỡng ẩm và kem chống nắng đều là Lục Bất Du mua cho cô, lần này còn bắt cô nhất định phải mang theo, phải bôi kem chống nắng mỗi ngày.
“Nhan sắc đã không tính là đẹp rồi, nếu phơi nắng đen đi thì càng không đẹp.”
Lục Vãn: ???
Lục Vãn còn chưa ra tay, giáo sư Lục vừa vặn nghe được câu đó xông lên đảm nhiệm công việc mát xa bằng giày.
“Có ai nói em gái mình như vậy không? Bố nói bao nhiêu lần rồi!”
Đại tiểu thư che cái trán, suy nghĩ xong còn nói: “Lục Vãn, em phải tranh đua vào, ít nhất cũng phải vào được trận chung kết, đừng để đào thải ngay từ vòng một.”
Lục Vãn: “Em biết mà, anh cứ yên tâm, sẽ không đâu.”
Giành giải thưởng có thể khó khăn nhưng vào chung kết không phải vấn đề lớn.
Lục Bách Niên ho khan: “Có chuyện này bố phải nói trước, sáng mai Vãn Vãn đi máy bay, bố sẽ đi cùng con.”
Lục Bất Du vẻ mặt mỉm cười giả dối: “Cha già, đây là bố muốn đưa đi thi sao? Sao lúc con đi học bố không làm thế?”
Chưa kể, từ khi anh ra mắt, mỗi lần gọi điện cho Triệu tổng thì Triệu tổng rất lạnh nhạt nói: "Đòi tiền và mối quan hệ thì nói thẳng, đừng nhắc tới mẹ mày trước mặt người ngoài."
Quả nhiên, anh là kết sỏi của tình yêu.
Lục Vãn: “...Thực ra con có thể xử lý một mình được.”
Giáo sư Lục: “Không, không, không, chương trình này có mời học trò của bố làm giám khảo nhưng bố chủ động xin đến, nói muốn nhìn thế hệ trẻ ngày nay ra sao, bọn họ đã đồng ý rồi.”
Giáo sư Tiến sĩ Lục, đúng là tinh anh trong ngành.
Đối phương đã xin tới, sao chương trình có thể chối từ.
Lục Vãn là tuyển thủ bình thường, chỉ được trả tiền vé khoang phổ thông, giáo sư Lục là giám khảo đặc biệt, có thể đi khoang hạng nhất.
Lục Bất Du và Lục Vãn nhìn nhau, sao cha già đột nhiên có hứng thú vậy?
Lục Bách Niên: “Vãn Vãn, con yên tâm, khi bố làm giám khảo tuyệt đối không ảnh hưởng đến con, bố sẽ không thu hút sự chú ý của tổ chương trình, trong chương trình bố sẽ giả vờ không quen biết con.”
“Ái, kỹ thuật diễn của bố nát lắm.” Đang nói, Lục Bất Du quay sang Lục Vãn: “Em phải cẩn thận.”
Lục Vãn hơi lo lắng: “Bố à, nhất định bố phải khống chế bản thân nhé.”
Lục Bách Niên: “Con yên tâm, bố biết mà.”
Thời gian của ông không nhiều, chỉ đi theo ghi hình hai lần.
Lục Bất Du: “Lão Lục là cố vấn và giám khảo đặc biệt, ngày mai con cũng sẽ ghi hình. Ngẫm lại thì, gia đình chúng ta sẽ gặp nhau trong chương trình này, đúng là duyên phận mà.”
Lục Bách Niên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Không hẳn, mẹ các con sẽ không đi.”
Triệu tổng vừa vào nghe được câu này, bà cười nói: “Em sẽ không tranh sân khấu với ba bố con anh nhưng mà em đã mua vé VIP ngồi hàng đầu rồi, có thể nhìn rõ Thư Thư nhà ta.”
Ba người còn lại: “...”
Sự trùng hợp này là gì vậy?
Lục Vãn cảm thấy việc lớn không tốt, như vậy sẽ xảy ra vấn đề. Nếu lúc giáo sư Lục nói ra lời bình với cô mà lỡ miệng thốt lên “con gái...”
Vậy thì rất đẹp mặt.
Bố mẹ nhà người ta có đi cùng con đến thi đấu đấy nhưng hầu hết không vào trong.
Hai vị này thì ngược lại, trực tiếp đứng trêи sân khấu cùng cô, thật kϊƈɦ thích.
Một giây mặc niệm cho tổ chương trình vì bị gia đình cô đoạt hết nổi bật.
Một giám khảo, một tuyển thủ, một minh tinh khách mời đặc biệt, một khán giả ngồi hàng ghế VIP, ừm, đều là người một nhà.
Chỉ cần đưa ra ánh sáng, mặc kệ là nhân viên công tác hay khán giả cũng có thể bùng nổ ngay lập tức.
Không chừng còn đóng băng ngay tại chỗ ý chứ.