Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Từ Hành như mèo con mới ra đời, đôi môi ướt nhẹp cọ tới cọ lui trên mặt Trần Ngang,...
***
Trần Ngang ngồi vào xe rồi gọi điện thoại cho chị gái, Trần Tịnh không lâu thì nhận máy, hỏi hắn có chuyện gì.
Trần Ngang: "Trước đây chị có một người bạn, từ chức xong mở một lớp dạy tiếng Nhật phải không?"
Trần Tịnh: "Đúng rồi."
Trần Ngang: "Em có một người bạn muốn học, có thể chiết khấu hay miễn phí gì không chị cho em."
Trần Tịnh: "Chắc là có đấy. Bạn như nào?"
Trần Ngang dừng một chút, nói: "Bạn bè thôi, chị không biết đâu."
Trần Tịnh cười nói, "Làm sao vậy, chị không phải muốn nhiều chuyện. Chỉ là muốn biết trình độ bạn em như nào, để xem mức chiết khấu."
Trần Ngang đáp qua loa: "Thật sự chị không quen đâu, giảm giá nhiều nhiều vào, bạn thân của em đó."
"Được rồi." Trần Tịnh chuyển đề tài, "Em không thêm wechat của người ta à?"
Trần Ngang không biết cô đang nói cái gì, hỏi: "Wechat gì?"
Trần Tịnh đáp: "Hôm đó chị nghe ba nói, con gái nhà họ Lục, tên Nhiên gì gì ấy, muốn làm quen em."
Trần Ngang mang tai nghe bluetooth, khởi động xe, xoay vô lăng đi ra đại lộ, bình tĩnh nói, "Không biết, chắc là do em không để ý, để xem lại."
Trần Tịnh căn dặn: "Em nhớ kỹ đấy. Em có thể phát triển trong thành phố, chú Lục cũng bỏ không ít sức lực."
Trần Ngang buồn bực, kiên nhẫn đáp lại. Cuối cùng dặn dò Trần Tịnh chuyện lớp tiếng Nhật rồi cúp máy. Điện thoại di động cùng tai nghe vơ một cục, ném vào hộc đựng đồ, lộp bộp một trận.
***
Trước giờ hiệu suất làm việc của Trần Tịnh rất cao, bất kể là trong công việc hay cuộc sống, sấm rền gió cuốn, chỉ vài ngày đã giúp Trần Ngang hỏi kỹ càng. Ném cho Trần Ngang một quyển giáo trình học tập, lại nói thêm nể tình bạn bè nên có thể giảm 30%, cụ thể học phí thì phải liên kết với khoá học.
Trần Ngang tìm một ngày sau khi tan việc, lại tới dưới nhà Từ Hành đón cậu, đưa cậu đi xem lớp sau đó cùng nhau ăn cơm tối.
Từ Hành thấy Trần Ngang dừng xe xong muốn cởi dây an toàn, vội vàng nói: "Tự mình tôi đi lên lớp cũng được. Cảm ơn anh."
Trần Ngang muốn đưa cậu lên tận nơi, thấy cậu nói như vậy, bèn thôi, "Tôi sang bên đối diện mua ly cà phê."
Từ ngày khóc trước mặt Trần Ngang đó, Từ Hành hối hận xanh ruột, luôn cảm thấy mất mặt, nhìn thấy Trần Ngang là luống cuống tay chân, không tuỳ tiện như hồi đầu mới gặp.
Cậu không muốn để Trần Ngang đưa lên, một phần là sợ phiền toái Trần Ngang, một phần là sợ ngượng, tại vì sao cậu cũng chẳng rõ nữa.
Vẫn may, khoá học được tư vấn kỹ càng, Từ Hành quyết định chọn một khoá 4 tháng, trong tuần học buổi tối, cuối tuần học buổi sáng. Quyết định như vậy, mặc dù có giảm giá, cũng tốn một vạn tệ. Từ Hành cắn răng trả tiền.
(*) Một vạn tệ tầm khoảng 35tr5 VNĐ.
