Edit + Beta: Hwan
**********
Nửa tỉnh nửa ngủ, Lâm Mộc nghe thấy bên cạnh có âm thanh nói chuyện cùng tiếng cười khẽ. Hai mắt cố gắng mở ra, cảm thấy trong phòng u ám, hắn thử nâng tay, ngón tay nhếch lên một chút, cảm thấy xương cốt toàn thân đều cứng ngắc. Lâm Mộc trong lòng hận!
“Patrick, hỗn đản! Dã thú! Ta có ý tốt đưa quần áo cho ngươi, ngươi dám đối với ta như vậy! Hừ hừ, ngươi chờ ta đó, chờ ta tốt lên đòi lại gấp đôi.”
Ra sức ngồi dậy, “Tê” Lâm Mộc đau đến hút khí, trong lòng càng giận.”Vương bát đản, cả đêm đem ta giống như bánh áp chảo lật qua lật lại…” Lâm Mộc ở trong lòng đem Patrick hung hăng hỏi một lần, mới thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng kế tiếp đập vào mắt là ba cặp mắt mang theo hứng thú.
Lâm Mộc nhìn lại bộ dáng hiện tại của mình, vạt áo bán giải, dấu vết ái muội trên người bại lộ dưới không khí, dấu vết hồng hồng tím tím ở trên cổ càng nhiều.
Lâm Mộc vội vàng kéo chăn che lại. Trong lòng lần thứ hai đem đầu sỏ gây tội mắng to một trận, sau đó quát ba người đang cười kia: “Cười cái gì cười a! Có... Có cái gì buồn cười.” Hắn nương việc lớn tiếng để che đậy sự ngượng ngùng của mình. Trong lòng càn giận Patrick, đem hắn ăn kiề mạt tịnh đến xương cũng không còn mà giờ không thấy mặt mũi đâu, còn để ba người này đến chê cười hắn, hỗn đản đến cực điểm!
Linie lo lắng đem Lâm Mộc chọc giận, ý bảo những người khác đừng cười. Y tiến lên tiểu tâm đem Lâm Mộc nâng dậy để cho hắn ngồi dựa vào vách tường.
Lâm Mộc cử động không cẩn thận đụng phải vết thương nơi khó mở miệng kia, cắn răng cố nhịn..
“Lâm Mộc, ngươi có đói bụng không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
“Lâm Mộc, ta đi lấy nước rửa mặt cho ngươi.”
Lâm Mộc gật đầu đáp ứng.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và Linie làm cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, sợ y giễu cợt mình, ánh mắt nhìn tới nhìn lui cũng không dám nhìn Linie. Ở trong lòng Lâm Mộc, Linie tính cách ôn hòa tốn tại giống như đại ca ca, làm cho bộ dáng hiện tại của hắn thật không tốt.
Linie hiểu được Lâm Mộc ngượng ngùng cũng không nói gì mà ở bên cạnh lẳng lặng cùng.
Lâm Mộc không thoải mái xoay xoay thân mình, lưng dựa vào tường thật không thoải mái.
Phil bọn họ rất nhanh trở lại, Lâm Mộc đơn giản rửa mặt một chút, liền cầm lấy đồ ăn mà Sacha đưa ăn nahnh chóng. Hắn thật sự đói bụng, tối hôm qua gây sức ép lâu như vậy, hao phí nhiều thể lực, hiện tại cũng gần giờ ăn cơm trưa. Hiện tại xem như đem điểm tâm cùng cơm trưa ăn cùng nhau.
Sacha cho hắn ăn là hoa quả mềm, tình huống hiện tại của Lâm Mộc không thích hợp ăn thịt.
Lang thôn hổ yết ăn xong, Lâm Mộc một chút cũng không thỏa mãn. Ở trong lòng Lâm Mộc hoa quả không thể so với món chính, tình huống hiện tại của hắn không thể nào ăn thịt, bất quá, hắn cũng chưa từng giống hiện tại tưởng niệm món chính như vậy.
