Edit: Song Ngư | | Beta: Ngáo
Ngày đi chùa Minh Giác, Tô Hi có xin nghỉ nửa ngày học ở tộc học, sau đó đi theo Ân thị ra cửa.
Mới ra cửa sau thì nghênh diện mấy người đang đi tới. Tô Lăng Dung mặc một váy áo hương sắc mùa thu, đi theo phía sau là hai mẫu nhi, quần áo trang điểm rất là mộc mạc, trên người nữ nhi mặc chính là chiếc váy điệp luyến hoa từ năm trước, do giặt quá nhiều nên có chút trắng, nhưng thật ra nhìn cũng rất sạch sẽ, bộ dáng 14 15 tuổi. Đợi Tô Hi nhìn rõ mặt của nàng ta thì bước chân hơi dừng lại, lông mày khó phát hiện mà nhíu lại.
Tô Lăng Dung đi lên trước hai mẫu nhi kia, đến hành lễ với Ân thị rồi nhoẻn miệng cười: "Đại bá mẫu."
Ân thị gật đầu, ánh mắt dừng về sau nàng ta, "Hai vị này là ai?"
Tô Lăng Dung thuận nước đẩy thuyền, giới thiệu hai người kia với Ân thị, "Đây là biểu cửu mẫu Liêu thị, còn đây là biểu tỷ Lý Tương Như, nhà ở Khai Phong, lần này hồi kinh là có chuyện muốn nhờ mẫu thân điệt nhi giúp đỡ, bây giờ điệt nhi đang muốn dẫn các nàng đến Tây Hộc Viện."
Tây Học Viện là nơi ở của nhị phòng, ở phía Tây Bắc của Tô phủ.
Ân thị nhìn về phía hai mẫu nhi Liêu thị, nàng ta vội vàng dắt tay nữ nhi Lý Tương Như cung kính khom người hành lễ với bà, "Gặp qua Đại phu nhân."
Ân thị rốt cuộc cũng là tông phụ (*), gần hai mươi năm chưởng quản gia đình, làm người xử sự cũng rất tốt, liền nói: "Nếu là thân thích của nhị đệ muội vậy Dung nha đầu nên an bài chỗ ở cho tốt, đừng có chậm trễ."
(*) tông phụ: vợ dòng chính
Liêu thị lễ nghĩa chu đáo nói: "Cảm tạ Đại phu nhân."
Lý Tương Như đứng về phía sau cũng nói lời cảm tạ, lúc ngồi dậy trộm liếc mắt nhìn Tô Hi bên cạnh Ân thị, thấy nàng mặc chiếc áo sọc ngắn thêu màu hoa anh thảo của hàng thêu Tô Châu, phía dưới thì mặc một chiếc váy màu vàng, hình thức tuy đơn giản, nhưng là dùng vải dệt thịnh hành nhất trong năm này, nếu không phải gia đình giàu có thì thật sự không thể mua nổi xiêm y thế này, Lý Tương Như cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Bởi vì Ân thị còn muốn đi chùa Minh Giác tạ lễ nên cũng không nhiều lời, khách sáo hai câu liền rời đi.
Lý Tương Như nhìn bóng dáng của Ân thị và Tô Hi rời đi, dò hỏi: "Vị đó chính là Cửu cô nương sao? Thật xinh đẹp." Trang sức xiêm y đều không tầm thường, ngay cả ngọc bội châu văn song hàm trên eo kia nhìn là biết không ít rồi, đúng là một tiểu cô nương được nuôi bằng núi vàng núi bạc.
Tất nhhieen Tô Lăng Dung không đồng ý với mấy lời này, sau khi nghe xong không cho là đúng mà khịt mũi, nào còn bộ dáng vâng lời như trước mặt Ân thị nữa, "Xinh đẹp? Muội thấy chính là bánh bao xinh đẹp thì có, nếu như tỷ tỷ ăn nhiều một chút chắc cũng có thể biến thành dáng vẻ đó của nàng ta."
Lời tuy là nói thế nhưng trong lòng lại có chút chần chờ. Nàng ta cũng cảm thấy gần đây Tô Hi có rất nhiều thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào......Nàng ta lại không thể nói được, hình như là mặt nhỏ hơn, người cao hơn, khuôn mặt trắng hơn, còn rạng rỡ và tinh tế hơn cả trước kia. Thế nhưng không biết vì sao, Tô Lăng Dung liên tưởng đến những nụ hoa đang nở ở bụi hoa phía sau viện.
Còn Tô Hi từ lúc ra cửa cho đến khi ngồi trên xe ngựa vẫn cứ nhíu mày như cũ.
