Editor: Mắm Mắm | Beta-er: Ngáo, Song NgưĐầu Tô Hi vang ‘oành’ một tiếng, cả người dường như bị rút hết sức lực, ngay cả đứng cũng không vững. Nàng lảo đảo, lắc đầu không muốn tin những gì Ngân Nhạn nói, “Không đâu, ta đã kêu Lý Hồng đi báo cho chàng biết, chàng sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng nàng lại không kìm được mà hai hàng nước mắt lăn dài, từng giọt nước mắt khiến tầm mắt nàng mờ đi. Nàng giơ tay áo lên lau nước mắt, đẩy Ngân Nhạn sang bên rồi bước ra ngoài, “Ta sẽ tự đi hỏi xem chuyện gì xảy ra, Lý Hồng đâu? Lý Hồng đã về chưa? Ngươi nghe thấy những lời này từ đâu? Ta muốn đích thân hỏi hắn…”
Mặt nàng đẫm lệ, lòng dạ rối bời, nói năng cũng lộn xộn. Lần đầu tiên Tô Hi gặp chuyện như vậy nên thật sự không biết phải làm sao, tay chân lúng túng. Nàng biết lúc này mình không nên khóc nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không kìm được, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi, càng lau lại rơi càng nhiều.
Ngân Nhạn vội vàng cản nàng lại và nói: “Lý thị vệ vẫn chưa về ạ, là quan viên trước đó đến Lạc Châu cùng Thế tử gia nói vậy. Tiểu thư, người đừng lo lắng, Thế tử gia là người hiền tự sẽ có trời giúp, nhất định sẽ biến nguy thành an, bình an quay về.” Nàng ấy nói xong thì tức giận siết chặt nắm đấm, liếc về phía Ký An Đường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ Thế tử gia trở về thì nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người bên kia. Chỉ trách nô tỳ không thạo võ nghệ, không thể trút giận thay tiểu thư. Bọn họ dám hại Thế tử gia như vậy, nô tỳ tin ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Bên này, Tấn vương Vệ Liên Khôn từ bên ngoài trở về cũng nghe tin Vệ Phong gặp nạn. Ông cau mày đi hai vòng quanh phòng, hỏi quan viên đến truyền tin: “Không biết tiểu nhi tử gặp nạn ở đâu? Chuyện này là do kẻ nào làm?”
Người trẻ tuổi kia mặc trường bào đen là Công Bộ viên ngoại lang (1), lần này cùng đi theo Vệ Phong đến Lạc Châu ngăn ngừa lũ lụt, y nói: “Bẩm Vương gia, Vệ thế tử bị hại ở trạm dịch Thanh Châu. Hoàng Thượng đã ra lệnh sai người điều tra, cũng cho người đi tìm tung tích của Vệ thế tử nhưng vẫn không có kết quả…”
(1) tương đương Tổng cục trưởng, Cục trưởng, Vụ trưởng, Giám đốc các nha hoặc Chánh / Phó Văn phòng ngày nay
Trạm dịch kia xây ở trên núi, phía sau là vách núi dốc đứng. Tình huống lúc đó hỗn loạn, người của đối phương lại nhiều, Vệ Phong bị đâm một kiếm vào ngực rơi xuống vách núi, chỉ sợ chín phần chết một phần sống. Hoàng Thượng đã phái người tìm kiếm hai ngày mà vẫn không thấy tăm hơi Vệ Phong đâu, nếu vẫn không tìm được thì khả năng Vệ Phong còn sống trở về rất mong manh.
Viên thị ngồi nghe ở một bên, bà ta cụp mắt, trong mắt chợt lóe lên vẻ tính toán.
Chẳng qua Vệ Phong chỉ là một Thế tử bình thường, mấy năm qua rất được Chiêu Nguyên Đế coi trọng, Viên thị cho rằng tất cả những điều này đều là vì Tấn vương. Nếu ngôi vị Thế tử rơi vào tay nhi tử Vệ Tấn của bà ta thì người tới Lạc Châu ngăn ngừa lũ lụt lần này phải là Vệ Tấn.
Tuy Hoàng Thượng coi trọng Vệ Phong như vậy, thậm chí còn đích thân ra lệnh sai người tìm tung tích của hắn khiến Viên thị khá bất ngờ, nhưng khi bà ta nghĩ Vệ Tấn đã xử lý tốt tất cả mọi thứ, những kẻ ám sát kia hoặc là sẽ bị tiễn đến một nơi xa, hoặc là phải uống thuốc độc bỏ mình, sẽ không có ai tra được chuyện này liên quan đến bọn họ, vì thế trong lòng cũng yên tâm hơn.
