Chung Ly là bị âm thanh chói tai đánh thức, thời điểm mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy đôi mắt mở to kinh ngạc của Chu Tô, theo bản năng nói một câu “Em đã trở lại.”
Cho đến khi có một đôi tay vịn vào vai mình, Chung Ly mới phát hiện nằm bên cạnh còn có một người... Một cô gái trần trụi.
Sau khi Chu Tô luống cuống rời khỏi phòng, Chung Ly cực kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn về bên cạnh. Là Tần Nhiễm Phong, đầu óc Chung Ly đột nhiên đơ cứng, nặng nề, áp lực sau đó chỉ biết thất thần ngồi đó.
"Chung Ly!" Tần Nhiễm Phong nhìn Chung Ly, cẩn thận thăm dò biểu hiện của anh. Âm thanh kia có chút lo lắng, có khẩn trương cũng có chút chờ mong.
Chung Ly quay đầu nhìn chỗ khác, đưa tay cầm gói thuốc ở đầu giường, châm một điếu, lại quay đầu nhìn Tần Nhiễm Phong một cái, suy nghĩ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ với tay lấy chiếc bật lửa. Ngọn lửa nhanh chóng bắt vào đầu thuốc, Chung Ly ngậm điếu thuốc rít một hơi nhưng vẫn giữ lấy nút trên chiếc bật lửa không để ngọn lửa lụi tàn.
Ngược lại Tần Nhiễm Phong mở miệng: "Chị ấy là vợ của anh?" Sự mong chờ trong tiếng gọi tên Chung Ly lúc nãy đã nguôi dần theo thời gian chờ đợi anh mở miệng.
"Ừ." Chung Ly không chớp mắt, đơn giản lên tiếng đáp lại.
"Như vậy a." Giống như đáp lại, cũng giống như một tiếng thở dài. Không nói thêm gì nữa, Tần Nhiễm Phong cũng dạng lẳng lặng mặc quần áo như lần trước, không hoảng hốt, không đau lòng, không có nỉ non cũng không có gầm thét.
Sau khi đã chỉnh tề, cô bước tới cửa một cách rất nhẹ nhàng. Sau khi vặn tay nắm cửa chợt nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: "Có cần em xuống giải thích với chị ấy một chút." Dừng lại một lát sau đó mới nói tiếp: "Ý em là có cần em giải thích với vợ anh một tiếng không? Lúc nãy hình như chị ấy có chút mất hứng."
Chung Ly ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu hết điếu thuốc sau đó thả vào gạt tàn, dùng chăn quấn ngang hông bước tới giữ chặt hai vai Tần Nhiễm Phong, dùng ánh mắt đau lòng cùng không thể tưởng tượng nổi nhìn cô: "Nhiễm Phong, tôi đối xử với cô như vậy cô không khổ sở ư, không hận tôi ư?"
Khuôn mặt của Tần Nhiễm Phong thoáng hiện lên một chút khổ sở nhưng sau đó vẫn mỉm cười nói: "Em đã nói rồi, mọi chuyện là em tự nguyện, bất luận kết quả như thế nào em cũng sẽ chấp nhận. Không khó chịu, cũng sẽ không hận." Nhưng vừa nói xong chữ cuối cùng, nước mắt liền rơi xuống. Tần Nhiễm Phong cuống quít đưa tay lau, trong miệng còn lẩm bẩm : "Có thể là do hôm qua không nghỉ ngơi tốt, khiến mắt quá khô, chỉ chớp mắt một cái cũng chảy nước mắt." Nói xong vùng khỏi hai cánh tay của Chung Ly, chạy ra cửa.
Chung Ly phẫn nộ đi tới bên giường, ngồi phịch xuống, cười nhẹ, tiếng cười giống như tự giễu, có phần bất đắc dĩ, cũng biểu hiện một sự đau đớn.
Không biết sau bao lâu, điện thoại di động hiển thị tin nhắn đến, mở ra, là Tần Nhiễm Phong: “Em đã làm bữa ăn sáng, ở trên bàn ăn, làm cả phần của vợ anh. Chung Ly, em yêu anh. Bởi vì yêu anh, cho nên chỉ cần anh vui vẻ thì điều gì em cũng làm.
Có lúc đau lòng cho một cô gái cũng không phải vì yêu cô ấy, mà bởi vì cô ấy thật đáng giá khiến mình đau lòng.
Cho nên, đêm hôm đó khi Chung Ly nhận được cuộc gọi với những lộn xộn không đầu không cuối của Tần Nhiễm Phong, tâm liền đau. Bên kia đầu dây, Tần Nhiễm Phong vừa khóc nức nở vừa nói mấy câu vô nghĩa, lời nói cũng không mạch lạc, phải nghe một lúc lâu Chung Ly mới hiểu chuyện gì xảy ra. Bệnh tình của mẹ Tần Nhiễm Phong đột nhiên trở nên nghiêm trọng, đang giải phẫu, bác sỹ nói với cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tần Nhiễm Phong khóc đến tê tâm phế liệt hỏi anh: “ Chung Ly… Chung Ly à! Làm thế nào bây giờ. Bây giờ em phải làm gì đây? Nếu không còn mẹ nữa em phải làm thế nào?" Giọng nói của cô không chỉ đơn giản là khổ sở mà còn là tuyệt vọng cùng cực.