Tô Hi nhớ tới đôi mắt của Lý Tương Như, khoé mắt hơi rũ xuống, nhìn có vài phần vô tội đáng thương. Đời trước, Lý Tương Như dùng đôi mắt này lừa gạt mọi người, một mực khẳng định Đại ca Tô Lễ của nàng làm hỏng sự trong sạch của nàng ta, bức bách Đại ca phải lấy nàng làm tục huyền.
Nhưng nếu không phải Đại ca cứu nàng ta khỏi chết đuối, không chừng nàng ta đã sớm mất mạng, nào có chuyện mà còn êm đẹp sống sót chứ?
Sau khi Lý Tương Như gả cho Đại ca, bởi vì xuất thân từ gia đình bình dân nên tầm mắt hẹp hòi, cùng Đại ca không có đề tài chung, nàng ta lại cứ quản đông quản tây. Tô Hi chỉ biết mấy năm đó Đại ca thật sự không vui vẻ, cả ngày lúc nào cũng cau mày, mới hai mươi mấy tuổi mà đã mọc tóc bạc.
Sau đó Tô Hi lại gả cho Lệ Diễn nên cũng không rõ tình huống trong nhà lắm, tóm lại là chắc chắn Lý Tương Như không đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng ta.
Tô Hi nhớ lại cái ngày Lý Tương Như rơi xuống nước đó, ngày ấy mưa nhỏ, Tô Bách Vũ mới vừa đi chưa bao lâu, Đại ca thì ở đình giữa hồ hậu viện uống rượu, còn Lý Tương Như thì ở hồ nước gần đó.
Tô Hi vội vàng vén rèm nhìn thời tiết bên ngoài, cũng may, mặt trời lên cao, vạn dặm không thấy mây.
*****
Ân thị thấy Tô Hi từ lúc ra phủ đều mang một bộ dáng nặng nề, liền lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên ót của nàng, "Tiểu nha đầu con nghĩ gì đó?"
Tô Hi nghĩ, đời này, Tô Bách Vũ không xảy ra chuyện, vậy Đại ca mình chắc sẽ không đi đến đình giữa hồ uống rượu nữa nhỉ? Tô Hi nhào vào lòng của Ân thị, giống như con mèo nhỏ làm nũng, ra vẻ thuận miệng nhắc tới: "Nương, Đại ca gần đây rất bận sao?"
Xe ngựa lộc cộc chạy, đi ra hẻm rồi hướng về phía cửa thành.
Ân thị gật đầu rồi nói: "Đại ca con vừa mới vào Hồng Lư Tự, trên quan trường tất nhiên phải xã giao nhiều hơn, qua đợt này ổn định xong là tốt rồi." Dứt lời liền nhìn nữ nhi trong lòng, đôi mắt có chút nhu hoà, "Nghe nói hôm qua con đón Bách ca nhi đến Hoa Lộ Thiên Hương, hai đứa ở chung có tốt không? Tính tình đứa nhỏ này hơi quái, có khi nương nói chuyện mà thằng bé cũng không thèm để ý tới."
Nói đến việc này thì Tô Hi rất tự hào, gần đây Tô Bách Vũ thân với nàng hơn trước nhiều, còn chủ động nói chuyện với nàng, có khi Tô Hi đang đá cầu trong sân, tiểu gia hoả người nhỏ chân ngắn không chơi được nên Tô Hi nói thằng bé đi nhặt cầu giúp mình, không nghĩ tới hắn đúng là ngoan ngoãn đi nhặt dùm nàng. Tô Hi nói, "Con là cô cô của Bách ca nhi, Đại ca gần đây bận, tất nhiên con phải thay ca ca chăm sóc Bách ca nhi chứ."
Ân thị nhìn chằm chằm nàng một hồi, mày đẹp kinh ngạc hơi giương lên, sau đó cảm khái nói: "Ấu Ấu của chúng ta thật hiểu chuyện."
Tô Hi dừng một lát rồi ngửa đầu hỏi: "Nương, Bách ca nhi vẫn luôn không có nương. Đại tẩu đi lâu lắm rồi, nương không nghĩ tới để Đại ca lấy vợ sao? Theo bộ dáng và năng lực của huynh ấy, cho dù là tục huyền, cũng khẳng định có thể tìm được người tốt." Ít nhất tốt hơn so với Lý Tương Như.
