Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Từ Hành do dự một chút, nhỏ giọng đáp: "Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời xa anh."
***
Hôm sau Trần Ngang vẫn phải đi làm, nên rời giường từ sớm về nhà thay quần áo rồi tới đơn vị. Lúc hắn dậy Từ Hành thân thể trần trụi vẫn cuộn tròn trong ổ chăn, ngủ say nhưng vẫn cau mày, giống như có chuyện buồn rầu.
Trần Ngang nhặt áo sơ mi hôm qua mình tiện tay vứt dưới sàn nhà cạnh giường, vừa khom lưng hôn lên mi tâm của Từ Hành một cái.
Từ Hành không tỉnh, lông mày thả lỏng, lại co người thêm một chút.
Thứ sáu lại đến ngày gia đình hội họp, so với thường ngày Trần Ngang càng thêm không thích. Mấy ngày nay Trần Tịnh không nói gì với hắn về đề tài đó nữa, thậm chí không liên lạc với hắn. Hết thảy sinh hoạt vẫn vững vàng như cũ mà trải qua, nhưng điều này càng khiến Trần Ngang thêm bất an.
Hắn cố gắng duy trì trạng thái cuộc sống vốn có, chỉ khi ở cùng Từ Hành, dây thần kinh căng thẳng mới thả lỏng đôi chút. Nhưng Từ Hành lại lặng thinh không đề cập chuyện gì, khiến hắn sinh ra cảm giác nôn nóng bất an.
Trên bàn cơm hôm thứ sáu, Trần Ngang và Trần Tịnh đều rất trầm mặc, chỉ có Hạ Uyển liên miên cằn nhằn một chút chuyện nhà. Nói Hà Ngạn đã về Pháp, tiếp tục nghiên cứu học vị tiến sĩ nghệ thuật của y. Trần Chính Đức cười nhạo một tiếng.
"Ngày mai là thứ bảy, con lại về ăn cơm đi."
Trần Ngang nhìn ba hắn, ăn hết bát cơm rồi nhẹ nhàng đặt xuống, nói: "Làm sao vậy ạ? Ngày mai con bận chút chuyện."
Trần Chính Đức dùng ngữ khí không cho phản bác nói rằng: "Không phải việc quan trọng chứ gì. Ngày mai ta bảo mẹ con gọi Y Nhiên đến ăn cơm. Nghe nói con với nó cùng đơn vị làm việc."
Trần Ngang không tự chủ nhíu mày: "Hẹn cô ấy tới làm gì?"
Trần Chính Đức cất cao giọng, nói: "Con ở bên ngoài làm những gì đừng cho là ta không biết. Đừng để ba mẹ bận tâm."
Trần Ngang lập tức nghẹn lửa, theo bản năng quay đầu nhìn Trần Tịnh.
Trần Tịnh cúi đầu uống canh của cô, không nói một lời.
Hạ Uyển không xen vào, vẫn tràn đầy phấn khởi sắp xếp kế hoạch nướng bánh ngọt cho bữa trà chiều. Trần Ngang nghe mà thêm phiền lòng.
Sau khi ăn xong, vợ chồng Trần gia đi tản bộ, Trần Ngang kéo Trần Tịnh ra chỗ ban công phòng sách quen thuộc, tránh đi dì giúp việc đang thu dọn bát đũa, hỏi: "Chị đáp ứng em cái gì?"
Trần Tịnh cũng bị thái độ của hắn làm cho tức giận, nói: "Không phải chị, là Chu Thành An nói."
Trần Ngang cầm bật lửa trên tay, bên ngoài gió lớn, đánh lửa nhiều lần không được, buồn bực ném bật lửa đi.
Cái bật lửa rơi từ ban công tầng hai xuống, rơi vào bụi cỏ trong sân.
"Chị không quản được chồng mình à?"
Trần Tịnh mệt mỏi nặn nặn sống mũi, đáp: "Đã rất nhiều ngày bọn chị không nói chuyện với nhau. Sớm muộn gì trong nhà cũng sẽ biết, em không thể giấu quả bom hẹn giờ đi coi nó như không tồn tại."
Trần Ngang phí lời đáp: "Không phải em đang nghĩ cách đây à?"
Trần Tịnh hờ hững bày ra vẻ mặt mày tự lo nổi không, "Em nghĩ làm sao qua nổi ngày mai đi."
Vào ngày thứ bảy khiến người nghẹt thở ấy, buổi sáng Trần Ngang vẫn ở nhà Từ Hành.
Càng ngày hắn càng yêu thích nhà Từ Hành.
Từ Hành thích hoa tươi, mỗi tuần một lần ra tiệm hoa mua một hai loại về cắm trong nhà. Không tỉ mỉ cắt sửa cũng không lựa chọn khắt khe, cứ phóng khoáng mà trưng bày như thế, tự nhiên khiến cho toàn bộ căn nhà toả ra sức sống.
Nhà Từ Hành không chênh lệch nhiều so với căn hộ độc thân của Trần Ngang. Nhưng Từ Hành không thích dọn dẹp cho lắm, đồ đạc xếp loạn không có trật tự. Không giống nhà Trần Ngang mỗi tuần có người quét dọn, đồ đạc lau chùi không nhiễm một hạt bụi, không có hơi người.
Từ Hành đang lật giở cuốn tài liệu Nhật ngữ của mình, nhưng không ôn được chút nào. Bởi vì Trần Ngang quá dính người, so với trước càng thêm dính, quả thực như mắc chứng khao khát da dẻ vậy.