Hôm nay cậu đi nghe thử một buổi, cậu gửi wechat cho Trần Ngang, bảo hắn về trước đi, hôm khác lại mời hắn ăn cơm.
Trần Ngang hỏi: "Cậu mất bao lâu?"
Từ Hành: "Nửa tiếng."
Không đợi Trần Ngang trả lời, Từ Hành cất điện thoại đi.
Lớp Trần Ngang giới thiệu này quả thực rất ổn, học sinh không nhiều, dạy rất dễ hiểu. Từ Hành nhân tiện mua thêm tài liệu học.
Đến lúc tan học thì trời cũng đã sẩm tối, từ cửa sổ lớp nhìn ra ngoài, ánh đèn rực rỡ nối tiếp bật lên, tạo thành biển sao lấp lánh.
Cậu ôm tài liệu đeo balo đi xuống lầu, bụng kêu "ùng ục ùng ục".
Từ Hành vừa ra khỏi cửa, bị gió thu chiều tà thổi liêu xiêu. Gió luồn vào cổ áo cậu, khiến cậu hắt xì hơi một cái.
"Ở đây — "
Từ Hành nhìn sang, Trần Ngang vẫn ở đó, xe dừng ve đường, hắn đứng trên vỉa hè, dựa vào thân xe.
Hắn mặc chính trang đi làm, âu phục đã cởi bỏ áo khoác, ống tay áo xắn lên một nửa, cầm trên tay một ly cafe, một ly khác đặt trên mui xe, tiện tay đưa cho Từ Hành.
"Cảm ơn..."
Từ Hành nhận lấy, uống một hớp, là latte trà đen, thơm mùi sữa, nhiệt độ vừa đủ, ấm áp.
Trần Ngang nói: "Lên xe đi, đi ăn cơm."
Hết thảy đều vừa đủ.
Từ Hành ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống latte. Ánh đèn bên ngoài xe xẹt qua gò má Trần Ngang đang nghiêm túc lái xe, Từ Hành cảm thấy rất đỗi vui sướng. Quả bóng tâm lý lại phình to thêm chút, sắp lâng lâng đến mức chậm rãi bay lên rồi.
Nếu như thật sự yêu nhau, thì tốt quá.
Từ Hành đó giờ chưa từng yêu đương gì, trước khi công việc ổn định, cuộc sống vất vả như thế, nào dám nghĩ chi đến tình yêu. Sau này công tác ổn thoả, Từ Hành vốn dĩ không biết tìm đồng loại trong xã hội như thế nào. Nên cậu dùng cách ngu ngốc nhất, đó là xài app tìm bạn, lung tung mấy hồi, sau đó cậu phát hiện mọi người chỉ muốn trèo lên giường, không phải ai cũng muốn cẩn thận nói chuyện yêu đương.
Từ Hành gặp khó mấy lần, quyết định đi quán bar thử vận may, gặp được Hà Ngạn, sau này thì gặp Trần Ngang.
Trần Ngang đưa Từ Hành đến một quán ăn Nhật Bản, rất thanh tĩnh. Từng bàn có vách ngăn riêng, phòng tatami lót nệm rất êm, mọi người nói chuyện cũng không dám lớn tiếng quá.
Hai người vừa ăn vừa nhỏ giọng tán gẫu, liên miên câu được câu chăng, có một loại thân mật khó nói ra được.
Ngồi xếp bằng hồi lâu nên chân tê dại, Từ Hành lặng lẽ duỗi thẳng chân dưới bàn thấp, chậm rãi vặn người, vừa hay đụng phải chân Trần Ngang cũng đang duỗi ra.
Trên đường đi rửa tay Từ Hành tranh thủ thanh toán luôn, coi như là cảm ơn Trần Ngang.
Trần Ngang lái xe đưa Từ Hành về, rất tự nhiên xuống xe khoá xe, cùng Từ Hành về nhà. Tỉnh ruồi đến mức Từ Hành phát ngại.
Từ Hành: "Ngày mai anh không đi làm à?"
"Có đi."
"Vậy anh..."
Trần Ngang: "Cậu mời tôi ăn cơm mà."