Không phải Tô Hi khoe khoang, nhưng hai người ca của nàng cực kì ưu tú, Đại ca thành thục cơ trí, Nhị ca tư thế oai hùng tuấn lãng, nếu so cả Kinh Thành này, Tô Hi liền chưa thấy ai có thể xuất sắc so với hai vị huynh trưởng của mình. Huống hồ, Đại ca lại trọng tình trọng nghĩa, có thể thấy được La thị đã mất hơn ba năm nhưng Tô Lễ vẫn chưa cưới tục huyền. Tô Hi nghĩ đến một người Đại ca tốt như vậy mà bị Lý Tương Như huỷ hoại, trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng.
"Con cho rằng ta chưa nghĩ tới chuyện này sao?" Ngữ khí của Ân thị bất đắc dĩ, lời này bà đã nói với Tô Lễ hơn chục lần, "Đại ca con vẫn niệm tình cũ với La thị, không chịu cưới cô nương khác, sợ chậm trễ người ta, dù ta có nhắc mãi, hắn cũng không nghe."
Ân thị đã cho Tô Lễ xem qua rất nhiều cô nương, đều là người có xuất thân giáo dưỡng, tướng mạo cũng xinh đẹp, thế nhưng Tô Lễ xem xong cái gì cũng không nói, chỉ cuộn tròn mấy bức hoạ đó lại, nói: "Nương biết tình huống của con mà, nếu để người khác gả vào nhà chúng ta sợ sẽ chậm trễ nàng ấy cả đời."
Nói cái gì mà chậm trễ với không chậm trễ, còn không phải là chưa coi trọng ai sao, nếu đã coi trọng, đâu ra mà lấy cớ nhiều vậy được?
Tô Hi thấy sắc mặt Ân thị không tốt, cũng không tiếp tục nói nữa, không bao lâu sau, xe dừng lại ở trước cổng chùa Minh Giác.
*****
Người tiếp khách dẫn các nàng đi vào chùa miếu, đến Đại Hùng Bảo Điện, Ân thị quỳ xuống gối nệm thắp hương tạ lễ, Tô Hi cũng đi theo mà lạy ba cái. Xong việc, Ân thị nghe nói trụ trì chùa Minh Giác ngao du đã trở lại, liền muốn tìm trụ trì xin vài bùa bình an để cho ba nhi nữ của mình.
Lại nói tiếp, Ân thị có thể quen biết trụ trì chùa Minh Giác cũng do công lao của Tô Hi. Năm đó nếu không phải nàng làm vỡ chậu cây hoa lan Phúc Kiến của trụ trì, làm Ân thị phải đền lại một chậu cây lấy từ trên núi Nga Mi mà trụ trì Minh Không rất yêu thích, nếu không phải như vậy thì đâu thể quen biết được trụ trì.
Ân thị mời một chú tiểu đi truyền lời, không bao lâu chú tiểu trở về nói: "Nữ thí chủ mời đi bên này."
Tô Hi đi theo Ân thị đến cửa một gian phòng thiền, đẩy tấm cửa bình phong ra liền thấy một vị đại sư mặc áo cà sa ngồi sau bàn nhỏ sơn màu đỏ thẫm. Trụ trì Minh Không chắc đã nghe nói nguyên do Ân thị đến, nên làm một tư thế "mời", nói: "Phu nhân, mời ngồi."
Trụ trì Minh Không đã qua tuổi trung niên, đỉnh đầu bóng loáng, ngay cằm có một bộ râu trắng toát, giống như một vị Phật Di Lặc hiền lành.
Trụ trì Minh Không sai chú tiểu đi vào trong phòng lấy lá bùa và bút mực, một đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Hi bên cạnh Ân thị, cười nói: "Vị này chính là tiểu cô nương lúc trước làm vỡ chậu hoa lan Phúc Kiến của ta sao?"
Tô Hi không nghĩ tới trụ trì lại trực tiếp như vậy, nhất thời có chút quẫn bách, thẳng thắn nói, "Là ta......."
Trên mặt trụ trì Minh Không vẫn mang theo ý cười, nhưng không nói gì nữa.
Tô Hi nhìn lên, không biết có ý tứ gì, lại cân nhắc nói: "Lúc ấy ta không hiểu chuyện, mong Đại sư đừng chấp nhặt."
Trụ trì Minh Không nói, "Đã qua nhiều năm rồi, cái hình dáng của cây hoa lan Phúc Kiến kia ta cũng đã quên rồi, thí chủ không cần quá để ý."
Tô Hi âm thầm thở phào, nàng còn tưởng rằng trụ trì mang thù đến giờ chứ. Một khi đã vậy, thì việc tiếp theo cô cũng không xẩu hổ mở miệng nữa, Tô Hi theo bản năng ngồi thẳng người, đôi mắt to sáng ngời nhìn trụ trì: "Nghe nói Tàng Kinh Các của quý tự có cất giữ 《 Danh Cơ Thiếp 》 của Vệ phu nhân, không biết ta có thể mượn ngâm ca thưởng thức không?"
