Sau khi Mai Vô Quá nghe xong lời người đến báo cáo, cầm chặt thanh kiếm trong tay, cuối cùng hạ quyết tâm. Người trước mắt này là người được mình sắp xếp quan sát tình hình xung quanh nhà, hắn nói Lạc Lạc xuất phủ tới chủ đình Vương phủ, vậy là sự thật rồi.
Lý Thừa Ích mới vừa báo cho mình, Lạc Lạc đã vào trong Vương phủ, đến khi nào nhiệm vụ của mình hoàn thành sẽ tới nhận nàng về, rõ ràng muốn bức Mai Vô Quá, khiến hắn không thể không vào nơi đầm rồng hang cọp này.
Chỉ khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận Lạc Lạc về, lời như vậy quá rõ ràng, Mai Vô Quá sao có thể nghe không hiểu. Mấy ngày trước bắt được một phong thư của phái Bán Sơn, là chứng cứ Nhâm bang chủ phái Bán Sơn cấu kết với chủ đình Vương, phái Bán Sơn lại có qua lại với nước Đạt Đạt, như thế chính là chủ đình Vương tư thông với địch bán nước, Hoàng thượng cũng có thể dựa vào đó mà diệt trừ chủ đình Vương. Hiện tại đúng lúc nên quay lại kinh thành giao nộp cho hắn, còn cần phải xông pha hang hổ thêm lần nữa, đi thi hành cái gọi là mệnh lệnh kia – tìm ra dư đảnh phái Quan Thương ẩn náu trong phái Bán Sơn.
Lúc này chạy trở về cũng không kịp, Mai Vô Quá thu nhặt xong bọc hành lý, chuẩn bị thăm dò phái Bán Sơn vào ban đêm.
Đêm núi âm u tĩnh lặng, cũng là nơi dã thú ẩn núp, Mai Vô Quá đi chưa được mấy bước thì phát hiện bốn phía phát ra tiếng động xào xạc, vì vậy dừng bước.
Mượn bóng đêm che giấu, mười mấy cao thủ khinh công quyết định im hơi lặng tiếng vây cạnh hắn, chăm chú quan sát.
Không ai lên tiếng, bởi lẽ không ai muốn nhiều lời nói nhảm, vì vậy trong lúc nhất thời quang cảnh đánh nhau ác liệt đất cát bay mùi mịt, làm côn trùng chim muông hoảng sợ.
Một hồi ác chiến, cả người Mai Vô Quá chảy máu, đối phương cũng thương vong nặng nề. Mặc dù đối phương nhiều người, nhưng không thể xông lên hàng loạt, cho nên nhiều nhất chỉ có thể hai người xông lên tấn công. Mai Vô Quá dần dần sức cùng lực kiệt, chống kiếm thở dốc. Hắn biết đây là cái bẫy, nhưng hắn buộc lòng phải nhảy vào trong, nếu không trở về cũng sẽ bị trị tội hành sự vô năng. Chỉ có bản thân sống sót, chỉ có bản thân không đưa ra chứng cứ chủ đình Vương tư thông với địch, Lạc Lạc mới tạm thời không có nguy hiểm.
“Võ lâm bại hoại, còn không mau mau chết đi.” Rốt cuộc một gã đối diện quát lớn, Mai Vô Quá nhận ra chính là chưởng môn phái Bán Sơn, cái tên chưởng môn luôn không thèm đếm xỉa tới mình, mặc cho môn hạ ức hiếp mình.
“Hừ, ta là võ lâm bại hoại? Dù sao vẫn tốt hơn cái loại cậy mạnh bán nước tư thông với địch.” Mai Vô Quá lau vết máu bên khóe miệng, cười khinh thường.
“Đừng có nói năng bậy bạ, đồ nghiệt chướng không học cái tốt, lại đi học cha ngươi. Ngươi cái tốt không làm, lại đi làm tay sai cho triều đình, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo.” Gã chưởng môn hét lớn một tiếng, nâng kiếm đâm tới.
Mai Vô Quá nghe những lời đó, một ngọn lửa không tên xông lên đầu, liên tiếp ra chiêu, ép đối phương chống đỡ không nổi mà lùi dần. So về võ công, đối phương hơn Mai Vô Quá, nhưng người phải dựa vào tinh thần, mà tinh thần đang rực cháy của Mai Vô Quá vượt hơn đối phương trở về thế cân bằng.
Một nhóm người ùa lên, Mai Vô Quá không thèm bận tâm, bèn chịu tổn thương liên tiếp không nói được tiếng nào, máu me khắp người nhảy lên một tảng đá, giận đến cánh tay phát run: “Khá lắm võ lâm nhân sĩ, loại chuyện lấy ít thẳng nhiều làm thật thuận tay.”
