Cơn giận trong lòng Khương Bác Dương "đùng" một tiếng bùng lên, "Mẹ nó, Lục Vãn cô đừng có quá đáng quá!"
Bây giờ Khúc Sướиɠ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Năng lực kéo chỉ số thù hận của cô gái này đúng là hàng đầu mà... rất lâu rồi cậu chưa nhìn thấy A Bác tức giận như vậy.
Nhất định là cô ấy cố ý.
Lục Vãn - người bị gọi tên lại rất bình tĩnh, anh cả của trường đúng là ngầu, thích khoe khoang, tình khí thất thường, ta đây, tự cao nha.
Nhưng ~ chị ~ đây ~ đếch ~ sợ ~ đâu ~ nhé~
Lục Vãn đi đến trước mặt người mà mình vừa chọn trúng, tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói với đối phương: "Tôi rất thưởng thức người như cậu, vừa nhìn là biết là người có học thức, bạn học này, thành tích của cậu chắc chắn là không tệ nhỉ."
Trần Niệm Khanh nhìn người trước mặt, gật đầu một cái rất nhẹ.
Mọi người đang vây xem: "... !"
Ối đệt?!
Trần Niệm Khanh xem trò vui ở hẻm nhỏ.
Lục Vãn mắng Khương Bác Dương xong, quay sang tỏ vẻ yêu thích một hotboy khác của trường.
Trần Niệm Khanh gật đầu tán thành cách nói của Lục Vãn.
Mỗi một cảnh tượng kể phía trêи đều là những chuyện mọi người không thể nào tưởng tượng ra được nhưng đều đã xảy ra cùng lúc!
Lục Vãn biết bạn học này, chỉ là bây giờ chưa thể ghép mặt và tên mà Haley đã nói lại với nhau được.
Khương Bác Dương thuộc dạng tính cách thô bạo không dễ trêu, mọi người đều tránh thật xa sợ đắc tội cậu.
Còn Trần Niệm Khanh thì dường như không có ai thích hợp với bốn chữ "thanh cao, lạnh lùng" hơn cậu ấy nữa, cảm giác rất xa cách, cũng rất ít quan tâm chuyện của người khác.
Nhưng là... lại làm cho mọi người cảm thấy cậu ấy vốn nên như vậy mới đúng.
Tính cách của họ khác nhau hoàn toàn, độ nổi tiếng thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Lục Vãn tiếp tục nói: "Thật ra thành tích cũng không cần quá tốt, chỉ cần đừng dốt nát, ồn ào cả ngày như cái loa là được."
Mọi người: "..."
Cái loa là chỉ Khương Bác Dương sao? Thật sự rất dám nói nha!
Có điều xem ra bạn học Lục Vãn không quen biết Trần Niệm Khanh.
Vị này mà "kết quả học tập không cần quá tốt" thì những người khác biết sống sao đây?
Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Vẻ ngoài của Trần Niệm Khanh không phải loại có thể bị lu mờ trong đám người, trí nhớ Lục Vãn rất tốt đương nhiên sẽ không quên.
Chỉ có điều cô không biết tên của đối phương.
Đây chính là chàng trai mà lần trước cô gặp được khi nhặt tóc giả, trùng hợp ghê, vậy mà họ lại học cùng trường.
Lúc đó đối phương bị đánh thức cũng không nói gì, có thể thấy được tính tình rất tốt.
Đều khá đẹp trai nhưng người này tốt hơn tên-đi-là-kéo-theo-cả-bầy nhiều.
Một người ở trêи trời, một kẻ ở dưới đất.
"Lục Vãn, cô đừng hối hận." Khương Bác Dương dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Trần Niệm Khanh.
Cậu và Trần Niệm Khanh không xem như quen thân, chỉ là từng nói chuyện với nhau vài câu, bình thường nước giếng không phạm nước sông.
Cho nên người này vừa nãy gật đầu phụ họa là có ý gì?
Việc Trần Niệm Khanh xuất hiện ở đây đã rất không bình thường rồi, lẽ nào hai người này quen biết nhau?
Khương Bác Dương không thích Lục Vãn nhưng đối phương hạ thấp mình, ngược lại lại đi nâng một đứa con trai khác lên như vậy, cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
――
Hứa Yêu chống nạnh chờ thật lâu trước cửa trường học.
Hôm nay cậu cũng không để ý đến những cô gái mặc váy lắm, cậu đặt trọng tâm vào những bạn nam đang đi ra, để tránh không cẩn thận bỏ lỡ mất.
