Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
..., Từ Hành thấy mình bị bổ ra, lấp kín, nóng rẫy, cứng ngắc.
***
Nụ hôn qua đi, Trần Ngang lui lại một chút, chống vào bàn nhìn Từ Hành.
Hai mắt Từ Hành đỏ ngầu, mũi đỏ, môi cũng đỏ, tóc dài đến vai rối như tơ vò, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Từ Hành khịt mũi thật to, hơi ngượng ngùng mím môi nói: "Có hạt cát rơi vào trong mắt thôi."
Trần Ngang cũng không vạch trần lời cậu, giơ tay lau khoé miệng, lấy áo khoác của mình ở bên cạnh, nói: "Cậu vẫn chưa khỏi ốm, giọng mũi nặng quá. Tôi đi về trước nhé."
"Hả..." Từ Hành hơi ngạc nhiên, "Về luôn à..."
Từ Hành không ngờ gã Trần Ngang lần nào tới cửa cũng phải ăn no căng diều rồi mới đi, hôm nay lại đứng đắn đến lạ. Mắt thấy hắn mặc áo khoác vào chuẩn bị mở cửa rời đi, Từ Hành nghĩ tới cảnh lát nữa trong phòng chỉ còn lại mình cậu, phải mở TV để có tiếng náo nhiệt, đột nhiên sinh ra một chút không cam lòng.
Trần Ngang đứng ở cửa, nói: "Tôi đi đây, cậu ngủ sớm đi."
Từ Hành muốn giữ hắn lại, nhưng lại cảm thấy nói ra miệng không khác gì lời cầu hoan, lời chưa kịp thốt ra đành nuốt xuống.
Trần Ngang nhìn rõ ràng, không tỏ vẻ gì, tạm biệt xong thì đóng cửa lại rời đi. Hắn đứng trong hành lang một phút, rồi chậm rãi bước từng bậc cầu thang, trong lòng yên lặng đếm: Năm, bốn, ba, hai _____
Cửa mở ra, Từ Hành ở phía sau lắp bắp kêu lên: "Này, cái đó, chờ một chút..."
Trần Ngang đút tay vào túi, đứng ở cầu thang, quay đầu nhìn cậu, làm vẻ nghi hoặc: "Sao vậy?"
Từ Hành: "Tôi đã khỏi ốm rồi."
Trần Ngang: "Phải không? Tôi nghe giọng mũi của cậu vẫn rất nặng."
Từ Hành: "Thật sự khỏi rồi."
Trần Ngang: "Chưa khỏi thì nghỉ ngơi cho tốt đi."
Từ Hành: "Khỏi rồi!"
Trần Ngang phụt một tiếng phì cười.
Từ Hành xấu hổ từ lòng bàn chân xấu hổ đến ngọn tóc, đỉnh đầu sắp bốc khói, thẹn quá hoá giận muốn sập cửa lại.
Trần Ngang sải ba bậc cầu thang chạy lên, lấy tay chặn cửa, cưỡng ép lách vào nhà. Đặt Từ Hành lên sau ván cửa, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Từ Hành bị Trần Ngang đè cứng, lồng ngực dán lồng ngực. Mắt to chớp chớp.
Trần Ngang cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi Từ Hành. Đè người mà hôn, tay từ vạt áo thò vào, sờ soạng eo của cậu, sau đó siết chặt người vào lòng. Trần Ngang hôn dọc theo khoé môi của cậu, hàm dưới, một đường hôn xuống cần cổ mảnh khảnh, nhẹ nhàng âu yếm, lộ ra sự thân mật không nói nên lời.
Từ Hành nhắm mắt lại, cảm giác được Trần Ngang vén quần áo của cậu lên, từng chút từng chút hôn mắt rốn của cậu, ngưa ngứa. Cậu đã thở hổn hển, tay khoát lên đầu Trần Ngang, sờ mái tóc vừa ngắn vừa cứng của hắn, "Đi, đi lên giường..."
Trần Ngang ôm cậu về hướng phòng ngủ, vừa đi vừa kề tai thủ thỉ. Hai người bốn cái chân quấn quýt, suýt thì đạp cả vào nhau, như đang nhảy một điệu Tango sứt sẹo.
Khi Từ Hành nằm trên giường, cánh tay nhỏ che khuất đôi mắt, mặc cho Trần Ngang loạt xoạt cởi quần áo của cả hai. Khí trời chuyển lạnh, da dẻ ấm áp dán vào nhau làm người ta yên lòng và được an ủi. Cậu cứ nằm ngang trên giường như vậy, tư thế không đổi, Trần Ngang đè lên người cậu, ghé sát vào tai, "Hơi lạnh một chút."
