Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 55: Từng bước tiến triển



Tuần phố tối nay Mai Vô Quá không đi tới phố tây như chỉ định của Lý tri phủ, quanh quẩn đi tới khu vực gần Mãn Thúy Lâu, chỉ quanh quẩn xung quanh không dám vào.

Mãn Thúy Lâu đông vui như trẩy hội, tất cả đều say sưa xa hoa lãng phí, Mai Vô Quá nhìn như lơ đãng đi giữa đám người ồn ã, kì thực đang quan sát từng người một.

Vòng ra cửa sau, Mai Vô Quá dựa vào một bên đại thụ. Cửa sau mở, Lỗ thịt heo cùng Thúy Liên đẩy xe đẩy tay ra ngoài, Mai Vô Quá vội vàng núp sau thân cây.

“Đưa xe cho lão tử đẩy, làm bộ làm tịch thiên kim đại tiểu thư, gả cho ta thì phải làm việc, muốn hưởng phúc phải tự đứng lên bằng đôi chân!” Lỗ thịt heo ăn nói sỗ sàng, Thúy Liên yên lặng giả bộ đẩy xe chở thịt, thân thể hơi ốm yếu kia lại có thể đẩy nổi hai con heo, có thể nhận thấy bình thường làm không ít việc nặng.

(Nương Tây Bì: theo mình tìm hiểu thì để chỉ cô gái có hành vi vượt rào.)

Nhìn dáng dấp hai người hẳn là vừa đi đưa thịt heo cho Mãn Thúy Lâu, có lẽ đang tới địa điểm tiếp theo, Mai Vô Quá vẫn không cảm thấy khác lạ chỗ nào, lén lút đi theo sau.

Lỗ thịt heo hùng hùng hổ hổ đi, có vẻ như vừa uống rượu, Thúy Liên khó khăn đẩy xe đi theo, thẳng vào hậu viện Thái Hưng Lâu. Mai Vô Quá nhẹ mũi chân nhảy lên tường, mượn màn đêm cùng bóng cây ẩn núp lẻn vào trong.

Lỗ thịt heo khiêng một con heo đi vào sau bếp, Thúy Liên thận trọng theo đỡ ở phía sau. Khiêng xong hai con heo, hai người cầm tiền ra khỏi cửa.

Xe trống đẩy dễ dàng hơn, Thúy Liên cũng thẳng eo lên, nhưng vẫn thận trọng như cũ.

Mai Vô Quá đi theo hai người về nhà, vẫn như cũ tắm xong rồi ngủ, trước lúc ngủ còn lăn qua lăn lại một phen. Mai Vô Quá đợi một lát không thấy khác thường, lúc này mới chuẩn bị rời đi. Trước khi đi liếc nhìn mộc bản xe nồng nặc mùi tanh dầu mỡ.

Mai Vô Quá lo Lạc Lạc ở nhà một mình sẽ sợ hãi, vì vậy nhanh chóng quay về. Vừa mới lướt qua mấy con phố chợt nghe thấy ai đó gọi danh tự của chính mình, quay đầu nhìn lại ngay lập tức cơn giận xông thẳng lên đầu.

Oan gia ngõ hẹp, bị đám súc sinh phái Bán Sơn vây hãm mình.

“Ôi trời ơi, đây không phải Mai đại thiếu ư, sao lại đi dạo chơi bên ngoài vào ban đêm thế này, không có nhà sao?” Một gã thiếu niên giọng the thé cười đểu cáng.

“Bát sư huynh, hiện tại hắn có nhà ở phố đông rồi, còn có thêm một muội muội nữa.” Một tên khác hơi lớn tuổi cợt nhả nói. Trong môn phái chuyện người lớn tuổi làm sư đệ người nhỏ tuổi làm sư huynh rất phổ biến, mọi người đều theo thứ tự nhập môn trước sau để phân biệt đối xử, không phân biệt tuổi tác.

“Muội muội? Họ Ngô bại hoại có nữ nhi hồi nào vậy? Hay nói là Mai Tụng Hiền nương hắn có con gái riêng?” Bát sư huynh không chút kiêng dè vũ nhục cha nương Mai Vô Quá, mà không cảm thấy ý muốn giết người từ Mai Vô Quá.

“Bát sư huynh, hắn đang tức giận.” Tên kia vừa nói vừa giống như uy hiếp nhìn Mai Vô Quá.