Nhìn sơ qua thì trường này cũng có nhiều cô gái đẹp thật đó.
Học sinh đi ra ngày càng ít, Hứa Yêu vẫn không nhìn thấy Lục Vãn, trong lòng cậu có chút không chắc chắn.
Lục Vãn đã đi mất rồi, hay là chưa đi ra nhỉ?
Kệ đi, tìm người hỏi thử xem, không được thì lần sau lại đến.
Hứa Yêu giữ một bạn nữ đang bước nhanh đến, mở miệng hỏi: "Bạn học, xin hỏi cậu biết Lục Vãn chứ?"
Bạn nữ này nhận được tin tức đang chạy đi để xem náo nhiệt.
Nghe nói chẳng những có Lục Vãn, Khương Bác Dương và Trần Niệm Khanh cũng có ở đó nữa. Nghĩ thôi đã thấy kϊƈɦ động rồi! May là hôm nay tan học mình không có về ngay!
Đội hình như vậy lỡ mất thì sẽ không còn nữa nha.
Bạn nữ đánh giá người có mái tóc chôm chôm màu tím trước mặt... xem ra đối phương không giống người xấu lắm.
Cô do dự nói: "Cậu ấy ở trong hẻm nhỏ trước mặt, tôi cũng đang định đi qua."
"Cái gì?" Hứa Yêu quay đầu chạy về.
Hẻm nhỏ phía trước không phải đang đánh nhau sao?! Cậu không nghĩ đến trong đám ngốc đánh nhau đó lại có Lục Vãn.
Cậu nên qua đó sớm một chút! Hy vọng bây giờ đến vẫn không quá muộn.
Không biết anh Vãn có thể giải quyết được hay không, liệu có chịu thiệt hay không đây.
Hứa Yêu nhặt một thanh gỗ bên đường lên làm vũ khí, quơ thử thấy khá thuận tay, vội vàng đẩy đám người ra, chuẩn bị gia nhập cuộc chiến.
"Tôi đến giúp cậu đây, anh… Vãn?" Hứa Yêu nghĩ rằng mình hoa mắt mất rồi.
Đây là ai vậy?
Lục Vãn chưa từng kể là có em gái sinh đôi nha... hơn nữa hai người họ quen biết nhiều năm như vậy, không thể nhận nhầm được!
Vậy tại sao Lục Vãn phải mặc váy của con gái?!
Váy còn nhăn nhúm nữa.
Lục Vãn không nghĩ tới lại nhìn thấy Hứa Yêu ở đây, cô sửng sốt vài giây mới nói: "Sao cậu lại tới đây?"
Tạm thời cô chưa nói cho đối phương biết mình là con gái, bây giờ đột nhiên gặp phải, chắc là rất bất ngờ.
Hứa Yêu kìm nén vài giây, nghĩ thầm mẹ kiếp mình vẫn đến chậm một bước rồi! Nếu không thì sao cậu lại bị người khác sỉ nhục như vậy?!
Cực kỳ nhục nhã!
Mắt của cậu hơi đỏ lên: "Lão đại, là ai bắt cậu phải mặc váy, mẹ kiếp tôi liều mạng cũng phải đánh chết... Hu hu hức hức."
Lục Vãn bịt miệng của cậu ấy lại, vừa kéo Hứa Yêu ra phía sau, vừa nói với những người đang vây xem: "Hết chuyện rồi, mọi người tản cả đi, đều về nhà làm bài tập đi."
Trí thông minh của Hứa Yêu vẫn luôn phát huy ổn định như vậy, chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Mọi người: "..."
Đây lại là tình huống gì đây?
Tên tóc chôm chôm màu tím vừa xuất hiện có lai lịch gì có thể làm cho Lục Vãn vứt tất cả mọi người lại kéo cậu ta đi mất đây?
Tóc chôm chôm trở thành người thắng lớn nhất trong hôm nay?
―――
Cho đến khi bóng lưng họ biến mất ở chỗ ngã rẽ, lúc này Trần Niệm Khanh mới thu hồi tầm mắt.
"Này, cậu biết Lục Vãn sao?" Khúc Sướиɠ mở miệng hỏi kiểu như tùy hứng.
Tầm mắt mọi người đều nhìn lại.
Trần Niệm Khanh: "Biết."
"Xem ra hai người rất thân, vậy mà cô ấy lại khen cậu như vậy." Khúc Sướиɠ cười thăm dò.
