Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ truyền vào trong tai: "Mỹ Châu, con khỏe chút nào chưa?"
Là mẹ đang gọi cô? Chẳng những gọi mà còn sờ mặt cô, cảm giác rất rõ ràng. Quái lạ, chẳng lẽ thành quỷ cũng có cảm giác à?
Lưu Mỹ Châu gắng sức mở mắt ra, vừa thấy mặt mẹ già liền phát hiện có cái gì đó không đúng, sao lại trẻ đi vài tuổi vậy? Chỉ có một thứ không thay đổi, tay mẹ già vì thường làm nhiều mà chai sạn, sờ lên mặt cô có hơi đau, nhưng ở thời khắc này, cô chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Mẹ....Rốt cuộc con đã chết chưa ạ?"
"Phi phi phi! Thời tiết nóng quá bị cảm nắng mà thôi, cái gì mà chết hay không? Con bé này nói lung tung!" Lâm Ngọc Trân vừa nghe con gái nói lời xui xẻo, liền giơ tay chọc chọc trán cô.
"Dạ?" Bị cảm nắng? Lưu Mỹ Châu cúi đầu quan sát, sao mình lại mặc quần áo mùa hè? Lúc cô ngã xuống lầu rõ ràng là mùa đông, cô còn nhớ rõ mình mặc áo choàng dài, chẳng lẽ cô xuyên qua thời không?!
Lâm Ngọc Trân nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của con gái, liền cầm khăn lông lau mồ hôi giúp cô, trấn an nói: "Được rồi, đừng ngẩn người nữa, cũng đã thi cử xong rồi, con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi mấy ngày. Mẹ đi lấy nước trái cây cho con."
Thi cử? Thi cử gì? Tầm mắt Lưu Mỹ Châu đảo một cái, nhìn lịch tháng trên tường vậy mà mới có ngày mùng ba tháng bảy, hơn nữa còn là ngày q,úy mùng ba tháng bảy của bảy năm trước, khi đó cô mới 18 tuổi, mới vừa thi vào đại học xong!
Đúng rồi, cô nhớ lúc đó thật sự bị cảm nắng, bởi vì trường thi không có điều hòa, nhiệt độ 38 độ, sau khi về nhà cô liền té xỉu, nhưng làm sao sẽ trở lại cái tuổi thanh xuân đó? Là ông trời lầm hay là ngày tận thế?
"Mẹ ép nước trái cây rất nhanh, con chờ một chút nhé, đừng ngủ thiếp đi."
Sau khi Lâm Ngọc Trân rời đi, Lưu Mỹ Châu liền lâm vào trầm tư. Cô vốn không thông minh, thành tích học tập bình thường, biểu hiện công việc bình thường, IQ yêu đương lại kém, còn có may mắn ''khởi tử hoàn sinh'', còn diệu kỳ quay về quá khứ, khó trách đại não đơ đơ.
Lát sau, khi Lâm Ngọc Trân bưng nước trái cây đi vào phòng, nhìn con gái còn chưa hoàn hồn, không khỏi thở dài nói: "Con bé ngốc, mau uống nước trái cây rồi ngủ đi, có chuyện gì chờ cha con về hẵng nói."
Cuối cùng Lưu Mỹ Châu cũng kịp phản ứng, nhận lấy cái ly uống một ngụm nước táo dứa ép, chua chua ngọt ngọt chính là vị cô thích nhất l3qu4d0n.
"Vậy....Cha đâu ạ?"
"Hôm nay chủ tịch Triệu và phu nhân ăn tối ở nhà, cha con đương nhiên là bận rồi, nhưng vừa nãy ông ấy có tới thăm con, con bé này khiến chúng ta sợ quá!"
Chủ tịch Triệu trong miệng Lâm Ngọc Trân không phải là Triệu Nghị Nhiên, mà là cha của Triệu Nghị Nhiên - Triệu Cẩm Bằng, hiện tại vẫn là Triệu Cẩm Bằng làm chủ, Triệu Nghị Nhiên giữ chức Tồng giám đốc trong công ty của gia tộc.