Từ Hành: "?"
Một tay Trần Ngang cắm vào túi quần, khoé miệng khi cười lên có chút ý xấu: "Cậu mời rồi, nên giờ tôi mời cậu món khác."
Mặt Từ Hành xoạch cái bén lửa, đi đằng trước suýt thì cùng tay cùng chân. Bước được mấy bước, mấy lần muốn nói lại thôi, cậu hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu muốn mắng Trần Ngang đùa giỡn lưu manh.
Ai biết Trần Ngang đi ngay đằng sau, cậu quay đầu lại, suýt chút nữa va mặt vào nhau. Trần Ngang không tránh đi mà khom lưng cắn một cái lên môi cậu.
Từ Hành tắt lửa hoàn toàn, quệt môi quay người đi về.
***
Cuối cùng thì Trần Ngang không để Từ Hành khẩu giao cho hắn, mà ngồi trên ghế sô pha, ôm Từ Hành đang trần trụi vào lòng rồi thao làm.
Cả ngực Từ Hành hiện lên màu đỏ động tình, Trần Ngang hôn liếm ngực cậu, ngậm núm vú cắn mút đùa nghịch. Từ Hành muốn giãy dụa trốn, lại không có chỗ trốn.
Trần Ngang lấy cà vạt của mình tới, bịt kín mắt Từ Hành, buộc một nút sau đầu, xốc mông cậu lên đâm rút điên cuồng. Từ Hành bị che mắt, cảm giác thân thể bị dương vật xâm chiếm rất rõ ràng. Cậu nghe thấy tiếng nước nhóc nhách truyền tới từ nơi hai người gắn kết.
Còn có tiếng "bạch, bạch, bạch" da thịt đánh vào nhau.
Còn cả tiếng thở của Trần Ngang, trầm thấp gợi cảm.
Sau khi mất đi thị giác, tình ái giữa hai người càng thêm thuần tuý nóng bỏng.
Từ Hành như mèo con mới ra đời, đôi môi ướt nhẹp cọ tới cọ lui trên mặt Trần Ngang, tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng chuẩn xác tìm được đôi môi, đầu lưỡi dây dưa.
Cuối cùng khi tiết ra, miệng Từ Hành bị lấp kín, tiếng rên rỉ nghẹn trong vòm họng, giọng mũi dày đặc. Cậu khóc nức nở, cà vạt sẫm màu bị thấm ướt, cậu ôm cổ Trần Ngang, hậu huyệt sau cao trào co giật liên hồi, lồng ngực chập trùng kịch liệt.
Trần Ngang giúp Từ Hành cởi cà vạt ra, Từ Hành không kịp thích ứng với ánh sáng, híp mắt, lông mi vẫn còn đọng lệ.
Trong quá khứ Trần Ngang từng có rất nhiều bạn tình, thời điểm hoang đường nhất là khi học ở Canada. Hắn học quản lý tài chính, ở một trường rất có tiếng, xung quanh toàn là người có diện mạo xuất sắc, kiêu ngạo khoe khoang. Hắn là người da vàng nhưng rất được bạn bè da trắng hoan nghênh, sau khi việc học nặng nề kết thúc, có khi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng.
Trên giường hắn đã đè qua rất nhiều người, yêu cầu về tình dục của họ không khác gì nhau, mà nay Từ Hành lại không giống thế.
Những người khác, mê luyến da dẻ nóng rực, mãnh liệt chinh phục, hôn môi đắm đuối.
Còn Từ Hành không chỉ dừng lại ở đó, trên giường cậu thường không kìm được nước mắt, lại như muốn móc trái tim mình ra, nhấn vào lồng ngực Trần Ngang, hoà với máu thịt và nhịp tim của hắn, nhiệt liệt và thuần tuý.
Đó, không giống như thế đó.
_____
Hết chương 20.
Xoài: Tui thật sự rất thích cách viết H của Xuân Nhật Phụ Huyên, không tục tĩu, không lan man. Tuy chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng đủ kích thích, đủ nồng nàn uwu