Lâm Mộc tử nhỏ cùng mẹ sinh hoạt ở phương bắc, cho nên thực thích mì phở, thích khẩu vị đạm, hơn nữa thích ay, cho dù sau lại đi Lâm gia sinh hoạt nhiều năm như vậy, khẩ vị khi ăn cơm cũng không thay đổi.
Rất muốn ăn bánh mỳ... Đúng vậy, bánh mỳ.
Bởi vì chưa lập gia đình đã sinh con, mẹ Lâm Mộc mang theo Lâm Mộc sinh hoạt trong thành phố nhỏ. Lâm Mộc nhớ rõ khi đó bọn họ thuê phòng ở thực nhỏ, đi ngủ hay nấu cơm đều diễn ra trong căn phòng nhỏ đó. Gian phòng nhỏ kia chứa đựng những kỉ niệm hạnh phúc của Lâm Mộc, hạnh phúc cùng mẹ ở một chỗ.
Khi còn bé Lâm Mộc thích nhất vây quanh khi mẹ nấu cơm, ngửi mùi đồ ăn phiên tán sẽ rất vui vẻ. Nhất là lúc mẹ làm bánh mỳ, Lâm Mộc sẽ đặc biệt vui vẻ. Bởi vì mẹ sẽ làm bánh mỳ nhỏ cho Lâm Mộc, bánh mỳ nhỏ chỉ thuộc về Lâm Mộc.
Mẹ Lâm Mộc sẽ cho đường ở bên trong bánh mỳ, có khi cho thêm ít táo đỏ cùng nho khô linh tinh, việc này sẽ làm Lâm Mộc vui vẻ cả ngày. Bởi vì đoạn sinh hoạt sinh đối với Lâm Mộc sau này mà nói chính là hạnh phúc nhất mà hắn có, cho nên hắn thích mì phở, thích ngẫu nhiên tự làm bánh mỳ, đó là hồi ức của hắn cùng mẹ, chỉ thuộc về mẹ con bọn họ, cùng Lâm gia kia không quan hệ.
Không có bột, bánh mỳ cũng đừng suy nghĩ. Ngẫm lại bột mì tinh tế trắng trắng, nếu có, ít ra hiện tại hắn có thể uống ít cháo cũng hơn là ăn hoa quả mềm.
Lâm Mộc ở trong lòng thở dài.
Nhìn bộ dáng Lâm Mộc buồn bã ỉu xìu, Sacha cho rằng hắn bởi vì Patrick không ở cho nên mới không có tinh thần, dù sao giống cái tổng sẽ thực ỷ lại giống đực của mình. Hiểu lầm tốt đẹp cỡ nào a.
“Lâm Mộc, tộc trưởng hôm nay đi ra ngoài, y lo lắng cho ngươi, kêu nhóm chúng ta tới đây.” Ngụ ý, nhìn xem tộc trưởng rất quan tâm ngươi a, hỏa khí của ngươi không cần lớn như vậy. Sacha vừa rồi thấy rõ ràng biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lâm Mộc. Thân, Lâm Mộc tuy rằng thực tức giận, nhưng nghiến răng nghiến lợi thật là đau.
Lâm Mộc nghe Sacha nhắc tới Patrick, biểu tình liền trở nên cực kỳ mất tự nhiên, “Êm đẹp nói y để làm chi.” Nhớ tới hắn liền có khí, nhưng vẫn thực nghi hoặc hỏi, “Ngày hôm qua y không phải ra ngoài săn thú sao, sao hôm nay còn đi?”
“Hắc hắc, tại sao Lâm Mộc lại có thể rõ ràng tỏ vẻ hy vọng Patrick ở bên người chứ? Muốn hàm súc một chút mới được.” Xích lỏa giễu cợt a.
Lâm Mộc bị cười không kích động như vậy, hắn thay đổi tư thế thoải mái, nhàn nhã nói “ Không phải ta không hàm súc, mà là các ngươi lý giải chưa hết. Ta chỉ hoài nghi sao hắn đi ra ngoài cùng Locker, không có quan hệ với tưởng niệm. Người kia nhà ngươi không nói với ngươi sao?”