"Vậy, đám người anh cả Triệu đâu ạ?" Lưu Mỹ Châu không cần phải gọi tôn kính với ba anh em nhà họ Triệu, mà gọi là anh cả Triệu, anh hai Triệu và chị Triệu. Bởi vì từ nhỏ cô đã lớn lên ở nhà họ Triệu, người trong nhà đều coi cô như em út, cho tới bây giờ cũng chưa từng kêu cô làm việc, luôn là cô chủ động giúp một tay.
Về mặt danh nghĩa nhà họ Triệu là ông chủ của nhà họ Lưu, trên thực tế quan hệ của hai nhà rất là gần gũi, bởi vì mấy năm trước, trong một tai nạn xe, Lưu Chí Đạt dũng cảm dan quên mình cứu mạng Triệu Cẩm Bằng, còn vì vậy mà què một chân. Sau đó Triệu Cẩm Bằng liền cất nhắc Lưu Chí Đạt làm le quản gia, còn coi ông như bạn tốt, anh em tốt, sắp xếp ba người nhà họ quy Lưu đến ở nhà mình, cùng ông chủ hưởng thụ don trong khu nhà cao cấp, thoải mái. Những nhân viên khác đều phải luân phiên làm việc.
Triệu Cẩm Bằng cũng rất quan tâm đứa con gái duy nhất của vợ chồng họ Lưu, học phí từ nhỏ đến lớn của Lưu Mỹ Châu đều do ông ta trả, tuy tính cách của Triệu phu nhân La Thanh Dao tương đối lạnh nhạt, vẫn sẽ mua thêm quần áo đồ chơi cho Lưu Mỹ Châu, coi như là thay Triệu Cẩm Bằng báo đáp ân tình.
"Con choáng váng à? Sao không nhớ rõ thế? Thiếu gia Nghị Nhiên gần đây làm thêm giờ hàng ngày, không rảnh trở về dùng cơm, thiếu gia Thái Nhiên và tiểu thư Yên Nhiên cũng xuất ngoại đã trở về đâu." Lâm Ngọc Trân và chồng cũng không phải là người thông minh, mặc dù có thể giữ vững vị trí ở nhà họ Triệu, trừ bỏ năm đó Lưu Chí Đạt liều chết cứu giúp, chủ yếu vẫn là vì trung hậu l.le.e đàng hoàng. Người nhà họ Triệu chỉ thích tính cách của vợ chồng họ, dẫu sao cũng chẳng phải là nhân viên công ty muốn đạt thành tích, nên không cần quá giỏi giang làm gì.
"À." Lưu Mỹ Châu vẫn ngây người như cũ, Lâm Ngọc Trân chỉ biết lắc đầu, vừa mới thi học kỳ xong, đầu óc con bé nhất định là chưa lưu thông.
"Dù sao trong nhà không có chuyện của con, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi." Lâm Ngọc Trân vội vàng muốn đi giúp chồng, dặn dò con gái hai câu liền đi luôn.
Lưu Mỹ Châu lẳng lặng nhìn cửa phòng đóng lại, vẫn không thể tin được mình thật sự sống lại, sờ cổ và đầu, lại thấy có xoay vặn cũng không chảy máu, chỉ cảm thấy đầu óc hơi nhưng nhức, thân thể mềm nhũn, đúng là di chứng của bị cảm nắng.
Uống nước trái cây xong đặt sang một bên, cô không khỏi hoài niệm, quan sát cách bài trí trong phòng. 18 tuổi cô thật đáng yêu mà, trên tường dán đầy khẩu hiệu cùng biểu tượng miệt mài học tập, hi vọng thi đậu trường đại học mà Triệu Nghị Nhiên từng học. Đáng tiếc khả năng của cô có hạn, mặc dù thi đậu trường đại học l.l3 Đài Bắc, không cần rời nhà đến nơi khác học, nhưng vẫn chỉ là một trường quý tư, khác biệt một trời một vực với Triệu Nghị Nhiên.