Khi đẩy gel bôi trơn vào hậu huyệt đúng là lạnh ngắt, Từ Hành dạng chân, Trần Ngang dùng tay mở rộng cho cậu, từ hai ngón tăng thành ba ngón. Hôm nay động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút giày vò. Từ Hành hé miệng, không tiếng động mà kịch liệt thở dốc.
Trần Ngang một tay nắm eo cậu, hơi nâng cái mông lên, một tay đệm sau gáy cậu, xoa xoa mái tóc mềm mại.
"Tôi muốn cắm vào."
Thân thể Từ Hành bị dục vọng chi phối, dương vật nhỏ nhịn không được muốn đón lấy khoái cảm cùng vui sướng, đã cương lên, kẹp giữa hai người. Nhưng cậu lại thấy hốc mũi cay xè, cảm giác oan ức khi bị trêu ghẹo lại ùa tới.
Dương vật thô to của Trần Ngang từng chút từng chút chen vào lỗ nhỏ, Từ Hành thấy mình bị bổ ra, lấp kín, nóng rẫy, cứng ngắc.
Cậu nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở, che mặt đi, hậu huyệt căng thẳng co bóp, kẹp lấy Trần Ngang.
Trần Ngang bị cậu doạ, dừng lại không dám thọc vào nữa. Hắn lấy tay Từ Hành ra, giúp cậu lau nước mắt.
"Làm sao vậy, bị đau sao?"
Từ Hành lắc đầu, ôm cổ Trần Ngang, chôn mặt vào hõm vai hắn, chân nâng lên kẹp lấy eo Trần Ngang.
Dương vật nhỏ cọ vào cơ bụng hắn, nhỏ giọng nói; "Không đau, anh làm đi."
Trần Ngang nghe lời chuyển động hông. Hắn ủn Từ Hành vào lồng ngực mình, eo thân đỉnh tới. Đầu tiên là từ từ rút ra cắm vào, chờ cho Từ Hành thích ứng, miệng huyệt nóng mềm, hắn mới mạnh mẽ thao cắm rút. Tuy tần suất không quá nhanh, nhưng sức lực lại lớn, liên tiếp đâm mạnh vào tuyến tiền liệt của Từ Hành.
Từ Hành ôm chặt cổ Trần Ngang không buông, bị làm đến nỗi rên " a ưm..." liên tục, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở. Bị đâm quá dữ bèn cắn Trần Ngang một cái, cả tay cả chân vẫn ôm chặt không buông, treo trên người Trần Ngang như gấu koala.
Đêm mùa thu, ổ chăn từ lạnh lẽo trở nên nóng rực, người cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi quần nhau xong, Từ Hành vừa kêu vừa khóc như thế, so với bình thường còn mệt hơn. Trần Ngang sợ cậu bị cảm trở lại, không cho cậu đi tắm, lấy khăn lông nóng lau cho cậu, đắp chăn dày lên, hai người da thịt cận kề cuộn tròn một chỗ.
Từ Hành ngủ rất nhanh, trên mặt còn vương nước mắt, Trần Ngang lại không ngủ được.
Hắn cảm thấy, đêm nay, lớp vỏ ngoài cứng rắn nào đó của Từ Hành đã nứt ra, hắn có thể nhìn thấy một chút mềm mại yếu đuối bên trong.
Lúc nãy làm tình, Từ Hành yếu mềm cùng ỷ lại như thế, khiến cho tim hắn đập gần như mất khống chế, chỉ muốn làm cậu thật mãnh liệt, cũng chỉ muốn dừng lại, hôn cậu một cái thật sâu.
"Brừm____"
Điện thoại di động của Trần Ngang rung lên, một tay hắn ôm Từ Hành, để mặt cậu hướng vào lồng ngực mình dụi dụi, một tay với lấy điện thoại, mở ra xem. Là thông báo wechat, có một bạn mới.
Trần Ngang mở ra xem, là một người lạ, trên thông báo kết bạn có ghi: Chào anh, em là Lục Y Nhiên. Chú Trần cho em wechat của anh.
Phía sau còn kèm theo một icon đáng yêu.
Ngón tay Trần Ngang do dự một hồi ở ô "Chấp nhận" màu xanh.
Hắn khoá màn hình, tắt máy, vứt sang một bên.
Từ Hành nói mớ một tiếng, càng rúc sâu vào ngực Trần Ngang.
***
Hết chương 18.