Lạc Lạc không để ý, tiếp tục chăm chú lắng nghe.
“Trước kia nghe nói có qua lại thân mật với một nữ tử, có một lần nghe nói muốn chuộc nàng ấy ra, về sau lại không thấy nhắc đến nữa, không rõ lý do.” Từ Kiêu Đình nhìn nét mặt Lạc Lạc, trong lòng khó chịu không nói thành lời.
“Còn có thể vì sao nữa, nhất định là ghét bỏ xuất thân của nữ tử kia.” Lạc Lạc nhặt lấy cái gậy nhỏ trên đất phủi sạch bụi, đồng tình lên tiếng cho nữ tử kia.
“Phải, nếu như không có ý gì thì đừng dễ dàng nhận lời nữ tử người ta, nếu đã nhận lời thì đừng nên bội tình bạc nghĩa.”Từ Kiêu Đình ngửa đầu nhìn trời: “Con người sống trên đời đã khó, làm nữ nhân gia lại càng khó hơn.”
Lạc Lạc ngước mắt nhìn hắn giống với chàng trai ngày thường, có một đánh giá mới.
“Nàng biết không? Cha ta cả đời không đón dâu chính vì một lời ước hẹn.” Từ Kiêu Đình bỗng nhiên cúi đầu nhìn sang Lạc Lạc, thậm chí đến hơi thở cũng chạm tới trên mặt nàng.
Nhìn tiểu nhân nhi vẫn là dáng vẻ im lặng, dường như đang lắng nghe, Từ Kiêu Đình nói liên tục: “Thật ra cha ta là cữu cữu của ta, phụ thân mẫu thân ruột của ta thương cha ta cả đời không lập gia đình, nên bảo ta nhận cữu cữu là cha, có một khoảng thời gian ta được nuôi nấng bên cạnh cha.”
“Cha ta lúc còn trẻ có yêu một nữ tử, nhưng nữ tử đó đã có người yêu từ trước. Cha ta hứa nếu nàng ấy không tìm được người kia thì tới tìm cha ta, ông sẽ chờ nàng. Sau đó nàng ấy và người yêu sớm tối bên nhau, riêng cha ta vẫn cô đơn lẻ bóng cứ như thế trôi qua.” Từ Kiêu Đình thấp đầu thở dài, bắt đầu nghịch ngón tay của mình. Ngón tay hắn trắng trẻo thon dài, mặc dù thường hoạt động bên ngoài nhưng vẫn giữ rất tốt, có lẽ do trời sinh da tốt, có lẽ do quanh năm sống trong an nhàn sung sướng.
“Hy vọng mọi người không học theo cha ngươi, phải cố gắng sống thật tốt. Người hiện tại cảm thấy tốt vô cùng có lẽ lại không phải người thích hợp. Có lẽ sau này còn gặp được người tốt hơn, nếu như bỏ lỡ sẽ nuối tiếc cả một đời.” Lạc Lạc gập chân lại, hai tay vịn vào đầu gối, nàng nghĩ, nàng muốn ám chỉ vài điều, nàng không thể cho, cũng không thể cho người ta hiểu lầm.
“Nhưng là, hiện tại chính là hiện tại, sau này chính là sau này, vĩnh viễn không giống nhau.” Từ Kiêu Đình rũ mắt, xoa nắn thật mạnh ngón tay của mình, giống như vô cùng khẩn trương.
Lạc Lạc không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn mũi giày ngẩn người, đó là đôi giày Mai ca ca mua cho mình, hắn luôn biết rõ số đo của mình, ngay cả bản thân Lạc Lạc cũng không biết. Qua hồi lâu, Lạc Lạc phá vỡ cục diện bế tắc: “Ngươi nói, mỗi ngày Mai ca ca đi tuần phố, phố tây rõ ràng rộng như vậy, tuần được cái gì.”
Tâm tư Từ Kiêu Đình bị lôi trở về, miễn cưỡng nở nụ cười.
Hai người tán gẫu dưới ánh trăng, hai người khác bên trong phòng cũng không ngừng tỉ thí.