Trụ trì quả thật rất dễ nói chuyện, " Tiền nhân lưu truyền tới nay vốn để cho hậu nhân xem, nếu cô nương muốn xem, vậy để ta gọi Tuệ Kính dẫn cô nương qua đó."
Tuệ Kính chính là chú tiểu dẫn đường vừa rồi.
Tô Hi cảm kích nói: "Đa tạ Đại sư."
Ân thị ở phòng thiền chờ trụ trì vẽ xong lá bùa bình an, Tô Hi mang theo Ngân Nhạn đi vào phòng cho khách phía sau Tàng Kinh Các.
Trong Tàng Kinh Các không cho người không liên quan tiến vào, trụ trì đã đáp ứng cho Tô Hi vào, nhưng không nói là Ngân Nhạn có thể đi vào. Ngân Nhạn bị Tuệ Kính chặn ở ngoài cửa, sốt ruột nói: "Tiểu thư....."
Tô Hi một lòng nghĩ về bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân, cho rằng mình sẽ rất nhanh liền ra, nên nói: "Ngân Nhạn tỷ tỷ ở bên ngoài cửa chờ ta đi, rất nhanh ta sẽ ra thôi."
Ngân Nhạn đành phải trơ mắt nhìn Tô Hi đi vào Tàng Kinh Các.
Trong Tàng Kinh Các mờ nhạt, ở trên có mấy gian cửa sổ nhỏ, ánh sáng xuyên qua cửa sổ rồi tiến vào, miễn cưỡng cũng có thể chiếu sáng từng hàng kệ sách san sát nhau ở bên trong.
Tàng Kinh Các có ba tầng lầu, Tô Hi tìm ở tầng thứ nhất trước, mấy hàng đầu tất cả đều là kinh thư, Tô Hi tìm hoa cả mắt cũng không phát hiện dấu vết gì có quan hệ gì với Vệ phu nhân. Nàng thầm nghĩ bút tích thật của bản vẽ đơn có phải ở trên lầu hay không, đang lúc chuẩn bị lên lầu hai, thì rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của thời kỳ Đông Tấn.
Tô Hi chăm chú đảo qua từng cuổn, cuối cùng cũng thấy được《 Danh Cơ Thiếp 》 của Vệ phu nhân đặt ở hàng cao nhất trên kệ sách.
Kệ sách của Tàng Kinh Các được xây khá cao, tuy Tô Hi đã nhón chân và duỗi tay vẫn không thể với tới. Tô Hi nhảy vài cái, cho đến khi mệt mỏi thở hồng hộc thì không nói, ngay cả cái bìa sách 《 Danh Cơ Thiếp 》cũng chưa chạm qua được.
Vóc dáng quá lùn đúng là không có gì tốt, đời này nàng nhất định phải cao hơn đời trước mới đựơc, Tô Hi oán giận mà nghĩ.
Tô Hi sau đó rốt cuộc từ bỏ, muốn tìm xem ở trong Tàng Kinh Các có chiếc ghế nhỏ có thể kê bên dưới không, mới vừa xoay người, thì nghe thấy có tiếng bước chân thong thả ung dung bước đến.
Tô Hi tưởng là chú tiểu đi vào, trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng nhờ đối phương giúp mình lấy sách, lại phát hiện tiếng bước chân không phải từ cửa truyền đến mà từ cầu thang truyền tới.
Tô Hi không biết Tàng Kinh Các còn có người khác, ngơ ngẩn nhìn đối phương từ trên lầu đi xuống, đầu tiên là vạt áo màu tím đậm, sau đó túi thơm thêu hình hoa sen cùng với ngọc bội châu văn song hàm, tiếp theo là đai lưng màu vàng, thân hình cao lớn.....
Đôi mắt Tô Hi càng mở càng to, như thế nào cũng chưa nghĩ đến ở đây mà cũng gặp được Vệ Phong!
Có lẽ biểu hiện của chú tiểu Tuệ Kính quá căng thẳng, nên Tô Hi theo bản năng cho rằng trong này ngoại trừ mình cũng không có người khác. Trước mắt Vệ Phong cũng ở đây, làm Tô Hi ngẩn ngơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, theo bản năng nín thở ngưng thần. Vị trí của nàng có chút khuất, lại có chút tối, chỉ cần Vệ Phong không có tình nhìn về phía này, chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Tô Hi mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, ngóng trông Vệ Phong cứ như vậy rời đi------
Thế nhưng Vệ Phong lại cốtình dừng bước.