Lục Vãn rất vui nhưng sau khi đeo lắc tay được hai tiết học thì cảm thấy không quen, vì vậy cô lại tháo ra.
Dù sao có nhiều thứ trêи tay khiến việc làm bài về nhà trở nên bất tiện.
Cô cẩn thận cất lắc tay đi, sau đó gửi tin nhắc WeChat cho Lục Bất Du.
[Cảm ơn.]
Bên kia lập tức trả lời bằng một loạt icon hình trái bom.
Vài giây sau lại có thêm một loạt icon hình nhân vật bị nổ đen thui.
Lục Vãn: ???
Ha hả, ông anh ngốc này vẫn thiếu đòn.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng, không khí trong trường học nhẹ nhàng hơn.
Ngày sinh hoạt câu lạc bộ vào ngày thứ Tư sôi động hơn hẳn bình thường.
Cuối tuần chính là lễ hội nghệ thuật của trường học, các câu lạc bộ lớn đều đang chuẩn bị.
Vào ngày hội nghệ thuật này, ban ngày sẽ tổ chức các cuộc triển lãm, có các gian hàng bày bán hàng hóa, buổi tối là dạ tiệc liên hoan.
Đây là hoạt động vui chơi hàng năm, tất cả học sinh đều nóng lòng chờ đợi.
Các câu lạc bộ lớn đã bắt đầu chuẩn bị từ hai tháng trước để tranh giành vị trí thứ nhất.
Lục Vãn đẩy cửa đi vào, mấy người trong câu lạc bộ trượt ván đang lên thực đơn.
Vào ngày hội nghệ thuật, bọn họ sẽ bày quán bán sushi như đã đề nghị từ trước.
Mặc dù không phải sáng kiến mới nhưng rất dễ làm.
Haley ngáp một cái, hơi uể oải nói: “Mình cảm thấy không tốt lắm, như mình biết thì có ba câu lạc bộ cùng bán sushi, cạnh tranh quá khốc liệt, dù sao cũng không thể dựa vào việc Lục tổng và Tô Nhiêu bán đứng nhan sắc để thu hút khách hàng chứ, vậy còn không bằng bán vé để được bắt tay với bọn họ còn hơn.”
Sushi thì dễ làm nhưng nếu muốn có được hương vị xuất sắc thì hơi khó.
Thành phẩm do câu lạc bộ của bọn họ làm ra nhiều nhất chỉ được coi là không khó nuốt mà thôi.
Lục Vãn do dự vài giây, mở miệng hỏi: “Bán cái gì cũng được à? Chúng ta được cầm tiền mà hôm đó kiếm ra hả, không cần nộp lên sao?”
“Đương nhiên không cần nộp lên, cậu có sáng kiến gì hay?” Hội trưởng câu lạc bộ Đường Đường gãi gãi đầu.
Lục Vãn vừa nghe tới việc được cầm tiền mà họ kiếm ra thì lập tức nổi lên hứng thú.
“Nếu sushi quá phổ biến thì tại sao chúng ta đổi cái gì hiếm gặp ấy?”
Tống Thiến Thiến nói: “Mình cũng nghĩ thế nhưng lại không tìm được thứ phù hợp, hay là bán bánh quy bơ làm sẵn nhé?”
Lục Vãn: “Không, cái này vẫn quá phổ biến, mình cảm thấy…… Có thể bày quán bán hình vẽ bằng đường, cái này chơi vui nè.”
Các thành viên trong câu lạc bộ sôi nổi nhìn qua, hình vẽ bằng đường? Đây là cái gì vậy?
Tống Thiến Thiến vội trả lời: “Ê, mình biết cái này, mình đã tìm hiểu qua các chương trình học liên quan.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng phải xin Baidu giúp đỡ mới biết rốt cuộc đó là cái gì.
Quả thật nhìn có vẻ không quá khó.
Chỉ cần một cái nồi nhỏ không ngừng đun nóng đường và một cái thìa là được.
Dùng thìa nhỏ múc nước đường đã đun nóng để vẽ tranh lên tấm đá hoa cương hoặc là tấm inox đã bôi mỡ, sau đó đợi nguội cho cố định hình dạng rồi dính lên que gỗ, cuối cùng lấy dao mỏng xúc lên là hoàn thành.
Thao tác của người trong video phổ cập khoa học như nước chảy mây trôi.
Nhưng rõ ràng là việc “nhìn thì dễ, làm thì hỏng”!
Đường Đường: “Chúng ta tìm bạn học nào có năng khiếu mỹ thuật để luyện tập một chút, có cảm giác rất sáng tạo nha.”