Tâm Chung Ly co rút đau đớn, cô gái này hoàn toàn không phải là gái điếm hay giống như những nữ minh tinh trước đây anh từng chơi đùa. Đối với những cô gái đó đại khái Chung Ly có thể đem ra một xấp tiền sau đó tiêu sái xoay người, cũng có thể thoải mái nói sau này không là tình nhân nữa thì cũng có thể làm bạn.Nhưng mà Tần Nhiễm Phong không giống, cô chắc chắn là một cô gái cực kỳ yêu thương anh, yêu thương thật lòng, hơn nữa là loại tình yêu vĩnh viễn không mong được hồi báo, loại cảm giác này Chung Ly làm sao lại không hiểu. Vì Chung Ly hiểu nên làm sao có thể bỏ rơi cô, để cô một mình nơi cô độc lạnh lẽo chờ đợi cái chết của người thân duy nhất còn lại của mình được.
Vội vã cúp máy, Chung Ly không kịp giải thích gì với Chu Tô liền chạy tới bệnh viện. Lúc tới bệnh viện, Chung Ly nhìn thấy Tần Nhiễm Phong cuộn người tại một góc trong hành lang, không ngừng nức nở, càng không ngừng phát run, giống như nai con lạc đường.
Chung Ly đi tới ngồi xổm xuống khẽ gọi: "Nhiễm Phong." Tần Nhiễm Phong giống như người chết vớ được một chiếc cọc, nhào vào trong ngực Chung Ly gào khóc. Chung Ly vỗ nhẹ bả vai của cô, nói chầm chậm: "Không có chuyện gì, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi, sẽ không có chuyện gì." Nhưng không cách nào khiến Tần Nhiễm Phong ngừng run rẩy.
Mấy ngày kế tiếp, mẹ Tần Nhiễm Phong vẫn luôn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, thỉnh thoảng lại phải cấp cứu. Lúc bác sỹ thông báo tình trạng nguy cấp đến lần thứ tư, Chung Ly cảm giác không cách nào để cô gái đáng thương này một mình được, cho dù Chu Tô lần đầu tiên mở miệng hẹn mình, cho dù cô ấy không hề khuôn mặt tươi cười bất cần đời nói em yêu anh nữa.
Một lần, điện thoại di động của Chung Ly rơi vào phòng bệnh, một y tá đưa tới nói mới vừa rồi có một người phụ nữ gọi điện thoại tới nhưng không nói gì đã cúp máy. Chung Ly nhìn lại nhật kí cuộc gọi, là Chu Tô.
Có cần hay không giải thích một chút, nhưng giải thích cái gì? Nói mẹ của người tình bệnh tình nguy kịch, Chung Ly phải ở đây trông chừng, có thể hay không quá buồn cười, hơn nữa cô ấy để ý sao?
Sẽ không đâu. Bởi vì cô ấy là Chu Tô.
Hai ngày sau, mẹ Tần Nhiễm Phong thực sự qua đời. Cô khóc lóc rất thảm thiết, tinh thần hoàn toàn không tốt khiến Chung Ly nửa bước không dám rời.
Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành tang lễ , Tần Nhiễm Phong nói: "Chung Ly, anh có biết vì sao em lại yêu anh không? Bởi vì anh là người dễ mềm lòng, nhìn bên ngoài có vẻ là một người đàn ông lãnh khốc vô tình nhưng thật ra thì anh rất dễ mềm lòng, anh là người tốt, là người đàn ông tốt."
Chung Ly suy nghĩ những lời này, rất lâu sau nhìn cô lạnh nhạt nói: "Nhiễm Phong, từ đây về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa."
Tần Nhiễm Phong cười khổ: "Em đã nghĩ là anh sẽ nói thế này mà. Nhưng mà, em chỉ muốn hỏi anh một câu. Đã có lúc nào anh động lòng vì em chưa, chỉ một lần thôi?"
Chung Ly kéo tay của Tần Nhiễm Phong, đặt ở trên ngực nhếch môi: "Nơi này, đã sớm chỉ thuộc về một người. Hoàn toàn là người đó nên đối với người khác, chưa bao giờ xảy ra tình trạng động lòng.” Anh nói nhẹ nhàng giống như đang đàm luận về thời tiết.
Sau đó, không có chút gì do dự xoay người.
Tần Nhiễm Phong ngơ ngác đứng tại chỗ, mặc cho những cơn gió mang lạnh thổi qua khiến mái tóc rối bù, khuôn mặt cũng đau rát. Đưa bàn tay lúc nãy bị anh kéo qua đặt lên trái tim mình, chậm rãi nói ba chữ: Em cũng thế.
Chung Ly thực sự đã nói là làm, sau đó một thời gian dài, Chung Ly không tiếp tục để ý tới Tần Nhiễm Phong nữa. Đã có lúc anh từng nghĩ cho cô một ít tiền, nhưng lại cảm thấy đó là đang vũ nhục cô. Cô gái này thật sự có tình cảm với anh, nhưng anh không thể đáp lại tình cảm của cô được, sẽ có một người xứng đáng hơn, trân trọng và yêu thương cô.