Phil ở một bên cười.
“Hừ, cho dù Locker nói cho ta biết, ta cũng không nói cho ngươi biết.”
Lâm Mộc cảm thấy còn không thoải mái, đơn giản ghé vào trên giường, “Ai nha, Locker nói cho ngươi tự nhiên muốn dấu ở trong lòng tự mình ngọt ngào, ta sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi bí mật của các ngươi? Cái này ta hiểu.”
Sacha xấu hổ buồn bực, “Chúng ta không có bí mật!”
Lâm Mộc híp mắt không có hảo ý hỏi, “Thật sự?”
Sacha lo lắng không đủ, “Đương nhiên.”
Nghe vậy Lâm Mộc trộm cười hỏi: “Vậy ngươi tỉ mỉ miêu tả một chút ngươi cùng Locker lần đầu tiên thân mật tiếp xúc thế nào? Tỷ như, nụ hôn đầu tiên.”
Lâm Mộc vừa mới dứt lời, mặt Sacha đỏ bừng.
Phil cùng Linie cầm đồ đạc của mình ở một bên làm quần áo, nhìn hai người lảm nhảm linh tinh, xem cuộc vui.
“Muốn nghe ta nói ngươi cũng phải đem việc ngày hôm qua của các ngươi nói cho ta.”
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Mộc phẫn nộ quay đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Thiết, sao phản ứng nhanh như vậy. Rất không đáng yêu.”
Sacha VS Lâm Mộc, Sacha toàn thắng.
Sacha ghé vào Lâm Mộc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Mộc, ngươi cùng tộc trưởng &@¥%# “
“Cái gì?” Lâm Mộc không có nghe rõ.
“Chính là, ngươi cùng tộc trưởng có thể hay không… Rất đau?” Sacha hỏi nhỏ.
Lâm Mộc nghe xong cho hắn cái xem thường, “Không phát hiện trạng thái hiện tại của ca sao?” Sau đó tựa hồ như phát hiện được gì đó cười hề hề, “Như thế nào, ngươi cùng Locker còn không có…”Ý vị sâu sa hỏi, thẳng đến đem đối phương nhìn đến đỏ mặt mới cảm thán một tiếng, “Locker thật là một thú tốt. Dáng vẻ không giống như tên hỗn đản nào đó!” Làm cho Lâm Mộc hận nghiến răng.
Sacha nháy mắt mấy cái, “Lâm Mộc, này không thể trách tộc trưởng.”
“Vậy chẳng lẽ lại trách ta a!”
Ba người đồng loạt gật đầu
Lâm Mộc nghi hoặc, “Vì sao? Đừng nói với ta là bởi vì quần áo.” Lâm Mộc nhớ rõ, sau khi Patrick nhận được quần áo mới hóa thú.
Ba người lại đồng loạt gật đầu
Lâm Mộc càng nghi hoặc, “Cảm kích cũng không cần báo đáp như vậy chứ. D9o1 rõ rang là lấy oán trả ơn!”
Sacha kinh ngạc, ( hai cái khác là giả vờ) “Lâm Mộc, ngươi không biết sao? Giống cái đưa quần áo cho giống đực là đại biểu ý tứ muốn trở thành bạn lữ a.”
Vẻ mặt của Lâm Mộc cứng lại.
“Hơn nữa… Nếu làm như vậy, giống nhau đều sẽ bị lập tức phác đảo. Tộc trưởng thích ngươi như thế, không kìm lòng nổi thật sư là chuyện bình thường. Cho nên Lâm Mộc, chuyện này không phải là tộc trưởng sai.” Nói xong còn gật đầu đến tỏ vẻ ý tưởng của mình là rất chính xác.
Vẻ mặt của Lâm Mộc vỡ nát. Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ dĩ nhiên là ở hắn! Chính hắn tự đưa mình đến bên miệng Patrick, người ta không ăn đều thực xin lỗi bản thân. Chính là… Hắn vẫn là thực sinh khí!