"Việc này không liên quan gì đến cậu." Trần Niệm Khanh nói giọng bình thản, nói xong cậu xoay người đi về phía trước, không định nói chuyện tiếp với người khác nữa.
Ở trong trường, cơ bản không ai dám đắc tội với nhóm ba người do Khương Bác Dương cầm đầu nhưng Trần Niệm Khanh là một trong số ít ngoại lệ.
"Hai người kia đều đi rồi, A Bác, cậu thấy thế nào?" Khúc Sướиɠ quay đầu hỏi người ở bên cạnh.
Tầm mắt Khương Bác Dương quét một vòng qua những người đang xem náo nhiệt, quát: "Các người còn chưa cút sao, mọc rễ ở đây là muốn bị đánh à?"
Người vây xem lập tức giải tán.
Họ nào dám xem náo nhiệt của tổ tông này chứ, Khương Bác Dương cũng là lúc sau mới đến nha, thật đúng là bá đạo mà.
"Đi thôi, nên về rồi." Một tay Khương Bác Dương đút túi đi về phía trước, bây giờ cậu thấy phiền chết được.
Con hẻm năm phút trước còn náo nhiệt, đột nhiên liền yên tĩnh lại.
Có điều hẻm nhỏ yên tĩnh rồi nhưng có một nơi khác lại trở nên ầm ĩ.
Dù sao thì hôm nay biết được chuyện lớn như vậy không được chia sẻ thì niềm vui sẽ giảm mất một nửa.
Bạn học quản lý nick công chúng quả nhiên là một chiếc máy vận chuyển vô tình công suất cao.
Chuyện vừa xảy ra được 15 phút thì đã có những người đi xem gửi bản thảo đến, cô ấy cũng lập tức đăng lên.
Lần này không có ảnh, chỉ có dùng chữ kể lại thôi.
Chủ yếu do lúc đó mọi việc đều xảy ra quá nhanh, hơn nữa bạn học Lục Vãn mạnh như vậy, ai dám chụp ảnh để bị xui xẻo chứ.
Có điều nền tảng của người gửi bài viết vững chắc, hầu như đều đã tả lại được mỗi chi tiết nhỏ xảy ra lúc đó.
Do là diễn tả bằng chữ, ngược lại có thêm một tầng không gian để tưởng tượng.
Sư thái đừng mở đèn, là lão nạp: Chuyện gì thế này? A a vậy mà tui lại bỏ lỡ mất rồi!
Té ngã ở đâu thì ngồi chơi ở đó: Chủ động kiếm chuyện bị giết ngược lại, chị gái bắt đầu chính là 12 cái bạt tai đánh cho hai tên đó xỉu luôn, cũng làm tui xem ngu người luôn! Trâu bò!
Thảo nguyên xanh: Vù~ một cái đá người bay ra xa mấy mét, váy bay lên, thấy được quần bốn góc hồng nhạt... xin lỗi.
Hở tí là mập: Lục Vãn điên rồi sao? Thật dám nói chuyện kiểu đó với Khương Bác Dương?
Chú thỏ nhỏ của Vãn Vãn: Những cô gái khác làm thì tui nhất định sẽ chửi, nhớ lại cảnh anh Vãn của tui nói "Ọe~", cười như điên luôn.
Ôi ôi ôi haiz: Dân mê sắc đẹp thật không có liêm sỉ mà, vậy mà tui lại cảm thấy cô ấy làm gì cũng đúng cả? ?
Mây trêи núi: Cô gái này thật là quyến rũ chết người mà! Tui tuyên bố sau này Lục Vãn chính là... hotboy thứ ba trong trường.
Bò trêи đầu tường: Đừng đùa nữa, Lục Vãn chỉ có thể là nữ thần thôi (* ̄︶ ̄)
Mèo con: Sau này nhất định sẽ ngày càng thú vị! Hy vọng Lục Vãn có thể kiên trì, đừng để bị thôi học.
Mỗi ngày ngủ không tỉnh: Bây giờ tui nhuộm tóc thành màu tím có kịp không? Vậy mà tui lại ngưỡng mộ một người để tóc chôm chôm???
Pháo hoa: Tỉnh lại đi, mấy người nhuộm tóc thành màu xanh lá cũng vô dụng thôi.
Tuy rằng ngày thường trong trường không ai dám chọc đến Khương Bác Dương nhưng tác phong làm việc của cậu có rất nhiều người giận mà không dám nói gì.
Rất nhiều người trong lòng lén nhấn like cho vị tráng sĩ đó.
――
Sau khi Lục Vãn kéo người ra xa mười mấy mét, lúc này mới buông tay ra.