Công bộ viên ngoại lang báo cáo xong tình hình bèn cáo từ rời đi.
Sau khi tiễn người đi, Tấn Vương Vệ Liên Khôn ngồi im lặng trên ghế bát tiên, chỉ trong chớp mắt mà như đã già đi rất nhiều.
Viên thị ngồi bên cạnh, đưa cho ông một chén trà nóng, dáng vẻ dịu dàng trấn an nói: “Vương gia, Phong ca nhi nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tấn Vương nhận lấy chén trà nhưng không có lòng dạ nào mà uống trà, chẳng biết nhớ tới điều gì mà nói: “Tức phụ Phong ca nhi đã biết chuyện chưa?”
Viên thị nói: “Chắc là đã biết, chuyện lớn như vậy làm sao có thể gạt nàng được?”
Tấn Vương đặt chén trà lại trên bàn bát tiên, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Bà sai người đi trấn an nàng đi, đừng để nó đau lòng quá.”
Viên thị “Vâng” một tiếng, trên mặt là vẻ thành khẩn nhưng lại không để chuyện này trong lòng.
*
Liên tiếp hai ngày vẫn không có tin tức gì của Vệ Phong. Kể từ ngày biết tin Vệ Phong bị thương và rơi xuống vách đá thì Tô Hi lập ngã bệnh, nàng lên cơn sốt kéo dài, thường xuyên nằm mơ nói mớ. Mãi đến sáng nay nàng mới tỉnh táo lại, thân thể nàng còn rất yếu, mặt mày xanh xao. Ngân Nhạn khuyên nàng nghỉ ngơi thêm một lúc nữa nhưng nàng vẫn khăng khăng muốn dậy và đến Ký An Đường.
Kể cả khi không tìm thấy Vệ Phong thì nàng cũng không thể để Viên thị và Vệ Tấn thực hiện được ý đồ của bọn họ.
Chỗ Ký An Đường bây giờ đang bàn bạc về chuyện lập Thế tử mới.
Vệ Phong đã mất tích bốn năm ngày, cộng thêm việc bị thương nặng lại rơi xuống vách núi khiến tất cả mọi người đều cho rằng khả năng hắn còn sống trở về không lớn, ngay cả Tấn vương Vệ Liên Khôn cũng nghĩ như vậy.
Vệ Liên Khôn quả thật đau lòng, lúc này tâm tư Chiêu Nguyên Đế lập trữ không quá rõ ràng nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, Chiêu Nguyên Đế coi trọng Vệ Phong hơn Vệ Uyên. Nếu Vệ Phong bỏ mình, người được hưởng lợi nhiều nhất ở đây nhất định là Dự vương phủ.
Vẻ mặt ông nghiêm túc, nếu lúc này có thể khẳng định phủ Dự vương phủ có liên quan đến việc này thì tốt, chỉ tiếc bây giờ vẫn chưa tra được chứng cứ xác thực chứng minh chuyện này là do người của phủ Dự vương gây ra.
Viên thị cẩn thận nhìn sắc mặt của Tấn vương Vệ Liên Khôn, cân nhắc nói: “Vương gia, Phong ca nhi không rõ tung tích, cho dù có tìm được thì rớt từ trên vách núi cao như thế xuống, chỉ sợ cũng… Ngôi vị Thế tử cũng không thể để trống được, Tấn ca nhi cũng là nhi tử của chàng. Nó có văn có võ, điềm tĩnh cẩn thận, mấy năm nay nỗ lực thế nào chàng cũng thấy mà. Huống chi… Chàng còn không nhìn ra tâm tư Bệ hạ thế nào sao? Chúng ta càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi, nhưng lại rất có lợi cho phủ Dự vương phủ.”
Vệ Liên Khôn không nói, ngẫm nghĩ lại những lời của Viên thị nói. Viên thị nói không đầy đủ nhưng cũng không sai, chuyện này đúng là có lợi nhất với phủ Dự vương. Ông đáp: “Để ta suy nghĩ lại.”
Điều này cũng xem như là thoả hiệp.
Đến hôm nay vẫn còn chưa có tin tức gì của Vệ Phong, dĩ nhiên bọn họ có thể nói như vậy. Tô Hi nghe xong, trong lòng lạnh hẳn, muốn xông vào trong phòng tranh luận với họ nhưng chưa vào phòng đã bị người phía sau ngăn cản. Vệ Tấn nắm chặt cổ tay nàng và nói: “Phụ mẫu đang rất thương tâm, mong đại tẩu không nên đi vào làm phiền họ.”