“Đối phó với thứ người như ngươi lẫn cha ngươi cần phải hợp nhau tấn công mới có thể trả lại thái bình cho võ lâm.” Gã chưởng môn kia to mồm vô sỉ.
“Cha ta, cha ta đúng không phải là người tốt, hắn thật sự xin lỗi nương ta, ta là thay thế cho hắn; còn những kẻ các ngươi, cha ta có lỗi với các ngươi sao? Nếu như mà có, ta tới để trả thay!” Mai Vô Quá rống giận, đối phương không nói câu nào, bởi vì mặc dù cha của Mai Vô Quá xấu xa, nhưng không làm hại đến bọn họ.
“Không có đúng không, vậy thì tới phiên ta đến tính toán sổ nợ.” Mai Vô Quá vừa dứt lời, lập tức nhảy vào vòng quây, lúc này chính là tinh thần liều mạng, nếu cứ sợ đầu sợ đuôi, chắn chắn thất bại.
Máu tươi nhiễm đỏ áo, Mai Vô Quá nặng nề ngã xuống mặt đất, một đám người vây lại…
Mai Vô Quá cũng không biết Lạc Lạc đã rời khỏi chủ đình Vương phủ từ lâu, được Từ Kiêu Đình đưa vào trong phủ Từ đại nhân. Chủ đình Vương thẹn quá hóa giận nhưng cũng không làm gì được hai người, chỉ có thể trơ mắt d-d..le@qu#yd$on nhìn bọn họ rời khỏi, ngay sau đó trút giận lên người Lý Thu Sương. Ngoài mặt chủ đình Vương không cho truy cứu việc này nữa, sau lưng lại âm thầm đưa một bát dược đến, Lý Thừa Khoan lại đau thương nhưng không thể làm gì khác, bản thân chỉ có thể một mình buồn rầu hụt hẫng, không thể bảo vệ nổi nữ nhân của chính mình mà mượn rượu giải sầu. Sau khi tỉnh rượu cảm giác có lỗi sâu sắc với Lạc Lạc, lại đến nhà xin lỗi. Chủ đình Vương sợ hắn làm tổn hại đến thân thể, vội vàng chỉ định hôn ước, đợi năm sau thành hôn.
Tin tức Mai Vô Quá tử trận truyền đến, Từ Kiêu Đình giấu Lạc Lạc, chỉ nói còn chuyện bên ngoài chưa làm xong, ít ngày nữa sẽ về. Lạc Lạc nóng lòng, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, sợ ảnh hưởng tới hài tử trong bụng. Đau bụng đẻ truyền đến, Lạc Lạc cố gắng trấn định ăn chút ít, mới báo cho Từ phu nhân. Mặc dù Từ đại nhân không phải người lương thiện, nhưng cũng không phải loại người lòng dạ độc ác trở mặt không quen biết, tuy rằng biết Mai Vô Quá đã chết, nhưng sẽ không vì vậy mà buông tay mặc kệ Lạc Lạc.
Mấy bà đỡ dạy Lạc Lạc cách hô hấp, Từ Kiêu Đình ở ngoài cửa gấp đến độ đi đi lại lại, hận không thể nhấc mở ngói gạch trên nhà để nhìn rõ mọi việc.
“Kiêu Đình, đừng nóng vội, nữ nhân sinh con đều như thế.” Từ phu nhân nhận thấy Từ Kiêu Đình khác thường, nhưng bởi vì không phải là hài tử của mình, cũng không tiện nói tường tận, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Dì, mấy bà đỡ này có ích sao? Tại sao lâu như vậy không thấy động tĩnh gì.” Từ Kiêu Đình hỏi.
“Mấy người kia đều là bà đỡ có tiếng, phụ nữ có thai nhà đại gia chờ sinh trong kinh thành đều tới tìm họ.” Từ phu nhân cười nói.
Tiếng con nít khóc ré lên, cả người bên trong lẫn ngoài cửa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Từ phu nhân ngăn cản Từ Kiêu Đình muốn xông vào: “Ngươi là đại nam nhân đi vào làm cái gì? Phụ thân của hài tử cũng không nên đi vào, ngươi chờ ở bên ngoài đi.”
Từ Kiêu Đình nhăn nhó trở ra, miễn cưỡng cười cười, nằm ngoài ở bên cạnh cửa lắng nghe, biết được là một bé gái, khóe miệng mang theo nụ cười.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt Lạc Lạc hết ngày ở cữ, ngày hôm đó, Lạc Lạc đang ôm đứa bé ngồi dưới hành lang phơi nắng, mắt nhìn xa xăm thẫn thờ.