Hứa Yêu hít thở sâu, sau khi trở lại bình thường thì hỏi: "Sao cậu lại kéo tôi đi?"
Lục Vãn do dự, tình huống này, cô quyết định trực tiếp nói rõ, vỗ lên váy của mình: "Thực ra thì tôi là con gái, ừ, cậu cũng thấy đấy."
Hứa Yêu: "Cậu... tâm lý của cậu có vấn đề gì à? Cậu có đi khám chưa?"
"Không tin?"
Hứa Yêu: "Đây không phải đang nói nhảm sao? Nói thật thì mẹ nó tôi nhìn còn giống con gái hơn cậu nữa!"
"..."
Nếu cậu cứ như vậy thì chúng ta chẳng thể nào nói chuyện được nữa đâu.
Lục Vãn quay đầu bỏ đi.
Sau khi Hứa Yêu lấy lại tinh thần thì đuổi theo.
Cậu dần phản ứng lại, hình như là có gì không đúng lắm, dù sao thì người vây xem đều rất bình tĩnh.
Mặt Hứa Yêu đầy khϊế͙p͙ sợ: "Cậu là con gái thật à?"
Lục Vãn: "Đúng vậy đại ca! Tôi đã nói rồi! Có cần tôi đưa báo cáo xét nghiệm cho cậu xem không?"
Hứa Yêu hoàn toàn bối rối, cậu mất vài phút mới trở lại bình thường, lúc này mới hỏi tiếp: "Không cần, nhưng tại sao trước đây cậu không nói cho tôi biết?"
Lục Vãn bình tĩnh nói: "Nếu như trước đây cậu phát hiện thì tôi sẽ nói cho cậu biết."
Hứa Yêu: "... !"
Không được không được, còn phải tiếp tục bình tĩnh lại đã.
Bây giờ cậu cảm thấy toàn bộ nhận thức và giá trị quan của mình đều bị đánh vỡ cả rồi.
Lục Vãn là nữ? Là con gái? Biết nhau lâu như vậy mà cậu không hề nhận ra?
Lục Vãn giả trai rất thành công, cô từ nhỏ đã vậy, hơn nữa con gái thường phát ɖu͙ƈ sớm hơn con trai, cô cao hơn những bạn nam cùng lứa cả khúc nên càng dễ lừa người hơn nữa.
Bình thường ở trường Lục Vãn rất ít uống nước, như vậy có thể giảm thiểu số lần đi nhà vệ sinh nam.
Nếu như nhất định phải đi, cô sẽ cố gắng canh thời gian, lúc chuông vào lớp sắp reng là khi nhà vệ sinh hầu như không có ai cả.
Đầu của Hứa Yêu vẫn đang trong tình trạng núi lửa phun trào.
Giống con gái chỗ nào chứ! Mặc dù bây giờ nhìn cô mặc váy... trông cũng có vẻ ra dáng đó.
Trong đầu cậu thoáng hiện ra rất nhiều ký ức khi hai người ở cùng nhau.
Lục Vãn trước đây, ngoại trừ buổi tối đi làm thêm ở tiệm bán đồ nướng, chủ nhật còn làm người luyện game thay. Trong nhà Hứa Yêu có mấy bộ máy vi tính, tốc độ mạng cũng nhanh, mỗi tuần Lục Vãn đều sang mượn dùng, tiện thể giúp cậu sửa thiết bị điện thay cho thù lao.
Hứa Yêu chỉ biết thay bóng đèn thôi, cậu ở một mình, ống nước trong nhà bị nghẹt hoặc chỗ nào bị hỏng hóc đều nhờ Lục Vãn sửa giúp.
Tên đó vừa xem sách hướng dẫn sử dụng vừa sửa đồ, cực kỳ thần kỳ.
Kỹ thuật chơi game của Lục Vãn cũng thường thôi, không tính rất lợi hại.
Chủ yếu là thái độ phục vụ của cô tốt, mấy năm gần đây Game Online rất hot, chuyện làm ăn của Lục Vãn cũng không tệ.
Sau này cô tìm hiểu được là con gái luyện game thay được yêu thích hơn, để kiếm được nhiều tiền hơn, thỉnh thoảng Lục Vãn sẽ cố ý đè giọng nói, mở mic giả làm con gái.
Lúc đó làm những người khác bị sét đánh không nhẹ, Hứa Yêu lại... có chút suy nghĩ sâu xa.
Nhưng bây giờ nhớ lại, cô vốn là con gái mà!