Tô Hi thấy y thì tức giận, dùng hết sức kéo tay về, không muốn để người khác thấy một cảnh này, “Ngươi buông ra.”
Vệ Tấn như không nghe thấy lời nàng nói, không chỉ không buông ra mà còn kéo nàng sang phía bên cạnh. Vệ Tấn cười, có lẽ biết được cơ hội Vệ Phong trở về không lớn, cho dù có trở về được thì cũng bị thương nặng tàn phế thôi, không có uy hiếp gì với y cả. Tâm trạng y khá tốt, “Nghe bảo hai ngày nay Đại tẩu bị bệnh, không biết sức khoẻ thế nào rồi? Đã mời đại phu chưa? Đại ca không ở đây, tẩu cần phải chăm sóc bản thân mình hơn mới phải.”
Tô Hi cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay hắn. Đường nhỏ ít người qua lại, Ngân Nhạn bị thị vệ của Vệ Tấn cản ở bên ngoài, nàng không tin được ban ngày ban mặt mà Vệ Tấn cũng dám làm ra loại chuyện này. Nàng gằn từng chữ: “Ta sống hay chết cũng không liên quan đến ngươi. Vệ Tấn, ngươi còn dám bất kính với ta thì sẽ cắn lưỡi tự sát trước mặt ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, giọng nói rất nghiêm túc, bộ dáng ‘trong như giá, sạch như ngọc‘ càng khiến người ta không thể dừng được. Vệ Tấn nắm lấy cổ tay của nàng đè lên tường, cúi người áp sát nàng, “Nếu ta…”
Y còn chưa nói xong, sắc mặt Vệ Tấn bỗng thay đổi, vội vàng nắm cằm của nàng và nói: “Nàng dám!”
May mà y cản nàng kịp thời, nếu trễ hơn nữa thì nói không chừng Tô Hi thực sự đã cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nàng quả thực dám làm, thay vì ở chỗ này bị Vệ Tấn vũ nhục, nàng thà tự sát.
Lúc trước Tô Hi là một cô nương khá bảo thủ, trước đây bị Vệ Phong ép buộc như vậy là vì trong lúc đó nàng không biết mình cũng có tình cảm với hắn. Nhưng bây giờ nàng là tẩu tử của Vệ Tấn, mà người này lại mưu hại phu quân của nàng, sao nàng có thể chịu đựng bị người này động tay động chân được?
Tô Hi trừng mắt nhìn y, đôi mắt đỏ ửng và nói: “Đình Chu biểu ca trở về nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Vệ Tấn bật cười, xem thường nói: “Vậy cũng phải chờ xem hắn có thể trở lại không rồi hãy nói.”
*
“Đều do nô tỳ vô dụng, không bảo vệ được cho tiểu thư.” Ngân Nhạn cúi đầu quỳ gối trước giường, từ khi trở về cứ liên tục nhận lỗi.
Ngân Ly cầm bình thuốc nhỏ bôi thuốc cho Tô Hi, cổ tay của nàng bị đỏ một mảng lớn, cũng không biết rốt cuộc đối phương đã dùng bao nhiêu sức. Dù Ngân Ly không rõ chuyện gì xảy ra nhưng thấy sau khi tiểu thư trở về là không nói lời nào, Ngân Nhạn tỷ tỷ lại quỳ trong phòng thì cũng có thể đoán được nhất định không phải chuyện nhỏ. Nàng ấy không dám hỏi nhiều, sau khi bôi thuốc xong lập tức thức thời lui khỏi phòng.
Tô Hi nhìn cổ tay mình, Vệ Tấn thô bạo nên bây giờ nàng chỉ cần cử động nhẹ cổ tay cũng thấy đau. Nàng buồn bã không muốn nói chuyện, sau một lúc lâu mới nói: “Tỷ đi chuẩn bị bút, ta muốn viết thư cho nhị ca.”
Ngân Nhạn ngước mắt lên, tuy khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy làm theo lời nàng.
Tô Hi ngồi sau chiếc bàn nâng, nàng chỉ viết đôi câu, hẹn gặp Tô nhị ca ở phòng riêng của Ngự Hòa Lâu.
Ban đầu, Tô Hi muốn trực tiếp quay về Tô phủ nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, phụ mẫu chắc chắn đều biết, nếu lại biết tình cảnh bây giờ của mình thì chỉ sợ sẽ càng lo lắng hơn. Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng quyết định trước tiên sẽ chỉ nói cho Nhị ca biết.
