Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Nhưng xuất ngoại du học, việc như vậy, nghe thật sự rất xa xôi...
***
Cảm mạo hung hăng xông tới, Từ Hành xỉ đến đau cả mũi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau đỡ hơn chút, khoác một chiếc áo kaki vải dệt rộng thùng thình đi làm, tới studio bị các chị gái bu lại an ủi âu yếm một trận.
Cậu chăm học lại chịu khó, mỗi khi tan tầm đều ở lại cuối cùng, hỗ trợ vệ sinh, thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi mới về. Trong studio tất cả mọi người đều yêu quý cậu.
Studio của Từ Hành các bộ phận hoá trang, nhiếp ảnh có thể phục vụ tại chỗ, cũng có thể công tác với bên ngoài, cũng có các hợp đồng thương mại đến tận nơi quay chụp.
Từ Hành ốm đau dặt dẹo, thỉnh thoảng hắt xì vang trời, vì vậy chỉ có thể để cậu ở bên cạnh phụ vài việc lặt vặt.
"Chị Đình Đình." Từ Hành ngoan ngoãn ở bên cạnh đưa cọ trang điểm, đeo khẩu trang, thanh âm rầu rĩ.
Trương Đình sợ hết hồn: "Ôi, sao lại bị ốm thế?"
Từ Hành dùng sức khịt khịt mũi: "Không sao ạ. Chắc là do ăn mặc kiểu thời trang phang thời tiết."
Trương Đình nhìn hai bên một chút, kéo Từ Hành đến một góc, hỏi: "Chuyện lần trước chị nói cho em, em nghĩ thế nào?"
Cô và Từ Hành xem như là bà con xa, xa đến mức bắn ba tầm đại bác không tới, nói là thân thích thà rằng nói là đồng hương thì đúng hơn. Cô lớn tuổi hơn Từ Hành một chút, là chị mẹ đáng tin cậy. Trong studio cô cũng coi như sếp nhỏ, từ khi Từ Hành bắt đầu đi làm vẫn luôn được Trương Đình giúp đỡ.
Có thể bởi vì làm ở studio nhiều cái không vui, Trương Đình muốn đi ra ngoài làm độc lập, cô muốn Từ Hành đi cùng mình, thỉnh thoảng lén thảo luận.
Từ Hành nhỏ giọng nói rằng: "Chị tin tưởng tín nhiệm em như vậy, nhưng nói thật là kỹ thuật của em không quá giỏi, tài học mới được mấy năm thôi..."
Trương Đình: "Em đừng nói thế. Em so với bọn họ nhanh nhạy hơn, chị xem qua video makeup của em trên mạng rồi..."
Từ Hành ngượng chín cả người: "Chị đừng xem mấy cái đó, em nghịch thôi mà."
Trương Đình: "Trước đây chị từng tham gia một khoá đào tạo ở Nhật Bản, học được nhiều thứ lắm. Bây giờ họ mở lớp mới, hay em đi học bổ sung kỹ năng đi? Chị đề cử em, tám phần mười là được. Chị còn phải chuẩn bị một thời gian nữa, em đi tập huấn về vừa hay giúp chị."
Từ Hành bị Trương Đình nói một tràng mặt nghệt ra, lắp bắp: "Em.. Em không được đâu. Sao đùng cái em xuất ngoại được, nói cũng không dám nói..."
Vừa hay có người gọi cô, Trương Đình sảng khoái vung tay nói: "Em cứ nghĩ đi, còn phải chuẩn bị nhiều. Học tiếng ít nhất là em cũng phải mất 3, 4 tháng đấy."
Từ Hành bị Trương Đình nói đến nỗi suy nghĩ chất đầy đầu. Từ khi cậu rời nhà mới vừa 18 tuổi, cái gì cũng không biết, từ trên xuống dưới cả người chỉ có hơn một ngàn tiền mừng tuổi để dành bao năm. Rửa bát ở tiệm lẩu mấy tháng, lương không lĩnh được bao nhiêu, khi ấy cửa hàng bị mất tiền, trong đám người làm thuê cậu là người dễ bắt nạt nhất, bị đổ oan.
Sau đó suýt thì lưu lạc đầu đường xó chợ, may mà gặp Trương Đình, lúc đầu chỉ làm tạp vụ quèn, dần dần học makeup, đem lòng yêu thích, càng học càng thích.
Nhưng xuất ngoại du học, việc như vậy, nghe thật sự rất xa xôi...
_________
Đến buổi tối, Từ Hành đỡ cúm hơn, nhưng giọng mũi vẫn rất nặng, cả người cũng không có tinh thần gì. Cậu bị ốm mấy hôm, từ trước đã hẹn sẽ makeup theo phong cách Halloween, không thể làm gì khác hơn là cố chống đỡ tinh thần mở livestream.