“Tới, đánh với ta một trận, tiểu tạp chủng ngươi…” Lời Bát sư huynh còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, tiếp theo người đã bị đánh ngã xuống đất. Những người còn lại chưa kịp chạy cũng bị đánh ngã thành đống trên mặt đất.

Mai Vô Quá xả giận xong, xốc cổ áo tên Bát sư huynh, cười nói: “Ngươi chỉ mới nếm mùi vị của phòng hối lỗi ở phái Bán Sơn, chứ chưa nếm mùi vị trong lao ngục nha môn đâu.”

Mai Vô Quá không để ý những tên khác, kéo lê tên Bát sư huynh mặt mũi sưng vù trở về nha môn, giao cho Mã bộ đầu báo lại bắt được một người giả câm đáng nghi, cần tra hỏi chặt chẽ, sau đó trở về nhà.

Bát sư huynh ngậm đắng nuốt cay, bởi vì bị người nhét ách dược*, trong vòng ba ngày đừng mơ tưởng nói chuyện.

(Ách dược: thuốc câm.)

Ngày thứ hai, Mai Vô Quá hăng hái tinh thần tới nha môn, việc đầu tiên là đi tới nhà lao. Cửa lao mở ra, Mai Vô Quá cười khẩy đi vào, nhìn Bát sư huynh đang co rúc trên đất nói: “Như thế nào? Mùi vị dễ chịu hơn đúng không.”

“A~ nha~ ư~ a~~” Bát sư huynh quơ hai cánh tay không nói thành tiếng, con ngươi trừng muốn rớt ra ngoài.

“Sao thế? Chuyện đánh lộn ngày bé lúc xưa bỏ qua, ta vốn không muốn đối đãi với ngươi như thế, nhưng ngươi lại mở miệng nhục mạ cha nương ta, vậy đừng trách ta.” Mai Vô Quá đá đá Bát sư huynh: “Ngươi nói tại sao phái Bán Sơn lại có loại bại hoại như ngươi thế này, trước kia võ công so với ta cao hơn đánh không lại ta, hiện tại nhiều người hơn vẫn không thắng nổi ta. Ngươi biết tại sao không?”

Mai Vô Quá không đợi Bát sư huynh trả lời, trên thực tế hắn cũng không thể trả lời, vì vậy thì thầm nói: “Bởi vì ngươi còn có đường lui, ngươi sẽ không có ý chí chiến đấu. Ta không có đường lui, ta không có cha nương, ta chỉ có thể liều mạng.”

Mai Vô Quá dừng một chút, dưới chân tăng thêm lực, hung hăng giẫm xuống một bên mặt Bát sư huynh: “Con mẹ nhà ngươi nhớ cho lão tử, cha ta là người xấu, nhưng dù gì hắn đã bị trừng phạt. Mẹ ta đúng là bị cha ta ép buộc, nhưng không khiến cái miệng thối của ngươi nói ra, bà ta vẫn là… nương xinh đẹp thiện lương nhất, nương yêu thương… hài nhi của bản thân….bản thân nhất…. Có câu là hán tử cũng không sánh bằng công ơn dưỡng dục của nương!”

Bát sư huynh nằm dưới chân Mai Vô Quá run rẩy không ngừng, răng lợi bị dẫm đến chảy máu cũng không động đậy nổi.

“Cha ta mắc nợ người nào, ta chính là tới trả, sau này còn muốn nói xấu cha nương ta, ta sẽ khiến các ngươi hối hận kiếp này làm người.” Mai Vô Quá dưới chân dùng sức, chỉ nghe thấy rắc rắc một tiếng, Bát sư huynh giống như đã bị giẫm gãy một cái răng.

Bát sư huynh bị tra khảo suốt hai ngày, sau đó được thả ra ngoài. Hắn không phải không đi kiện cáo hành vi của Mai Vô Quá, nhưng Mai Vô Quá không làm gì cả, hơn nữa, nửa đêm nửa hôm đi dạo ở khu phố tây thật không bình thường, bị bắt về tra hỏi một chút cũng là đúng lý hợp tình. Lý tri phủ không có lòng dạ nào mà quản mấy cái chuyện này, trên thực tế, hắn cũng bộ phong tróc ảnh* bắt không ít người vô tội, cho nên cực lực áp chế việc Bát sư huynh.

(Bộ phong tróc ảnh: bắt bóng bắt gió, không có căn cứ.)