Trong thư hẹn thời gian là buổi trưa ngày hôm sau. Tô Hi đội mũ có màn che, đẩy cánh cửa trong cùng của Ngự Hòa Lâu ra, thấy Tô Chỉ mặc trường bào đen thêu chỉ vàng đứng bên cửa sổ, dáng người cao ngất, bóng lưng to rộng. Lúc này nàng lập tức đỏ mắt, nức nở gọi một tiếng “Nhị ca”.
Tô Chỉ xoay người lại, nghe giọng nàng là lạ thì cởi mũ trên đầu nàng xuống rồi nói: “Ấu Ấu, xảy ra chuyện gì?”
Mấy ngày qua thấp thỏm lo âu, Tô Hi chẳng biết nàng đã trải qua thế nào. Bây giờ nhìn thấy Nhị ca thì như tìm thấy chỗ dựa, những giọt nước mắt ấm ức không ngừng lăn dài. “Nhị ca … Vệ Phong, chàng…”
Hiển nhiên Tô Chỉ cũng nghe được việc này, hắn đỡ bả vai của nàng, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Đừng lo lắng, huynh đã sai người đến Thanh Châu tìm kiếm, hắn sẽ không sao đâu. Tuy vách núi kia cao nhưng phía dưới có một con sông, chỉ cần đi dọc theo hai bờ sông nhất định có thể tìm được hắn.”
Tô Hi lắc đầu, khóc đến thở không được, cho tới bây giờ nàng cũng không tin Vệ Phong sẽ chết, mọi người đều nghĩ hi vọng hắn còn sống rất mỏng manh nhưng nàng vẫn cố chấp mà tin rằng hắn sẽ trở lại. Nàng muốn nói là một chuyện khác. “Không phải chuyện này, là… phủ Tấn Vương…”
Tô Hi kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong phủ Tấn vương mấy ngày nay cho Tô nhị ca, từ việc mẫu tử Viên thị âm mưu hại Vệ Phong đến chuyện Tấn Vương muốn đổi Thế tử.
Sau khi nghe nàng nói xong, Tô Chỉ lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Không ngờ phủ Tấn vương lại chướng khí mù mịt như vậy.”
Tô Hi nhìn Nhị ca nói: “Nhị ca có thể tìm được manh mối điều tra rõ chuyện này là Viên thị và Vệ Tấn gây ra không?”
Tô Chỉ gần như không hề chần chờ, lấy khăn tay trong tay áo ra lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, “Huynh sẽ nghĩ cách.” Hắn nói xong lại hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy, không bằng muội về nhà ở trước đi, phụ mẫu nghe được việc này đều rất lo lắng cho muội.”
Lúc này mà về nhà thì về tình về lý đều không thích hợp. Huống hồ tung tích Vệ Phong không rõ, nàng muốn ở lại phủ Tấn vương chờ tin tức. Tô Hi do dự hồi lâu vẫn từ chối, “Nhị ca thay muội nói với phụ mẫu một tiếng là muội không sao cả, bảo họ đừng lo lắng. Mấy ngày nữa… Mấy ngày nữa muội sẽ về thăm họ.”
Nàng vốn muốn nói mấy ngày nữa khi mọi chuyện yên ổn rồi sẽ trở về nhưng lời đến miệng thì bỗng dừng lại. Thế nào gọi là yên ổn? Là khi Vệ Phong trở về hay là hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa… Tô Hi không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng gạt phắt suy nghĩ này đi.
*
Sau khi chào tạm biệt Nhị ca Tô Chỉ, lúc trở lại Vân Tân Trai phủ Tấn vương thì trời đã nhá nhem tối.
Hôm nay vừa gặp Nhị ca, nàng khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng hết lên, Tô Hi đắp khăn lạnh lên mắt. Đợi đến khi mắt bớt sưng thì đến tịnh phòng tắm rửa. Hai ngày trước nàng bị bệnh nên chắc đã mấy ngày không tắm rồi.
Sau khi tắm nửa canh giờ, nàng khoác áo choàng cũ màu hồng cánh sen bước ra ngoài, mái tóc hất sau vai ướt nhẹp, tinh thần nàng có phần uể oải. Ngân Nhạn nâng mái tóc đen của nàng lên lau cẩn thận. Nàng cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Ngoài phòng gió lạnh thổi vù vù, năm nay mùa đông tới sớm hơn mọi năm. Trước đây vào mùa thu nàng sẽ mặc áo đơn, nhưng bây giờ đã phải khoác áo choàng, tay ôm lò sưởi. Tô Hi đợi đến khi tóc khô được một lúc thì bảo Ngân Nhạn ra ngoài, còn mình thì ngồi trên giường nhỏ, cầm bình thuốc thoa chỗ cổ tay.