Cậu vừa vào phòng live, đã nhìn thấy đại fan giàu sụ quen thuộc kia, đại fan mạnh tay vung tiền donate tên vàng chói lọi, fan của Từ Hành đều biết.
Từ Hành gắng gượng trang điểm thành một bé quỷ Halloween, còn đeo răng nanh nhỏ mua về, lúc nhe răng lên, hai chiếc nanh nhọn đâm vào môi dưới.
Trạng thái của cậu không quá tốt, trong quá trình livestream không giao lưu cùng fan. Mãi đến lúc kết thúc, mới phát hiện chiếc rich fan kia tặng thưởng rất nhiều, cậu sợ hết hồn, vội vàng chạy ra nhắn tin riêng.
"Xin chào. Cám ơn bạn đã tặng quà, nhưng không cần tốn kém như vậy đâu.''
Bên kia nửa ngày không trả lời, Từ Hành vừa tháo trang sức vừa nhìn khung chat.
''Bị cảm mạo vẫn chưa khoẻ sao?''
Từ Hành ngừng động tác lại, đầu choáng váng, này là ai vậy?
Trần Ngang trải qua mấy ngày nay không hề hài lòng, công văn khen thưởng bên trên chưa điều xuống, mà mỗi người lại nghe ngóng tin tức ở mỗi nơi, lời đồn đãi mập mờ lan truyền.
Đồng nghiệp cùng phòng dùng khuôn mặt tươi cười đối diện hắn, còn nói muốn mời hắn bữa cơm. Mấy kẻ hay cạnh tranh ngấm ngầm thì không hoà nhã gì, lời ra tiếng vào cà khịa chọc ngoáy. Trần Ngang cũng đành phải cười đáp lại, làm bộ nghe không hiểu.
Đương là lúc giao mùa, người bị cảm sốt rất nhiều, từ sáng đến tối nghe tiếng hắt xì liên thanh. Trần Ngang không khỏi nhớ đến Từ Hành. Lúc tan ca, trên đường nhìn thấy một người, bóng lưng nho nhỏ, rất giống Từ Hành.
Hắn đuổi theo hai bước sau đó phát hiện không phải. Về đến nhà hắn mở livestream của Từ Hành, tiện tay tặng thưởng, không ngờ Từ Hành không ngó ngàng gì tới.
''Bạn là ai?''
Trần Ngang làm ổ trên ghế salon, cầm điện thoại di động, tâm tình vô cùng tốt trả lời.
''Xuống giường là trở mặt không quen biết hả?''
Từ Hành: ''...''
Trần Ngang gửi mã QR wechat của mình qua: "Thêm bạn đi."
Từ Hành nhanh chóng thêm bạn wechat, ảnh đại diện của cậu là hình xăm cá voi sau gáy. Còn wechat của Trần Ngang thì y chang cán bộ cơ quan sắp về hưu, xanh ngắt một mảnh.
Trần Ngang: 🌹🌹🌹😊😊😊
Từ Hành: "?"
Trần Ngang: "Gửi nhầm, bình thường tôi gửi cũng tiện tay."
Từ Hành: "Anh tặng cho tôi nhiều như vậy làm gì? Để tôi gửi lì xì lại cho anh hen?"
Trần Ngang: "Không cần, mời tôi bữa cơm đi."
Từ Hành: "... Được, thời gian địa điểm?"
Trần Ngang: "Để tôi chọn chỗ, ăn gì đó thanh đạm một chút. Cậu cảm mạo còn chưa khoẻ."
Mặc dù biết chỉ là thói quen của gã Trần Ngang tán tỉnh thiếu nam thiếu nữ bấy lâu mà thành, nhưng mà cảm giác có người quan tâm dù sao cũng khá tuyệt. Từ Hành ngoan ngoãn trả lời "Được.", rồi cậu mở vòng bạn bè của Trần Ngang nhìn thử. Ba ngày gần đây chỉ có duy nhất một bài đăng, cái gì mà bỏ phiếu kéo phiếu của đơn vị làm việc, không có gì đặc sắc.
Trần Ngang: "Tìm chỗ xong tôi sẽ báo cho cậu."
"Ừa," Từ Hành dừng một chút, bồi thêm một câu, "Ngủ ngon."
Trần Ngang trả lời bằng voice chat, Từ Hành mở ra nghe, từ loa điện thoại vọng ra.
Hai chữ "Ngủ ngon" xuyên qua tai, tiến vào trong lòng người đang nghe...
Hết chương 15.