“Quan gia không cần thận trọng, chỗ này của thiếp cũng không phải đầm rồng hang hổ.” Thúy Liên tươi cười quyến rũ châm một ly rượu đưa tới trước mặt Mai Vô Quá. Sau khi chăm chút gọn gàng không còn bộ dạng quần thô áo vải như ngày thường, bên trong quyến rũ lộ ra chút mị hoặc, ả giống như một quả đào chín vô cùng hấp dẫn. Mai Vô Quá quay đầu cố gắng không nghĩ tới dáng vẻ của ả.
“Ta không uống rượu, uống rượu sẽ hỏng việc.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng đẩy ly rượu ra, một mặt đề phòng.
“Xem quan gia nói này, rượu mới là thứ tốt, chưa từng nghe qua nhất túy giải ngàn sầu sao?” Thúy Liên làm ra dáng vẻ cô nương Mãn Thúy Lâu, cực kỳ yêu mị, ngón tay vẽ móng cầm ly rượu tựa như le=q-uy_do+n
“Ngươi có sầu gì cần giải?” Mai Vô Quá nhìn chằm chằm vào mắt của Thúy Liên hỏi.
“Thiếp có tương tư sầu cần giải, quan gia chàng hiểu thiếp phải không, nếu không vì sao luôn luôn để ý tới thiếp.” Thúy Liên dựa đến, Mai Vô Quá nghiêng người đẩy ghế ra ngoài, sau đó vừa đi vào phòng vừa quan sát.
“Quan gia tới chỗ của thiếp không giống như ngắm cảnh, giống như là…” Thúy Liên thu lại nụ cười quyến rũ, đứng lên nói.
“Thế nào, tới nơi này chỉ để ngắm cảnh sao? Có ai tới đây lại để ngắm cảnh chứ? Có cảnh gì để ngắm?” Mai Vô Quá cười đê tiện quay người lại, bắt lấy Thúy Liên hỏi lại.
Thúy Liên ngẩn ra, muốn đánh nhanh thắng nhanh, lập tức cười cười: “Nói vậy quan gia cũng biết thiếp trước kia làm gì rồi, nếu không cũng sẽ không động tới chủ định của thiếp, cảnh đẹp à, dĩ nhiên là nơi này…” Thúy Liên tháo vạt áo ngoài, để lộ ra tiết y đẹp đẽ, vải mỏng như cánh ve lộ ra hai điểm màu sắc, bên trên thêu hình hoa hợp hoan càng tăng lên vẻ kiều diễm đầy dục vọng, khiến người đối diện nhìn không dứt.
Mai Vô Quá bỏ qua thân thể theo thói quen, suy nghĩ một chút xoay người lại, nhìn thẳng vào Thúy Liên: “Vậy ý ngươi là muốn quay lại nghiệp cũ hay là chưa bao giờ rút khỏi!”
“Quay lại nghiệp cũ cũng tốt, chưa bao giờ rút khỏi cũng được, chúng ta làm chuyện này, vĩnh viễn chỉ là tiện nhân, quan gia xem thường nữ tử chúng ta như vậy sao?” Thúy Liên tỏ vẻ khổ sở đáng thương, dù là nam tử sắt đá nhất thiên hạ cũng phải sinh lòng thương tiếc.
“Coi trọng hay xem thường không phải do người khác định đoạt, là do bản thân mình.” Mai Vô Quá coi phía trước là không khí, nhìn thẳng vào đối phương, tỉnh táo lạ thường. Thúy Liên chưa từng gặp qua cảnh tượng khó xử như vậy, ngày trước nam nhân thấy thân thể này, hoặc là bộc lộ ra hết, hoặc là chạy bán sống bán chết, vậy mà người trước mắt đây giống như coi mình là thứ đồ trang trí, hờ hững không rung động.