Tính toán thời gian, Triệu Nghị Nhiên nên bắt đầu đi xem mắt rồi, dù sao anh đã 28 tuổi, thân là con trưởng cùng người thừa kế, phải yên bề gia thất, không thể tùy ý giống như em trai và em gái sinh đôi của anh. Nếu như theo tình tiết vốn có, lúc anh 30 tuổi sẽ cưới Tô Uyển Nghi, hai người kết hôn năm năm vẫn không có tin vui, đợi đến khi Tô Uyển Nghi thật sự mang thai, lại là con của tình nhân!
Vừa nghĩ tới mình chẳng thể tố giác gian tình, Lưu Mỹ Châu liền cảm thấy thật oan uổng, rất muốn thổ huyết. Nếu ông trời từ bi để cô bắt đầu lại lần nữa, cô có thể thay đổi vận mạng của anh chăng? Thậm chí là thay đổi vận mệnh của hai người? Khiến Triệu Nghị Nhiên phát hiện cô vẫn luôn chờ đợi bên cạnh anh?
Nghĩ đến đây, gò má cô nóng lên, có chút tự dọa mình, sao cô lại trở nên to gan thế? Kiếp trước cô sống tầm thường, không có ưu điểm gì đáng tự hào, đành phải làm bé ngoan, giáo viên luôn nhận xét cô là biết điều, ít nói, nhưng bây giờ cô đã chết qua một lần vừa sống lại, chẳng lẽ còn định tiếp diễn cuộc sống tẻ nhạt đó?
Nếu như điều kiện của cô đủ tốt, nói không chừng Triệu Nghị Nhiên sẽ nhìn cô thêm một lần, coi như anh vẫn không thích cô, ít nhất cô muốn ngăn cản anh kết hôn với Tô Uyển Nghi. Cô gái đó hoàn toàn không xứng làm Triệu phu nhân, hừ!
Suy nghĩ miên man không biết bao lâu, cánh cửa truyền đến tiếng gõ khe khẽ, Lưu Mỹ Châu biết đó là cha mình, nếu là mẹ sẽ không lịch sự vậy đâu.
"Cha, con chưa ngủ, cha vào đi ạ!"
Tám giờ tối, nhà chủ vừa mới kết thúc bữa tối, Lưu Chí Đạt liền chạy về xem con gái, xế chiều hôm nay thật sự làm bọn họ kinh sợ. Năm ấy con gái là sinh non, vừa nhỏ lại yếu, bọn họ hết lòng chăm sóc chỉ sợ nuôi không sống nổi. Đợi sau khi lớn lên, mặc dù vóc người tương đối l.3 nhỏ gầy, nhưng vẫn là đứa trẻ khá khỏe mạnh, đến cả cảm cúm cũng ít. Như vậy có thể thấy được áp lực cuộc thi lớn đến đâu, cộng thêm thời tiết nóng bức, con gái mới có thể bị cảm nắng té xỉu.
"Mỹ Châu, con sao vậy? Đầu còn choáng váng không?"
"Cha....Con ổn rồi, cha yên tâm đi." Lưu Mỹ Châu đột nhiên cảm thấy muốn khóc, kiếp trước cô chết thảm ở trước mặt cha, là một đứa con gái bất hiếu, đời này tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ. Cảm tạ ông trời để cho cô quay lại cái thời không này, cô sẽ bảo vệ mình thật tốt, không để cha mẹ lo lắng, còn hiếu thuận hơn với bọn họ.
"Con đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, thi đậu trường nào cũng được, cha mẹ chỉ cần con khỏe mạnh, bình an là tốt rồi. Còn nữa, bác Triệu con nói con 18 tuổi rồi, để cho con mua xe, con muốn học xe máy hay là ô tô?" Lưu Chí Đạt thấy khí sắc của con gái khá tốt, chỉ là mắt hơi hồng, chắc là thi cử quá mệt mỏi.