Vết sưng đỏ lần trước Vệ Tấn để lại vẫn chưa biến mất hết, da nàng vốn mềm mại, bình thường Vệ Phong đều không không dám chạm vào nàng, sợ không kìm được sức lực vừa đụng vào sẽ khiến da nàng đỏ ửng. Ngoại trừ lúc ở trên giường hắn không khống chế được khiến cả người Tô Hi đều hằn dấu hôn đỏ hồng ra, thì bình thường hắn đối với nàng cực kỳ nâng niu.
Tô Hi nhìn chằm chằm cổ tay, nhớ tới Vệ Phong thì mũi bỗng nhiên chua xót. Nàng chớp mắt mấy cái, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt, đang lúc đau khổ thì hình như nàng nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì đó. Nàng tưởng người đi vào là Ngân Nhạn và Ngân Hạc nên cúi đầu dụi mắt và nói: “Hai người không cần đến hầu hạ ta, một lát nữa ta sẽ ngủ, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bên ngoài không có tiếng động, trong mắt nàng ngấn nước, vì không muốn để nha hoàn nhìn thấy nên hồi lâu cũng không ngẩng đầu lên.
Đợi một lúc lâu mà nàng vẫn không nghe ai trả lời, Tô Hi tưởng âm thanh mới vừa rồi là do nàng nghe lầm nên mới ngẩng đầu nhìn lên ——
Nàng vừa ngước lên thì bỗng khựng lại.
Chỉ thấy Vệ Phong mặc trường bào đen đứng trước bốn bức bình phong khảm bách bảo, có lẽ bên ngoài quá lạnh nên cả người hắn đầy hơi lạnh, vóc dáng như ngọc thụ, dáng người cao lớn. Hắn nhìn nàng không hề chớp mắt, môi mỏng khẽ cười, khàn giọng nói: “Ấu Ấu.”
Tô Hi sợ mình nhìn lầm, cúi đầu xuống dụi mắt lần nữa nhưng khi vừa ngẩng lên thì vẫn thấy hắn đang đứng trước mặt mình.
Nàng lập tức nhảy xuống giường, cũng không kịp mang giày mà để chân trần, vội vàng nhào vào lòng hắn. Hai cánh tay mảnh khảnh của Tô Hi ôm chặt lấy eo của Vệ Phong, nước mắt vừa mới miễn cưỡng nuốt vào thoáng cái lại chảy ra, nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của hắn, nghẹn ngào nói: “Sao bây giờ chàng mới về? Thiếp còn tưởng Đình Chu biểu ca...”
Vệ Phong khom lưng ôm nàng vào lòng, vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, tựa lên gò má mềm mại của nàng rồi thì thầm nói: “Ấu Ấu, ta rất nhớ nàng.” Bàn tay của hắn đặt sau gáy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve dỗ dành, “Nàng có nhớ ta không?”
Lúc này Tô Hi cũng không xấu hổ, khẽ gật đầu trong ngực hắn, ôm hắn không chịu buông tay.
Qua hồi lâu, tiểu cô nương đã lâu không gặp vẫn ở nằm trong lòng hắn không buông tay ra. Vệ Phong đưa tay nâng mông nhỏ của nàng lên, trực tiếp bế nàng. “Ngoan, trên mặt đất lạnh, chúng ta có chuyện gì thì lên giường nói.”
Ngồi trên giường, Vệ Phong ôm Tô Hi lên đùi, hai người đối mặt nhau, bàn tay hắn nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, theo thói quen xoa cổ tay nàng. Nhưng mà khi hắn vừa đụng vào tay nàng thì nàng lập tức nhíu mày, nức nở đáng thương: “Đau.”
Vệ Phong cụp mắt xuống nhìn cổ tay của nàng, chỉ thấy trên cổ tay trắng mịn như ngọc có một vết bầm lớn, cổ tay nàng xinh xắn, vết bầm tím cả một vòng lớn trông rất đáng sợ.
Đôi mắt Vệ Phong lạnh lùng, cẩn thận vuốt ve cổ tay nàng, giọng lnói ạnh đến mức như có thể lập tức đóng băng, “Là ai làm?”