Không biết có phải là do không đạt được thành quả mong muốn nên có chút thẹn quá hóa giận, Thúy Liên tức giận cởi bỏ chiếc quần mặc bên ngoài, bên dưới tiết khố đỏ tươi là bắp chân trắng nõn. Thúy Liên giận dỗi nhìn Mai Vô Quá trước mặt, trong mắt là bộ dạng xem kịch hay. Vậy mà Mai Vô Quá chỉ cắn môi, ngay sau đó cười xấu xa: “Thúy Liên cô nương chính là làm cách này để khiến mấy nam nhân kia mắc bẫy ngươi sao? Ta nên cẩn thận một chút. Định lực vốn không cao như ta đây còn muốn sống thêm hai ngày.” Mặt Mai Vô Quá không biến sắc, nhủ bụng mình có vài phần võ công trong người, lại không giống mấy người chết kia không có chuẩn bị, dư sức đối phó với nữ tử yếu đuối này, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm. Hắn muốn tiếp tục chờ ả ra chiêu, hắn muốn xem xem thủ pháp giết người của nàng là gì.
Thúy Liên tiến tới gần Mai Vô Quá, thứ mềm mại khổng lồ bên trong áo lót lắc lư, tâm trạng xao động trước lí lẽ của Mai Vô Quá, vội vàng dời tầm mắt. Hắn biết nguy hiểm, hắn đến đây có mục đích, nhưng hắn cũng là nam nhân.
Thấy Thúy Liên tiến về phía mình, Mai Vô Quá nhanh chóng tránh khỏi, đi thẳng ra sau bàn. Trên bàn chao đèn lộ ra ánh nến nhu hòa chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Mai Vô Quá, tà mị tuấn lãng.
“Quan gia sợ thiếp hay sao mà phải ẩn núp như vậy.” Thúy Liên cuối cùng xác nhận Mai Vô Quá đến đây không phải vì sắc, hắn đã biết điều gì đó.
“Là sợ ngươi, ngươi không phải chỉ moi móc thân thể người ta, ngươi còn muốn mạng người ta!” Mai Vô Quá đứng im sau bàn, dùng bàn ngăn tách hai người, không để cho tới gần mình. Ánh nến ấm áp chiếu lên trên mặt, Mai Vô Quá hơi nhìn xuống.
Thúy Liên nhanh chóng cười quyến rũ một tiếng, cũng không nóng lòng tới gần, chỉ nói một câu thay đổi lực chú ý Mai Vô Quá: “Quan gia tới để tra án hay sao?”
Quả nhiên Mai Vô Quá nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Gì cơ? Vụ án nào?”
“Tất nhiên là mấy tên chết không có dấu hiệu ngoại thương hay nội thương lẫn trúng độc rồi, thiếp đoán đúng phải không?” Thúy Liên giả vờ nhăn nhó, nói tới đây lại không nói tiếp nữa.
“Tất cả tình hình vụ án đều bị đại nhân phong tỏa tin tức, sao ngươi lại biết có mấy người chết, còn biết trạng thái chết của bọn hắn?” Mai Vô Quá cười, mang theo một tia tuấn lãng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ác liệt.
“Quan gia muốn biết sao?” Thúy Liên bị Mai Vô Quá bắt được sơ hở trong lời nói, cũng không gấp gáp, khóe miệng cong cong.
“Muốn biết thì sao, không muốn biết thì sao?” Mai Vô Quá cũng bắt được điểm mấu chốt.
“Muốn biết thì phải cùng thiếp ** tốt, thiếp sẽ kể đầu đuôi cho chàng.” Thúy Liên đưa tay ra sau cởi tiết y, đôi thỏ trước ngực vô cùng sinh động, vô cùng mê hoặc.
“Nếu ta không muốn hoan hảo, nhưng vẫn muốn biết ngọn nguồn câu chuyện?” Mai Vô Quá không nao núng, coi như ả cởi sạch, chỉ cần không gần người mình sẽ không sao. “Sau lưng mỗi thi thể đều có một loại thi ban, ta chợt nhận ra, vết tích này trùng hợp với hình dáng sẹo cây trên ván mộc bản xe của ngươi… Những người đó đều nằm trên xe của ngươi đúng chứ? Lúc di chuyển bọn họ ngươi sẽ xoay chuyển thanh gỗ, cho nên sẹo cây sẽ nằm ở bên phải.”