"Bác Triệu quá hào phóng với con rồi, vậy sao con không biết xấu hổ chứ?" Mua xe đó! Mặc dù Lưu Mỹ Châu là "lần thứ hai" nghe thấy tin này, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ ông chủ Triệu là có tiền không có chỗ tiêu, ngay cả con gái quản gia cũng đều đáng có xe! Chỉ là so sánh với cặp sanh đôi Triệu Thái Nhiên, Triệu Yên Nhiên xài tiền như nước của nhà họ Triệu, đúng là mua xe vẫn chưa tính là gì, chỉ là món quà tặng nhỏ mà thôi.
"Thật ra thì cha mẹ cũng mua được, chỉ là không thể từ chối ý tốt của bác Triệu con, cha nghĩ con cứ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi đi đăng ký khóa học lái xe."
Năm đó, khi Lưu Chí Đạt gặp phải tai nạn xe cộ, Lâm Ngọc Trân đã mang thai tám tháng, vừa nghe nói chồng bị thương phải cấp cứu, kích động cho nên sinh non.Sau khi sinh con gái liền vào phòng chăm sóc đặc biệt, từ đó bà chẳng thể mang thai nữa. Ngoài mặt mọi người không nói ra, nhưng Triệu Cẩm Bằng vẫn đặt nó ở trong lòng, mười tám năm qua có thể nói là càng thêm chiếu cố tới nhà họ Lưu.
"Vâng, con sẽ cố gắng, chờ con thi đậu sẽ mua sau." Kiếp trước vì nhát gan nên cô không học được đi xe máy và ô tô, hiện tại cô quyết định cố gắng lần nữa, học nhiều thứ luôn có chỗ tốt, về sau đi theo Triệu Nghị Nhiên làm việc, nếu có thể lái xe đưa anh về nhà, sẽ rất giỏi đó!
Hai cha con nói đến đây, liền thấy Lâm Ngọc Trân đẩy xe thức ăn đi vào.
"Mỹ Châu à, hôm nay con còn chưa ăn cơm tối, có đói bụng không?" Bởi vì hôm nay con gái bị cảm nắng, Lâm Ngọc Trân đã chuẩn bị cháo trắng dưa cải, tránh cho nhiều dầu mỡ ăn buồn nôn.
"Cám ơn mẹ." Lưu Mỹ Châu xuống giường ngồi vào trước bàn, nhìn thức ăn tự tay mẹ làm, nhất thời cảm thấy hốc mắt nóng lên. Thật ra thủ nghệ của mẹ còn kém xa đầu bếp nhà họ Triệu, nhưng cô chỉ thích mùi vị ấy của mẹ.
"Khách sáo thế à?" Lâm Ngọc Trân cười cười, đặt đĩa xong vừa gắp đồ ăn vừa thổi cháo, coi con gái như đứa trẻ mà chăm sóc.
Lưu Chí Đạt ở bên cạnh không có việc gì làm, liền mở cặp sách con gái ra, sắp xếp lại sách vở, dụng cụ, rồi cầm di động đi sạc pin. Những chuyện nhỏ nhặt đó bọn họ đã làm quen tay, dù sao cũng chỉ có một đứa con gái, không thương con thì thương ai?
Sống lại một lần nữa, Lưu Mỹ Châu lại không cùng cảm nhận, vốn cho tất cả là đương nhiên diên, hôm nay nhìn lại khiến lòng cô chua xót không thôi đan, thầm mắng mình sao có thể vô tâm đến thế le? Quá khứ cô thân là con một nhận hết vô vàn sủng ái, khó tránh khỏi hình thành thói quen tự nhiên quy, cũng không biết phải cảm ơn. Hiện tại cô mới nhận ra mình có quá nhiều hạnh phúc don, còn không biết quý trọng nữa thì thật sự sống quá uổng phí rồi.
Cơ hội sống lại hiếm có, mặc kệ đời này cô có thể sống được bao lâu, nhất định phải chăm sóc cha mẹ thật tốt, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bọn họ.