Hứa Yêu búng tay một cái: “Không cần, Lục tổng biết vẽ tranh bằng đường!”
Mẹ nuôi của Lục Vãn thường bày quán bán hình vẽ bằng đường vào trước và sau Tết âm lịch, kinh doanh cực kì tốt.
Thỉnh thoảng cô sẽ tới phụ giúp.
Lục Vãn chỉ biết làm mấy con vật nhỏ đơn giản, tên người và hoa cỏ.
Nhưng mẹ nuôi có văn hóa không cao lại có thể làm ra hình vẽ đa dạng phức tạp như phượng hoàng, rồng bay, còn có lẵng hoa 3D phức tạp bằng đường….
Nhưng chỉ có trước và sau Tết âm lịch mới có nhiều trẻ con mua hình vẽ bằng đường, bình thường mẹ nuôi của cô bán thứ khác.
Mẹ nuôi của Lục Vãn biết làm rất nhiều thứ, một năm bốn mùa đều bày quán, huyện nhỏ cũng không có nhiều khách lạ, muốn ăn ngon, có khách hàng quen mới có thể kiếm được tiền.
Người phụ nữ kia chịu thương chịu khó, lúc trước một lòng muốn dành dụm tiền để lại mua một đứa con trai về…… Khổ nỗi ông chồng chơi gái quá tốn kém nên không thể được như ý nguyện.
Tống Thiến Thiến: “Lục tổng, cậu đỉnh quá.”
Hứa Yêu: “Dùng cái thìa để vẽ tranh thì tính cái gì, Lục tổng còn nấu ăn rất giỏi, cậu ấy có thể vừa nướng thịt vừa khiêu vũ……”
“Cậu im miệng, đủ rồi đấy.” Lục Vãn cắt ngang lời nói của đối phương.
Con mẹ nó, sao lại nhắc tới lịch sử đen tối của cô chứ!
Hứa Yêu nhún vai, đáng tiếc Lục Vãn rất ít khi nấu ăn một cách nghiêm túc, nói là tốn thời gian, thường xuyên dùng một bát cơm chiên trứng để đuổi cậu đi.
Haley bắt được trọng điểm: “Vừa nướng thịt vừa khiêu vũ là cái gì?”
Lục Vãn: “Không có gì.”
Không biết tại sao trào lưu chủ quán giao lưu với khách hàng bỗng nhiên nổi tiếng trong một khoảng thời gian, cho dù là mì sợi hay rau xào, đều phải vừa làm vừa khiêu vũ, như vậy mới có thể thu hút khách hàng.
Khi chủ cửa hàng thịt nướng đề nghị, Lục Vãn đã từ chối, vậy cũng quá quê đi?
Nếu bị bạn học nhìn thấy, cô còn có mặt mũi nữa không?
Ngay cả tăng thêm một nửa tiền lương cũng không được, cô là người có chủ kiến!
Chủ cửa hàng thịt nướng tăng tiền lương lên gấp ba lần, Lục Vãn vui vẻ đeo kính râm, bắt đầu đứng ở cửa vừa vặn vẹo vừa nướng thịt cùng mấy bạn làm chung……
Cô có ngoại hình nổi bật, dáng người chuẩn, vặn vẹo cũng đặc biệt có nhịp điệu, quả thật là hấp dẫn không ít khách hàng tiến vào.
Tiền lương mà ông chủ bỏ ra không phải là vô ích.
Một thanh niên nào đó đã từng đánh nhau với Lục Vãn, sau đó bị bắt đến trại giam dành cho trẻ vị thành niên vì tội trộm cắp, vào ngày đầu tiên được thả ra, anh ta nhìn thấy Lục Vãn, người rất lợi hại khi đánh nhau với bọn họ… biến thành thằng nhóc mua vui.
Anh ta đột nhiên sinh ra nghi ngờ đối với thế giới này.
Chỉ mới hơn hai năm, ngay cả đại ca trường học cũng trở thành như vậy sao?
Thanh niên kia từ bỏ ý định quay lại nghề cũ, đồng thời cũng buông tha toàn bộ bình ắc-quy của xe điện trêи đường phố, quyết định phải đi học một nghề đứng đắn.
Không đến mức lưu lạc thành……
Sau khi bàn bạc về đề nghị của Lục Vãn, những người khác cũng tỏ vẻ không thành vấn đề.
“Mình đồng ý.”
“Lần này chắc chắn siêu thành công.”
“Lục tổng đưa chúng ta bay lên trời cao.”
Lục Vãn bước ra khỏi câu lạc bộ trượt ván, cười nói: “Sắp phát tài rồi, mình muốn bán 25 tệ một hình vẽ bằng đường, nếu có thể bán 300 cái, chính là bảy, tám ngàn tệ.”