“Trên đời nào có chuyện tốt như vậy, mọi chuyện há có thể theo ý của ngươi. Quả nhiên quan gia rất thông minh.” Thúy Liên đã cởi dây tiết y, vải mỏng theo đà trượt xuống, lộ ra hai đỉnh núi, Mai Vô Quá chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, vội vàng cúi đầu nhìn chao đèn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Thúy Liên tuột xuống tiết khố, chốn đào nguyên thần bí mà bao nam nhân mơ mộng hiện ra leááqu9ydo!1n trước Mai Vô Quá.
Thúy Liên đi tới trước bàn, nhìn Mai Vô Quá rũ mi mắt: “Thiếp làm nghề này lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy người nào điển trai như vậy, chắc hẳn trên giường cũng là một cảm giác khác biệt. Nếu như quan gia làm thiếp sung sướng, tự thiếp sẽ kể hết mọi chuyện.” Thúy Liên thật sự sẽ kể hết sự tình, chỉ là lúc hắn biết mọi chuyện thì hắn đã không còn cơ hội nói cho người khác nghe rồi. Thúy Liên rất tin tưởng vào thủ pháp giết người của mình, hắn không thể thoát khỏi.
Mai Vô Quá từ từ ngẩng đầu lên, có chút vô lực, nhưng vẫn chống đỡ tiếp tục nói lời khách sáo: “Làm nghề này đã lâu sẽ ngán sao? Sẽ hận nam nhân sao?”
Thúy Liên thu hồi nét cười, nhẹ hừ một tiếng nói: “Quan gia cũng thật hiểu rõ lòng nữ nhân, ngươi nói thử ta hận điều gì?”
“Bởi vì, bởi vì ngươi…” Mai Vô Quá có chút choáng, có lẽ do ánh nến quá nóng, thiêu đốt đến nỗi đầu óc có chút không linh hoạt. “Bởi vì ngươi cảm thấy bị nam nhân khi dễ, rồi lại không thể dựa vào nghề này mà kiếm sống mãi được.”
“Ta bị nam nhân khi dễ?” Thúy Liên nhếch miệng cười: “Đúng vậy, ta là bị nam nhân khi dễ.”
“Ngươi gả cho người, tướng công đối xử không tốt với ngươi, không đánh thì mắng, luôn lôi chuyện quá khứ ra làm lý do, nói lời ác độc.” Mai Vô Quá có chút vô lực, cố gắng từ sau bàn chuyển ra ngoài, lại bị Thúy Liên vượt lên trước một bước chặn lại bên trong, không thể làm gì khác hơn đành quay lại phía sau bàn.
“Quan gia quả thật rất hiểu ta, đúng, ta hận nam nhân.” Tay trái Thúy Liên xoa hai đỉnh ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn Mai Vô Quá thiếu chút nữa chảy máu múi, ** cũng dị thường khô nóng, cố ép cũng không ép xuống được.
Không ổn, dường có chút quỷ dị, Mai Vô Quá vừa nãy mải nói chuyện đến nỗi bỏ sót một ít chuyện. Lúc này cảm thấy không ổn muốn gắng gượng rời đi nhưng đã muộn. Mai Vô Quá lảo đảo, đẩy thân thể chào đón của Thúy Liên ra, đi tới cửa cả người mềm nhũn, muốn tìm vận may cũng chẳng có, bám chặt vào cánh cửa loạng choạng muốn ngã.
Thúy Liên nhìn Mai Vô Quá, khóe miệng nâng lên tia cười thành công: “Trong rượu có thuốc, ngươi không uống, không quan trọng, bên trên chao đèn cũng có thuốc, đứng lâu như vậy, dược hiệu đã phát tác rồi.”
Mai Vô Quá vốn định mắng chửi người lại phát hiện không phát ra được tiếng nào, ‘Mẹ kiếp’, tiện nhân kia rốt cuộc dùng thuốc gì.