Về phần người đàn ông cô từng thích kia, quan trọng nhất chính là ngăn cản anh cưới người phụ nữ xấu xa đó, bất kể anh có nhìn cô thêm một cái không, có thể tiến bước cùng cô hay không, cô đã quyết tâm phải toàn lực ứng phó.
Sáng hôm sau, lúc Lưu Mỹ Châu tỉnh lại, nhìn gian phòng vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, nhất thời vẫn có cảm giác mình đang nằm mộng.
Mặc dù cô không phải thiên kim tiểu thư thật sự, từ nhỏ đến lớn vẫn rất hạnh phúc. Ba người nhà họ ở tại phía tây của nhà họ Triệu, có không gian sinh hoạt độc lập, gian phòng của cô chỉ nhỏ hơn phòng cha mẹ một chút, nhưng kết cấu cơ bản giống nhau. Ngoại trừ phòng ngủ còn có ban công, phòng tắm và gian thay đồ, dụng cụ nhà bếp đều là hàng cao cấp.
Nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ, cô hoảng hốt nghĩ, tất cả đều là thật sao? Cô vốn sống quá bình thản, lại bị chết thê thảm, không ngờ sau đó sẽ ''cá muối xoay mình'' (kiếp trước cô là một người không có mơ ước, không khác gì so với cá muối), không biết là vị đại thần nào thưởng cho cô vận may, ngoại trừ vô cùng cảm kích, cũng quyết định phải làm nhiều chuyện tốt, đem công đức hồi báo cho vị thần tốt kia.
Sau khi rời giường, Lưu Mỹ Châu đi vào phòng tắm rửa mặt, thấy mình 18 tuổi trong gương, khuôn mặt trẻ con tròn tròn nhỏ nhắn, đôi mắt cận nặng, tóc dài vừa dầy vừa nặng không hề q,úy tạo hình, dùng một chữ để hình dung chính là "Ngây ngô"!
Thật ra thì dung mạo cô cũng không tệ, mi thanh mục tú, chỉ là không biết cũng không thích ăn diện, cho đến sau khi đi làm mới bắt đầu học, bây giờ nghĩ lại là quá muộn, phụ bạc tuổi thanh xuân này.
Mặt khác chính là vì chuẩn bị cho cuộc thi, mỗi ngày cô đều thức đêm khổ học, cha mẹ yêu thương sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya, hậu quả là trên trán cô nổi một đống mụn. Về sau cô nhất định không thức đêm nữa, còn phải nghiêm túc chăm sóc bản thân, ít nhất cũng nên có trình độ thiếu nữ thanh tú, cô không muốn làm vịt con xấu xí nữa.
Nếu như không phải là sống lại trở về tuổi 18, mà là 8 tuổi, thì cô đã xin cha mẹ đổi tên cho mình rồi. Cô không thích cái tên Lưu Mỹ Châu này, mặc dù có ý là trân châu mỹ lệ, với cha mẹ không được học nhiều của cô thì đã là bảo bối. Hơn nữa mẹ cô tên là Lâm Ngọc Trân, mẹ là trân, con gái là châu, thật truyền thừa tốt đẹp mà. Đáng tiếc Lưu Mỹ Châu hoàn toàn không gặp được như vậy.
Mỗi khi có người gọi cô Châu Châu, Tiểu Châu, thật ra đều đang gọi cô là heo! Hơn nữa mỗi khi có tin tức bò Mĩ nhập khẩu, bạn học cứ luôn nói đùa: "Nhập khẩu bò Mỹ làm gì? Chúng ta có Mỹ Châu là đủ rồi!"
Hôm nay cô quay về tuổi 18, bạn bè thân thuộc đều đã quen tên cô, muốn sửa đổi các loại giấy chứng nhận cũng rất phiền toái, cô đành phải buông tha cho ý định đổi tên.Thay vì đổi tên không bằng đổi vận, cho nên bắt đầu từ bây giờ, cô phải làm mới chính mình!