“Sao không về phòng? Để cho ta chơi với tiểu nhân nhi này một chút.” Từ Kiêu Đình tiến đến nhìn nàng, thuận tay cầm theo một bó hoa mới hái, mùi hoa thấm đầy tay.
Lạc Lạc giao đưa bé cho Từ Kiêu Đình, nhìn người nam nhân trước mắt này ngẩn người.
“Nàng xem, nàng xem, con bé cười với ta này.” Từ Kiêu Đình hôn lên gương mặt đứa bé, ngay sau đó ngậm ngón tay út trong suốt lấp lánh, dùng đầu lưỡi trêu chọc.
“Nàng coi, có phải con bé rất thích ta hay không.” Từ Kiêu Đình ngước mắt nhìn Lạc Lạc, bắt gặp sắc mặt nặng nề, ý cười tiêu tan.
“Bà vú, ôm hài tử vào đi.” Lạc Lạc nói với bà vú bên cạnh.
Từ Kiêu Đình kinh ngạc giao hài tử cho bà vú, có chút chột dạ nói: “Nàng làm sao vậy? Không nên mặt mày nghiêm trọng vậy, con bé sẽ giống nàng, lớn lên sẽ không đẹp.”
Lạc Lạc chỉ đặt cho hài tử nhũ danh, nói là chờ Mai Vô Quá trở lại sẽ đặt đại danh.
“Từ đại ca, ngươi sẽ không gạt ta đúng không?” Lạc Lạc khịt mũi một cái, nhẹ nhàng hỏi.
“Đang tốt đẹp nói chuyện này làm gì? Ta dĩ nhiên, sẽ không, sẽ không lừa nàng.” Từ Kiêu Đình có chút hoảng hốt, mắt nhìn sang bên cạnh.
“Thi thể của huynh ấy ở nơi nào?” Giọng nói Lạc Lạc có chút run rẩy.
“Của ai? Đừng dọa ta, nàng đang nhắc tới ai…” Từ Kiêu Đình cố làm vẻ kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc của hắn kéo dài mấy giây, vẻ mặt kinh ngạc đích thực sẽ không vượt quá hai phần mười giây, Lạc Lạc biết, Từ Kiêu Đình đang cố giả vờ kinh ngạc.
“Tướng công của ta, không phải huynh ấy đã, đã…” Một hạt lệ nóng lăn xuống, im lặng rớt. Lạc Lạc không phải là không cảm thấy, chỉ là không muốn tin, nhìn qua nét mặt đến giọng nói người bên cạnh, nhất định đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ đến việc Mai Vô Quá chậm trễ trở về, Lạc Lạc có loại dự cảm xấu.
“Không, không phải, nàng đoán mò gì thế.” Từ Kiêu Đình biết vẻ mặt mình không lừa được nàng, vội vàng xoay người sang chỗ khác d^d//le*qu..ydo#n nhìn cột chống hiên.
“Trước kia ta cảm nhận được, nhưng ta không thể nghĩ nhiều, bởi vì ta còn có hài tử trong bụng, hiện tại, con bé đã bình an ra đời, vừa đầy tháng, ta chỉ muốn biết, tướng công của ta ra sao rồi.” Lạc Lạc kéo tay áo Từ Kiêu Đình, đôi mắt nhòe đi vì lệ, bờ môi run rẩy.
“Ta tới chăm sóc các nàng…” Từ Kiêu Đình lấy dũng khí nói.
“Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc hắn ra sao.” Lạc Lạc cắt đứt lời Từ Kiêu Đình.
“Hẳn là, hẳn là….” Từ Kiêu Đình không đành lòng nói ra từ kia.
“Thi thể đâu?” Lạc Lạc nghe vậy trái lại trở bên bình tĩnh, mạnh mẽ chịu đựng hỏi.
“Không tìm được, chỉ thấy bên vách núi có ít mảnh áo.” Từ Kiêu Đình quan sát Lạc Lạc, chỉ sợ nàng chịu không nổi sẽ ngất.
“Ở đâu? Ta muốn đi xem.” Nước mắt Lạc Lạc chảy không ngừng.
“Nơi đó nguy hiểm, dư đảng phái Bán Sơn vẫn chưa diệt trừ, hơn nữa nàng đi cũng vô ích.” Từ Kiêu Đình đặt tay lên vai Lạc Lạc.