Thỉnh thoảng Lục Vãn cũng sẽ tìm cậu mượn tiền, khi nào có tiền thì trả lại sau.
Thật ra Hứa Yêu cảm thấy không trả tiền lại cũng được, cậu cũng có bạn mượn tiền mà không trả, hơn nữa đây cũng chẳng đáng gì cả, thế nhưng lần nào Lục Vãn cũng đều trả lại cậu.
Một tháng trước, Lục Vãn còn đang ở nhà cậu chơi game thay cho người khác, quan trọng là... hôm đó Hứa Yêu còn gọi hai đứa bạn khác đến nhà chơi.
Ba người bọn họ lấy phim "hành động tình cảm" ra xem.
Lục Vãn ngồi chơi game ở ngay bên cạnh, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Sau đó họ còn nói đùa là anh Vãn nhất định không phải là đàn ông, vậy mà có thể hoàn toàn không động lòng chút nào cả.
Lục Vãn cười lạnh một tiếng, nói mấy người còn không biết xấu hổ mà nói tôi.
Tìm ra cuộn phim gì mà quỹ đạo tiếng kêu của phút thứ 18 đến phút thứ 30 giống y chang phút thứ 42 đến phút thứ 50, xem phim bị lặp lại thú vị lắm sao?
Chưa kể có chỗ vừa nhìn là thấy là cắt ghép, tần suất động tác cơ bản đều như nhau, nhìn giả như vậy.
Hiệu ứng làm trêи máy tính mà còn xem hăng say như thế, rốt cuộc là ai ngu ngốc đây.
Sau đó ba người... liền ngậm miệng.
Học sinh giỏi thật là đáng sợ, bọn họ không có cách nào phản bác được, chỉ có thể thừa nhận là mình ngu ngốc thôi.
Hứa Yêu nhớ đến chuyện ngày hôm đó, cảm thấy mặt mình nóng đến sợ.
Cô là con gái đó!
Chẳng trách chưa bao giờ chơi trò "So kϊƈɦ thước" cả.
Trước khi Lục Vãn đi, cậu cho rằng đối phương không được, còn tặng một bình bổ thận tráng dương làm từ mười phần ngầu pín.
Xem như cậu hoàn toàn không còn hình tượng gì nữa rồi.
Hứa Yêu nhìn người bên cạnh một cái, hơi căng thẳng, vừa thấp thỏm lại xấu hổ hỏi: "... Vậy bây giờ cậu thích ngực lớn, hay là cơ ngực lớn?"
Lục Vãn: "Ai nói với cậu là tôi thích ngực lớn chứ."
Bản chất của con người chính là mâu thuẫn với chính mình, có lúc cô cảm thấy phẳng phẳng rất tốt, có lúc lại cảm thấy hơi lo lo.
Cho nên thỉnh thoảng mới ngắm các cô gái có thân hình đẹp.
"Không cần người khác nói! Trước đây cậu thường xuyên nhìn chằm chằm những cô gái ngực lớn."
Quan trọng là khi Lục Vãn nhìn, những cô gái đó đều không cho là cô đang giở trò lưu manh, còn có thể cười với cô.
Ai to gan còn sẽ chạy lại xin số điện thoại...
Con gái đúng là động vật chỉ nhìn mặt mà.
Lục Vãn câm nín, cô vừa định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Là bố cô gọi điện thoại đến hỏi sao
cô còn chưa về đến nhà.
Nhà có khách đến chơi, là người bác cả rất cố gắng kinh doanh của cô, bay từ nước Mỹ về thăm cô, đang chờ cô về nhà.
Lục Vãn cúp điện thoại, quay đầu lại nói với người bên cạnh: "Cậu đừng nói hưu nói vượn nữa, bây giờ tôi có việc phải về nhà, cậu đến một mình sao? Nếu như hôm nay cậu chưa đi thì ngày mai chúng ta lại liên lạc sau."
Hứa Yêu cúi đầu nhìn ngón tay nói nhỏ: "Tôi, tôi không đi."
Khi vừa biết Lục Vãn là con gái, cậu cảm thấy rất kinh ngạc nhưng bây giờ thì cậu bắt đầu mừng thầm.
Hai người thân với nhau như vậy, chuyện này xét thế nào thì cũng sẽ đến lượt của cậu chứ nhỉ!
Lục Vãn nhíu mày, tên này bị gì đây chứ?
Kệ đi, Hứa Yêu có lòng đến tìm mình, nhịn một chút là hết thôi.
"Được thôi, vậy mai gặp."