Lúc nẫu cơm trưa Lâm Mộc tự nhiên không có biện pháp hỗ trợ, vẫn duy trì tư thế nằm ở trên giường, Lâm Mộc buồn bực đem mặt chôn ở trong chăn, “Tại sao ta lại phạm phải sai lầm như vậy, sao không hỏi rõ rang chứ? Quy củ của thú nhân rất đáng giận! Hơn nữa... Còn bại bởi Sacha. Bây giờ còn không có cách nào xuất môn, bọn họ khẳng định cũng biết. Rất mất mặt!”
Thời điểm Lâm Mộc đang hối hận, Patrick đi đến, y nhẹ nhàng ngồi lên giường.
“Mộc mộc, ta hái hỏa quả cho ngươi.”
Lâm Mộc nghe được âm thanh của Patrick, lập tức căm tức chỗ đỡ thân mình ngồi dậy hảo hảo mà tính sổ với Patrick.
“Mộc Mộc, ngươi xem, hỏa quả đối với thân thể ngươi thực tốt. Ngươi nếm thử chút.”
Lâm Mộc lăng lăng nhìn thần sắc chật vật của Patrick.
Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua bộ dáng chật vật như vậy của Patrick. Trên mặt có vết thương, trên cánh tay cũng có vết xẹo cùng tơ máu. Sợi tóc hỗn độn còn dính chút bùn đất, rất là chật vật.
Lâm Mộc cau mày, hỏi: “Sao ngươi biến thành như vậy?”
Patrick cười cười, thực tùy ý nói: “Thương không nặng, lúc đang hái hỏa quả gặp phải kiếm xỉ thú. Hoàn hảo chúng ta có bốn người, yên tâm. Mùa mưa dã thú có chút nóng nảy, bị thương như vậy rất bình thường.”
Patrick càng nói thoải mái, Lâm Mộc càng cảm thấy hung hiểm, “Không phải chỉ là chút trái cây sao? Vì nó mà bị thương sao?”
Patrick ôn nhu mỉm cười, “Ta đắc tội với Mộc Mộc, muốn bồi tội.”
Patrick nhắc tới, Lâm Mộc liền nổi giận, ” Phi, ngươi còn biết thực xin lỗi ta a, kia tối hôm qua…” Lâm Mộc nói không được nữa, “Dù sao, tuyệt đối không có lần sau!”
Patrick không tiếp lời Lâm Mộc nói, đem hỏa quả đưa tới bên miệng Lâm Mộc.
Lâm Mộc cảm thấy nếu hắn ăn không phải tỏ vẻ tha thứ cho y sao, làm sao có thể dễ dàng như vậy?! Hắn quay đầu né tránh.
Patrick thấy Lâm Mộc cự tuyệt, trong mắt tràn ngập thần sắc thất vọng, toàn bộ quanh thân đều che kín sắc thái suy sụp.
Lâm Mộc nhìn bộ dạng này của Patrick thực không đành lòng, huống chi y còn vì mình mà chật vật như vậy.
Cuối cùng vẫn lấy một quả bỏ vào trong miệng. Hỏa quả này rất giống quả cà chua nhỏ ở D cầu, hơi đỏ, cắn ra có loại cảm giác QQ, hương vị rất thường tốt. Dù sao sau khi Lâm Mộc ăn xong trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. (cái chỗ cảm giác QQ là trong bản raw tác giả để vậy nên tớ cũng để thế)
Lâm Mộc đem cái chén hỏa quả kéo đến trước mặt mình, cắn một trái lẩm bẩm nói, “Lần này coi như xong.”
Chỉ lo cúi đầu ăn trái cây, không thấy được Patrick chợt lóe qua ánh mắt giảo hoạt. Y chỉ biết, Lâm Mộc tâm rất nhuyễn.
=============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay cùng bạn bè tranh đoạt máy tính thật không dễ dàng a. Nhưng cuối cùng ta còn thắng được...
Còn có cám ơn lôi của Hương Hương cùng Tuyên Vũ, ha hả, ba viên.