Chi phí cho việc này rất thấp, cơ bản chính là nằm kiếm tiền.
Mười mấy năm trước, mẹ nuôi của cô bán 2 tệ một hình vẽ bằng đường, năm ngoái cũng đã tăng lên 15 tệ.
Trong lễ hội nghệ thuật lần này, các câu lạc bộ khác bán 15 tệ một phần sushi đơn giản nhất, giá tiền tương đương, Lục Vãn cảm thấy giá này của cô là rất thích hợp.
Hứa Yêu: “Ủa…… Không phải bây giờ cậu là người có tiền rồi à? Sao vẫn còn nghĩ đến việc kiếm tiền vậy?”
Lục Vãn: “Cho dù có tiền cũng không ảnh hưởng tới việc mình muốn kiếm tiền nha? Đúng rồi, đến lúc đó cậu bán kẹo kéo đi, bán năm tệ một cái là được.”
Kẹo kéo và hình vẽ bằng đường có nguyên liệu giống nhau, nguyên liệu chủ yếu là đường mạch nha.
Sau khi làm xong thì cho vào cái hộp nhỏ, bên trong có rất nhiều hạt vừng, đúng là ăn rất ngon.
Khi bán, dùng hai thanh tre dài lấy đường lên, sau đó cuộn thành hình quả bóng, hơi giống kẹo mút, khi Lục Vãn còn nhỏ chỉ bán mấy xu, vậy mà năm ngoái thỉnh thoảng mới có người bán ở gần trường, giá tăng lên tới hai tệ sáu, buôn bán rất tốt.
Thật ra mùi vị rất bình thường, cũng không phù hợp với tiêu chí ăn ít đường để bảo vệ sức khỏe của người hiện đại nhưng người chưa từng ăn thì thấy mới mẻ, người đã từng gặp thì ăn vì kỉ niệm.
Hứa Yêu: “Cậu con mẹ nó đúng là một nhân tài!”
Lục Vãn có nhiều đóng góp cho câu lạc bộ trượt ván, còn bày mưu tính kế cho câu lạc bộ.
Cô nhóc này giỏi thật, trong đầu toàn là kiếm tiền giết người… và làm thế nào để trở thành gian thương sung sướиɠ.
Khi đi đến cổng trường, Hứa Yêu dừng chân lại, nói: “Cậu về trước đi, tôi còn có chút việc.”
“Tan học rồi, cậu còn có chuyện gì?”
Hứa Yêu: “Tôi sẽ không nói cho cậu đâu, sau này cậu sẽ biết.”
“Vậy tôi đi đây.” Lục Vãn không tiếp tục hỏi nữa, xua tay chào tạm biệt.
“À ờm, thật ra tôi thích cậu.” Nhìn thấy cô đi được hai bước, Hứa Yêu đột nhiên không nhịn được mà nói ra.
Lục Vãn quay đầu lại, hỏi: “Có phải cậu… bị cuồng yêu mẹ không?”
Hứa Yêu: “…”
Trời đất quỷ thần ơi, cuồng yêu mẹ cái con mẹ nó.
Lục Vãn cảm thấy mình giống mẹ của Hứa Yêu, nhất định phải là mẹ, không thể là bố của cậu.
Suy cho cùng, các ông bố sẽ không chăm sóc con như thế.
Bạn bè xung quanh cũng trêu chọc Lục Vãn là mẹ của Hứa Yêu.
Khi hai người ở bên nhau, người nấu cơm là Lục Vãn, người quyết định là Lục Vãn, người làm việc vẫn là Lục Vãn.
“Đây là cậu muốn lợi dụng tôi hả? Cậu còn muốn tôi làm việc gì nữa?” Lục Vãn hỏi.
Hứa Yêu: “……”
Không phải thế! Mẹ nó không phải!
―――
Hứa Yêu tiếp tục đợi cho đến khi đối phương đi khuất dạng rồi mới quay đầu lại quay trở về trường học.
Cậu đi tới sân vận động, có mấy nam sinh cao lớn đang ra sức chạy bộ trêи đường chạy bằng nhựa dưới ánh hoàng hôn.
Đây là đội thể thao.
Hứa Yêu lập tức đi thẳng đến chỗ huấn luyện viên đang đứng ở bên cạnh, sau khi dừng lại, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Huấn luyện viên, em muốn chơi bóng rổ, em cũng muốn tập thể thao.”