Sáng nay bọn họ có làm qua một lầm, tắm rửa sạch sẽ, tóc Từ Hành còn mang hơi ẩm, xoã tung.
Điều hoà trong phòng mở vừa đủ, Trần Ngang chỉ mặc quần ở nhà, nửa người trên để trần. Gần đây hắn gầy đi, đường nét cơ bắp càng thêm rõ ràng mạnh mẽ. Từ Hành bị ép ngồi lên đùi hắn, cả người bị ôm siết, cả nửa ngày chỉ giở được một trang sách.
Trần Ngang còn muốn nhân tiện quấy rối, hôn hôn gáy Từ Hành và bờ vai non mịn lộ ra do cổ áo quá rộng. Như chú chó cỡ lớn tinh lực dồi dào, dụi tới dụi lui ở hõm cổ chủ nhân.
Từ Hành rụt cổ muốn trốn không ngừng, nhưng cũng không quá nghiêm túc. Trần Ngang tựa như cũng cảm thấy cậu dung túng hắn quá mức, nên càng ngày càng càn rỡ. Tay hắn vói từ dưới vạt áo Từ Hành vào, khẽ vuốt ve eo cậu.
Từ Hành đỏ cả tai, đứng đắn mà nói lời từ chối: "Đừng quậy, em còn phải ôn bài đó."
"Được rồi," Trần Ngang đồng ý, tay chỉ xuống một dòng chữ tiếng Nhật trên tài liệu học, "Đây nghĩa là gì?"
Từ Hành: "Chỉ là một câu nói."
Trần Ngang cũng không quá muốn biết, chính là chỉ muốn quấn lấy Từ Hành, hé miệng cắn tai của cậu, "Nói."
"どんなことが起きるとしても,君の側に離れたくないよ."
("Don'na koto ga okiru to shite mo, kimi no soba ni hanaretakunai yo")
Trần Ngang nghe không hiểu: "Có ý gì?"
Từ Hành do dự một chút, nhỏ giọng đáp: "Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời xa anh."
Trần Ngang đột nhiên trầm mặc, duỗi tay ôm má Từ Hành, nghiêng đầu hôn cậu.
Từ Hành thuận theo để hắn tuỳ ý hôn môi, hôn tới hôn lui, tài liệu giảng dậy Nhật ngữ của Từ Hành rớt từ bàn xuống.
Hai người lại quần nhau một hiệp tại chỗ. Gần đây chỉ cần hai người ở bên nhau, sẽ làm rất nhiều lần.
Không màng là lúc nào, nói chung chỉ muốn dính lấy nhau.
Mắt thấy sắp đến buổi chiều, Trần Ngang phải đi.
Từ Hành lười biếng nằm úp sấp trên ghế sa lon, ráng hồng trên mặt còn chưa hết, gối lên sách tiếng Nhật, nói: "Bai bai."
Trần Ngang có hơi chột dạ một cách khó hiểu, hắn nói: "Chuyện công việc thôi, đêm nay anh sẽ gọi điện thoại cho em."
Từ Hành đáp: "Ừm, dạ."
Trần Ngang vừa xuống lầu vừa cài cẩn thận lại mấy nút áo sơ mi, lòng trĩu nặng, tâm lý khó chịu vô cùng.
Lúc hắn về đến nhà, Lục Y Nhiên đang trong phòng bếp phụ Hạ Uyển làm bánh nướng. Ở bàn trà Chu Thành An bồi Trần Chính Đức chuyện trên trời dưới biển. Trần Tịnh mặt vô cảm cầm máy tính bảng trượt trượt.
Trần Ngang vừa vào cửa, Lục Y Nhiên liền nâng đĩa bánh ngọt tới, thân mật nói rằng: "Nếm thử không anh? Hình như hơi ngọt quá."
Lục Y Nhiên mặc một chiếc váy kín đáo nhẹ nhàng,Trần Ngang để ý đến đôi giày để ở huyền quan của cô, mũi giày tròn nhạt màu và đế bằng, đặt cạnh đôi cao gót đỏ rực của Trần Tịnh, một chút cảm giác công kích cũng không có, thân thiện ôn hoà.
Hạ Uyển cười nói: "Về đúng lúc lắm, con đưa Y Nhiên thăm nhà mình đi, ra vườn hoa đi dạo nữa, mùa thu hoa hải đường vừa hay nở rộ."
Lục Y Nhiên: "Được ạ, cháu thích hoa lắm."
Trần Ngang đi cùng Lục Y Nhiên, ra sân nhà mình. Hoa hải đường mùa thu nở um tùm, Lục Y Nhiên tự nhiên nói rằng: "Nở đẹp thật đấy, hoa cúc trong vườn nhà em cũng nở nhiều lắm, lần sau dẫn anh đi xem."
Trần Ngang quả thực đối với kiểu hàn huyên giả tạo này mất hứng đến cực điểm. Hắn cắm tay vào túi đứng tại chỗ, mặc kệ Lục Y Nhiên lấy điện thoại ra chụp mấy đoá hoa nở rộ.
Hắn lạnh nhạt nói: "Chúng ta không hợp."
Lục Y Nhiên vẫn tràn đầy phấn khởi chỉnh độ sáng cho camera, nói: "Chỗ nào không hợp? Tuổi tác? Gia đình? Em cảm thấy rất thích hợp mà."
Trần Ngang: "Xu hướng tính dục không hợp."
Hết chương 29.