“Sao ta có thể không đi? Huynh ấy là tướng công của ta, nếu huynh ấy còn sống, ta muốn cùng huynh ấy hưởng vinh hoa phú quý; nếu hắn tàn tật, ta sẽ chăm sóc hắn cả đời; nếu hắn chết…” Lạc Lạc bình tâm lại, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn tự tay chôn cất hắn.”
“Từ đại ca, ta không xứng với ngươi, ta không đáng giá để ngươi đối xử với ta tốt như vậy, đừng làm cho ta cảm thấy nợ ngươi quá nhiều, có được hay không.” Lạc Lạc khẽ thấp đầu, trong mắt lệ nóng lăn rơi, rớt xuống bên chân nàng.
“Coi nào nàng nói gì vậy, ta nào có… ta, cha ta đã đính hôn cho ta, ta, ta cũng đã đồng ý.” Từ Kiêu Đình cười gượng hai tiếng, nhìn phía xa nói: “Ta dẫn nàng đi tìm, coi như thấy, để cho hắn có thể nhìn thấy hài tử cũng tốt.”
Đường núi gập ghềnh, xe ngựa lắc lư, đứa bé trong ngực vẫn ngủ như trước, giống như không hay biết suy nghĩ của mẫu thân. Từ Kiêu Đình cưỡi ngựa phía trước, không quay đầu nhìn xe ngựa, tim không ngừng đau.
Tiếng vó ngựa trước mặt mang theo bụi bay mù mịt, Từ Kiêu Đình chỉ huy xe ngựa tựa vào một bên, định chờ sau khi người kia lao qua sẽ tiếp tục đi.
Người trên ngựa càng lúc càng tới gần, đợi thấy rõ người tới thì người tới cũng thấy rõ mình.
Người trên ngựa nhảy xuống ngựa, định tới chỗ Từ Kiêu Đình. Từ Kiêu Đình chỉ cảm thấy lòng nhẹ bẫng, bản thân sẽ không cần phải băn khoăn làm thế nào để chăm sóc hai mẹ con này nữa, sẽ không cần phải băn khoăn chuyện Lạc Lạc không chấp nhận của hắn nữa.
Người trên ngựa liếc nhìn Từ Kiêu Đình, chạy thẳng tới xe ngựa, vén màn kiệu, bất động thật lâu.
Từ Kiêu Đình khẽ nâng khóe miệng, giục ngựa đi từ từ về phía trước, hướng đối diện mà đi. Phụ thân từng nói, có lẽ phía trước sẽ có phong cảnh tuyệt đẹp, có lẽ phía trước sẽ có người đặc biệt.
“Từ đại ca, ngươi phải, đối xử thật tốt với thê tử của ngươi, ngươi phải hạnh phúc.” Lạc Lạc nói với theo bóng lưng Từ Kiêu Đình.
“Ta biết rồi, nàng cũng phải hạnh phúc đấy.” Từ Kiêu Đình nói xong liền siết chặt dây cương, không còn lưu luyến rời đi.
Nhiều năm về sau, nhận được tin tức thành thân của Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc tựa vào vai Mai Vô Quá, trong ngực ôm tiểu nhi tử đang bú sữ, nhìn bé gái đang cuốn bên chân nô đùa, tâm tình không khỏi vui vẻ hơn. Một nam nhân ngồi xổm ở đầu tường gọi mình, một nam nhân tay cầm một cành hoa nhỏ, cũng đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi, thật tốt.
Lúc này đều là nói sau, hiện tại Mai Vô Quá gò má ngăm đen, ôm bé gái trong ngực vui mừng đến phát khóc, trời mới biết hôm đó có bao nhiêu hiểm nguy, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Hiên Đới Điển đã ra tay cứu giúp, mình mới nhặt về một mạng. Không phải người đàn ông nào cũng đều sẽ vì nữ nhân của bản thân mà đi yêu thương hài tử không phải của mình, Hiên Đới Điển như thế, Từ Kiêu Đình cũng vậy. Tĩnh dưỡng hồi lâu cuối cùng Mai Vô Quá cũng nhặt về được một mạng, lúc này mới cầm theo chứng cứ chủ đình Vương tư thông với địch bán nước trở về, lại gặp được người mình yêu nhất. Hoàng thượng cũng không đuổi cùng giết tận, trừ chủ đình Vương sợ tội đã tự sát, những người còn lại trong vương phủ đều bị cách chức làm dân thường.
“Nhanh lớn lên nào, vào ban tiếp bước cha ngươi, cũng làm một vị đại tổng bộ.” Mai Vô Quá cười trêu chọc tiểu nhi tử.
“Vào ban kế tục huynh? Vậy cũng là một tên đại tổng bộ vô lại nhất.” Lạc Lạc cười đến rạng ngời.
HẾT