“Em nghĩ kỹ chưa?” Huấn luyện viên đánh giá cậu học sinh trước mắt, khi học sinh chuyển trường này chơi bóng rổ vào tuần trước, anh cảm thấy cậu là một mầm non không tồi.
Thể chất và thể lực đều rất tốt, quan trọng là thành tích các môn văn hóa không có gì nổi bật, hoàn toàn có thể vào đại học bằng con đường thể ɖu͙ƈ thể thao.
Nhưng khi anh đưa ra đề nghị, đối phương đã từ chối, chỉ nói có thể tham gia vào đội bóng rổ, luyện tập thể thao bình thường thì được.
Lúc ấy anh bảo Hứa Yêu hãy suy nghĩ thật kĩ trong vòng một tuần rồi lại đưa ra câu trả lời, không ngờ cậu lại thật sự đổi ý.
Khi Hứa Yêu tốt nghiệp cấp hai, cậu còn không cao bằng Lục Vãn, cậu cao thêm ba centimet vào kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp, năm đầu trung học phổ thông lại cao vọt lên thêm mười centimet.
Khi còn nhỏ cậu quá béo, sau khi giảm cân, cậu vẫn có thói quen tập thể thao.
Toàn bộ cấp ba chỉ có sáu học sinh thể ɖu͙ƈ, đều vô cùng xuất sắc, Hứa Yêu chưa từng luyện tập có hệ thống, vậy mà điểm của nhiều hạng mục còn cao hơn hai học sinh trong số đó, cậu có tiềm năng rất lớn.
Hứa Yêu: “Đúng vậy, em nghĩ kỹ rồi.”
Thật ra cho tới tận bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra sau này mình muốn làm cái gì, trước mắt cậu cứ đặt ra mục tiêu đã, xem có thể hoàn thành hay không rồi nói sau.
Dù sao cũng không thể tiếp tục sống vô ích nữa.
Cậu đã xem qua bản đồ rồi, Thanh Hoa và Bắc Thể* thật sự rất gần nhau.
*Bắc Thể: Trường đại học Thể ɖu͙ƈ và Thể thao Bắc Kinh.
Trêи bản đồ gần nhau thì khoảng cách thực tế cũng chỉ mấy km, có thể đi bộ được.
――
Hôm nay là ngày hội nghệ thuật của trường, tất cả các tiết học đều bị hủy bỏ.
Nhưng thời gian cả ngày đều đã được sắp xếp xong.
Lục Vãn đã mất mấy ngày để chuẩn bị tất cả các dụng cụ cần thiết.
Vốn dĩ đây là những vật dụng thông thường nên không khó tìm.
Tô Nhiêu giúp đỡ vẽ một cái đĩa quay, trêи đĩa quay có các loại hình vẽ bằng đường, khách hàng không thể tự yêu cầu, quay tới cái gì thì chính là cái ấy.
Không biết là ai hét lên một tiếng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Hôm nay Tô Nhiêu không mặc đồng phục học sinh.
Cô mặc một chiếc váy liền áo màu đen bằng nhung, có viền ren trắng ở cổ áo và cổ tay áo khiến cô trông ngọt ngào và nữ tính hơn.
Trêи đầu là dây cột tóc màu đỏ, dưới chân là giày búp bê màu đỏ.
Làn da trắng nõn, cần cổ mảnh mai, tóc đen môi đỏ, khuôn mặt thanh tú.
Dường như cô có mang vòng tròn tự cách ly, phong cách của cô hoàn toàn khác với những người xung quanh.
Bình thường cô mặc đồng phục học sinh vốn đã rất xinh đẹp, bây giờ lại càng khiến người nhìn khó có thể rời mắt.
Nhà trường có quy định phải mặc đồng phục quanh năm suốt tháng nhưng có khen thưởng một “ngày được mặc tự do” đối với những học sinh đặc biệt xuất sắc.
Giải thưởng này vô cùng hấp dẫn, bởi vì bạn có thể mặc quần áo khác với các học sinh khác và thể hiện cá tính riêng của bạn.
Đây là lần đầu tiên Tô Nhiêu sử dụng đặc quyền này, cô mỉm cười đối với những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Có rất nhiều bạn học nam lắc lắc đầu, không thể lập tức tỉnh táo lại.
Ngay cả bạn học nữ cũng không thể thoát khỏi, bởi vì thật ra con gái lại càng thích ngắm người đẹp!
Tô Nhiêu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Vãn, mỉm cười hỏi: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Lục Vãn: “Xong rồi, váy của cậu rất đẹp.”
Tô Nhiêu: “Đẹp như thế nào?”
Lục Vãn ngẫm nghĩ, chân thành nói: “Giống như… công chúa Bạch Tuyết?”