“Tống đại ca, đa tạ ngài nói hộ lời tốt đẹp, nếu không người kia không có tốt để giải quyết cho như thế.” Mai Vô Quá cười nói với Tống tạo đầu. Tống tạo đầu có quan hệ không tệ với sư gia, liên quan tới chuyện áp chế việc Bát sư huynh, cũng góp chút sức lực.

“Xem ngươi nói kìa, chút chuyện cỏn con này có là gì, hai ta còn dùng kiểu nói này sao?” Tống tạo đầu để ý thân thể Mai Vô Quá nói: “Ta còn đang muốn giao một phần công việc chọn mua cho ngươi đây.”

“Ta không hứng thú với việc này lắm, có thể đi theo Tống đại ca ngươi hai chuyến là được.” Mai Vô Quá nói xong đảo mắt nói: “Hay là, lần này để ta mua thịt heo, ta làm quen với bọn họ trước về sau tự mình mua sẽ dễ dàng hơn.”

“Được, phần việc này giao cho ngươi phụ trách cũng không sao, vừa đúng lúc cần mua, trước tiên mua hai con thôi. Đi tới phòng thu chi lấy bạc, Lỗ gia phố tây được đấy.” Tống tạo đầu nói xong đến gần thì thầm vào tai Mai Vô Quá: “Ta đã bàn bạc với nhà hắn tốt lắm rồi, ngươi chỉ cần để ý thu bạc dư là được.”

Mai Vô Quá gật đầu cười cười, hắn lưu ý không phải những việc này.

“Mai ca ca, muội muốn theo huynh.” Lạc Lạc theo sau mông Mai Vô Quá.

Mai Vô Quá được lời của Tống tạo đầu, trở về nhà trước.

“Muội đi theo làm cái gì, ở nhà không được theo.” Mai Vô Quá xoay người lại cúi người nhéo khuôn mặt Lạc Lạc nói.

“Muội giúp huynh xách thịt.” Lạc Lạc ở nhà nhàn đến phát sợ, rất muốn ra ngoài đi dạo.

“Huynh mua cả con, muội xách nổi không? Với cả có người giao cho, ta chỉ đi xem một chút.” Mai Vô Quá đứng dậy đi ra ngoài, giam Lạc Lạc bên trong cửa: “Thêu cho ca ca một con ruồi khác trên y phục bên trong, huynh rất thích.”

“Huynh xấu xa, đó là hoa mai.” Lạc Lạc quệt miệng dậm chân.

Mai Vô Quá thẳng một mạch tới Lỗ gia thịt heo, chỉ thấy hai vợ chồng đang bán thịt ở quầy hàng phía trước, phía sau chính là viện của mình. Mai Vô Quá nghênh ngang bước đến.

“Ai u quan gia, ngài tới rồi? Tống tạo đầu đã nói với ta rồi, hiện tại ngài muốn lấy vài con.” Khuôn mặt dữ tợn của Lỗ thịt heo cười lớn, lấy lòng tiến lại gần.

“Thế ngươi có mấy con?” Mai Vô Quá kéo dài giọng, một chân dẫm lên cái chân bàn bên cạnh, đúng chuẩn bộ dạng côn đồ lưu manh.

“Quan gia ngài muốn bao nhiêu con có bấy nhiêu con, đêm nay ta sẽ tới thôn thu mua, đến lúc đó sẽ giao heo mới cho ngươi.” Lỗ thịt heo cười hì hì nói: “Quan gia ở đâu? Ta nhận heo mới, sẽ biếu tặng ngài miếng chân giò tẩm bổ, cực khổ.”

“Giao hai con trước, khi nào về?” Mai Vô Quá nghe thấy hắn muốn đi nông dd;;le:qu^ywdo@n thôn, liền hỏi.

“Hôm nay đi, đoán chừng ngày mai về. Nếu quan gia ngài không gấp, đến lúc đó sẽ giao thịt tươi cho ngài.” Mai Vô Quá vừa nghe vừa quan sát hai người, chỉ thấy Thúy Liên nghe đến ba chữ ‘ngày mai về’ khẽ giật giật mí mắt.

“Ta xem xét một chút trước, nếu không phải loại tốt ta sẽ chờ ngươi thu mua heo mới.” Mai Vô Quá định nhân lúc trời sáng nhìn qua viện của Lỗ gia thịt heo.

“Được, xin mời gia đi theo ta.” Lỗ thịt heo cười nắc nẻ dẫn đường phía trước, đi về phía sau. Mai Vô Quá bước vài bước quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thúy Liên đang nghiêng đầu liếc trộm mình. Thúy Liên sau khi phát hiện ánh mắt ‘nóng bỏng’ của Mai Vô Quá, vội vàng xoay người sang chỗ khác tiếp tục cân thịt heo cho khách.

“Tẩu tử dung mạo thật đẹp, ngươi thật có phúc đấy.” Mai Vô Quá vừa nói vừa sáp lại gần.

“Hắc hắc…” Lỗ thịt heo giống như không muốn nhắc tới.

“Ta mới từ nơi khác tới đây nhờ vả thân thích nên không bao lâu được vào làm chức nhỏ trong nha môn, vẫn là thành Nguyên Bắc chúng ta phồn hoa.” Mai Vô Quá tỏ vẻ bản thân không biết nhiều về thân thế của lão bà hắn.

Nghe đến đây Lỗ thịt heo mới hiểu ra không phải Mai Vô Quá cố ý buông lời chế nhạo hắn, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều: “Nhắc tới thành Nguyên Bắc, những thứ khác không nói, nhân khẩu nơi đây chẳng kém cạnh hơn kinh thành là bao. Mỗi tháng ta phải về nông thôn thu mua ba tới năm con heo mới tạm đủ bán.”

“Hả? Bình thường ngươi hay đi bao ngày?” Mai Vô Quá cảm thấy Lỗ thịt heo có chút vấn đề, nên thăm dò khắp mọi nơi.

“Mỗi lần là ba ngày hai đêm, cũng tùy tình hình mà nhanh chậm thay đổi.” Lỗ thịt heo nói.

“Lần trước đi là ngày nào?” Mai Vô Quá hỏi.

“Chính là mùng năm mùng sáu tháng ba, sáng sớm mùng bảy ta đã trở về rồi.” Lỗ thịt heo đi tới nơi cất trữ thịt.

Mai Vô Quá nhẹ dừng chân, ngày mùng năm mùng sáu tháng ba chính là hai tối xảy ra vụ án giết người. Hai tối đó Lỗ thịt heo nói là đi nông thôn thu mua heo, nhưng ai có thể làm chứng đây. Nếu như hắn trốn ở đâu đó trong thành, khả năng chờ đến đêm ra ngoài gây án. Quan binh thủ thành mỗi ngày nhìn thấy nhiều người như kia chắc chắn không thể nhớ nổi. Thêm nữa hắn có động cơ gây án, Mai Vô Quá còn nhớ rõ câu nói đêm đó của hắn về Vương Tứ, có vẻ Vương Tứ là khách quen chuyện đó của Thúy Liên, Lỗ thịt heo phát hiện. Tức giận? Trả thù?

Mai Vô Quá bình tĩnh nhìn tên nam nhân trước mắt có vẻ không chút khác thường này, cười nhẹ.

“Người xem này, hai con này chẳng còn mới nữa, đến lúc đó ta sẽ dùng xe giao tới cho ngài.” Lỗ thịt heo lắc lư mộc bản xe chở heo.

Mai Vô Quá lại gần nhìn mộc bản xe, phía trên dùng vài thanh gỗ ghép thành ván xe, theo hướng xe đẩy, một thanh gỗ bên trái có một cái lỗ tròn hình thành tự nhiên.

“Được, vậy ngươi kiếm cho ta hai con mập mạp, không được ta sẽ không nhận.” Mai Vô Quá không thấy có gì khác lạ nên chuẩn bị trở về phủ.

Lỗ thịt heo cười hề hề đưa tiễn Mai Vô Quá sau đó nói với Thúy Liên: “Hôm nay ta rời thành, ngươi phải đàng hoàng một chút, giao thịt heo cho Mãn Thúy Lâu đừng thấy nam nhân thì sán lại bám dính, coi chừng ta về đánh gãy chân ngươi.”

Thúy Liên chết lặng rụt tay trở về tiếp tục loay hoay với thịt heo trên bàn, không dám nhìn trượng phu. Ánh mắt nàng đờ đẫn, cơ mặt cứng ngắc, nhưng cũng dễ dàng nhận thấy trong lòng nàng đang cực kỳ vui vẻ. Đó là sự vui sướng khi được tự do, cho dù chỉ là tự do ngắn ngủi cũng có thể làm le:@qu#y..don ít việc mình thích.

Lỗ thịt heo thấy Thúy Liên trưng ra dáng vẻ người chết, giận dữ hung hăng vào viện để mặc một mình nàng bán.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv