*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mắm | Beta-er: Ngáo, Song Ngư
“Không … không có gì.” Tô Hi lắp bắp trả lời, chột dạ đi vào phòng, giả vờ như đang bình tĩnh.
Vệ Phong nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, lát sau thì nói lảng sang chuyện khác: “Vậy mà nhạc phụ lại kể cho ta rất nhiều chuyện đó.”
Tô Hi xoay người lại nhìn hắn, tò mò hỏi: “Phụ thân kể cho chàng chuyện gì vậy?”
Vệ Phong ngồi lên giường nhỏ gần cửa sổ, chậm rãi nói: “Kể chuyện khi còn bé nàng là đứa nhỏ ham ăn, lúc một tuổi rút thăm, nàng coi ngọc bích vàng (1) trên bàn thành kẹo kén (2), nhất định phải ăn cho bằng được…..”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi xấu hổ không thôi, nàng lập tức nhào qua giơ tay che miệng hắn lại, vội vàng nói: “Không cho chàng nói nữa.”
Tô Hi không có chút ấn tượng nào về chuyện này, nhưng mỗi dịp cả nhà họp mặt ăn Tết thì đại lão gia Tô Chấn lại nhắc tới chuyện này. Tô Chấn nói khi còn bé nàng vô cùng ham ăn, mấy cô bé khác thích nhìn quần áo và trang sức trên đường, chỉ có mình nàng là thích nhìn đồ ăn. Nếu đi ngang qua một quầy hàng nhỏ làm kẹo đường mà không mua cho nàng một cái thì nàng cứ đứng trước quầy hàng không chịu đi.
Tô Hi cứ tưởng rằng phụ thân chỉ kể với người trong nhà thôi, không ngờ ông ấy lại kể chuyện này cho cả Vệ Phong nữa?
Nàng nhướng mày, hung dữ nói: “Chàng hãy mau quên chuyện đó đi.”
Vệ Phong kéo tay nàng ra, hôn từng ngón tay của nàng, nói: “Nhạc phụ lo lắng ta không chăm sóc nàng tốt nên mới dặn ta phải trông chừng nàng để nàng ăn nhiều hơn chút. Ấu Ấu, sau này ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt để nàng mập mạp đáng yêu như hồi bé được không?”
Tô Hi lắc đầu liên tục, hoảng sợ nói: “Không được, không được.”
Nàng rất vất vả mới gầy đi được, mà hắn lại muốn nuôi nàng thành như lúc trước, vậy chẳng phải những điều nàng làm sẽ thất bại trong gang tấc sao?
Vệ Phong ôm eo thon nhỏ của nàng, kéo nàng vào trong lòng và nói: “Bây giờ nàng quá gầy, nàng xem eo của nàng đi, mỗi khi ôm nàng, ta đều lo lắng sẽ làm gãy nó mất.”
Điều này sao có thể trách nàng được? Còn không phải do lực tay của hắn quá mạnh, nhất là khi làm chuyện đó, bàn tay hắn cứ siết chặt lấy nàng khiến nàng không thể động đậy được. Sau khi xong việc, Tô Hi nhìn eo của mình thì thấy toàn là dấu tay của hắn, có vài vết hồng đến giờ cũng chưa tan hết. Nghĩ đến đây nàng lại càng ấm ức, uốn éo người rồi nói: “Vậy chàng không ôm thiếp nữa là được.”
Vệ Phong tựa cằm lên vai của nàng, sắc mặt không đổi, nói: “Không được.”
Tô Hi chu miệng, không thèm để ý tới hắn.
Buổi chiều không có chuyện gì, sau khi Tô Hi ngủ trưa dậy thì thấy Vệ Phong đang ngồi trên giường sát bên cửa sổ đọc sách. Nàng đi tới nhìn, hóa ra Vệ Phong đọc 《Mộng khê bút ký 》của Thẩm tiên sinh, trong sách nói đến rất nhiều hiện tượng thú vị, nàng dụi mắt, “Đình Chu biểu ca cũng thích xem quyển sách này sao?”
Vệ Phong thuận tay ôm nàng vào trong lòng, một tay cầm sách, một tay ôm ngang eo nàng và nói: “Ta lấy ra từ trong rương của nàng đấy.”
Tô Hi không cảm thấy có gì không ổn, tất cả sách nàng mang từ nhà đến đây đều để trong cùng một chiếc rương, nếu Vệ Phong muốn xem thì không có lý do gì mà nàng không cho hắn xem cả. Sau ngày đại hôn, Chiêu Nguyên Đế cho Vệ Phong ba ngày nghỉ, hắn cũng không đi đâu trong suốt ba ngày qua, nếu không ở cùng nàng thì chính là luyện quyền và đọc sách, đúng thật là hoàn toàn thư giãn.
Có lẽ do hai ngày trước Tô Hi bị Vệ Phong giày vò quá mệt mỏi, lúc này dù nàng vừa mới tỉnh nhưng đã cảm thấy buồn ngủ. Nàng gối đầu lên ngực Vệ Phong, mí mắt từ từ nhắm lại, một lát sau đã ngủ say.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, Tô Hi khoác lên người một chiếc chăn sa tanh màu đỏ dệt vàng, trong phòng có đốt một ngọn, nàng gọi Ngân Nhạn tới hỏi: “Vệ Phong đâu?”
Tuyết Tình quỳ gối nói: “Bẩm phu nhân, Thế tử gia đang ở phòng tắm ạ.”
Tô Hi chậm rãi “A” một tiếng rồi không hỏi thêm, phất tay để Tuyết Tình lui xuống. Nàng ngồi trên giường, chậm chạp suy nghĩ, nhớ lại những gì mẫu thân Ân thị nói hôm qua thì nàng vội vàng mang giày thêu vào, rồi vào phòng tìm chiếc rương hoa văn chạm nổi ở trong. Nàng thấy khóa rương đã mở thì tưởng là mấy người Ngân Nhạn mở ra nên không nghĩ nhiều, nàng tìm thấy một quyển sách nhỏ đã ố vàng bên trong.
Nàng như có tật giật mình, nhìn bốn phía xung quanh, khi thấy không có ai trong phòng mới trốn lên chiếc giường lớn sơn đỏ rồi mở quyển sách ra xem.
Nửa đầu quyển sách hầu như là các tư thế lộn xộn và khó coi, Tô Hi không dám nhìn thêm mà vội vàng lật qua. Nhưng vẫn có một vài tư thế khá quen thuộc vô tình lọt vào mắt nàng, nàng cẩn thận suy nghĩ kỹ, hình như mấy cái này Vệ Phong đều từng làm với nàng… Hai má nàng đỏ bừng, nhanh chóng lật tới nửa sau quyển sách, lúc này mới tìm được thứ mình muốn.
Tuy phần sau không có tranh vẽ nhưng nội dung trên đó so với tranh vẽ còn dễ khiến người ta đỏ mặt tim đập mạnh hơn.
Tô Hi nhìn chằm chằm những chữ phía trên, cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa mới, phá vỡ mọi nhận thức của nàng về chuyện nam nữ. Hóa ra chuyện nàng và Vệ Phong làm vẫn chưa là gì hết… Hóa ra tay và miệng của nữ nhân cũng có thể… Nàng đỏ mặt tim đập thình thịch giống như đang làm việc xấu, khi nàng định đặt quyển sách nhỏ này lại trong rương, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vệ Phong mặc áo bào bước ra khỏi phòng tắm, hỏi nàng: “Nàng tỉnh rồi à? Đang xem cái gì vậy?”
Trong tình thế cấp bách nàng vội vàng nhét quyển sách xuống dưới gối, lắc đầu như trống bỏi, “Thiếp không xem gì hết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng viết rõ câu “Thiếp đang rất chột dạ”.
Vệ Phong nhìn nàng một cái, không hỏi nhiều nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
Tô Hi cứ nghĩ lừa gạt được Vệ Phong, còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì tối hôm đó nàng bị Vệ Phong đặt dưới người, hắn từ từ rút quyển sách dưới gối đầu ra, hỏi: “Ấu Ấu, hôm nay nàng học được cái gì trong sách này?”
Tô Hi kinh hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Chàng… Làm sao chàng biết…”
Vệ Phong cúi người cắn vành tai nàng, trầm giọng dụ dỗ: “Hả? Học được cách dùng miệng nhỏ của nàng sao?”
Tô Hi xấu hổ muốn chết, liều mạng đẩy hắn ra, “Thiếp mới không học đâu, chàng mau xuống đi.”
Vệ Phong nửa ngờ nửa tin “à” một tiếng, ngón cái chậm rãi xoa trên môi nàng, “Vậy nàng định dùng cái gì?”
Màn buông xuống, giọng nói của hắn trầm khàn mờ ám như thể cố ý khiến nàng thẹn thùng, môi mỏng của hắn cọ lên lỗ tai đỏ bừng của nàng, cảm nhận thân thể mềm mại của nàng run rẩy trong ngực mình. Suy nghĩ của tiểu cô nương quá rõ ràng, kể cả khi nàng không nói nhưng hắn cũng có thể đoán ra được chuyện gì.
Sau khi từ Tô phủ trở về, ánh mắt của nàng vẫn dán trên cái hòm kia, huống chi vẻ giả bộ của nàng rõ ràng như vậy, suốt đêm đều chú ý đến chiếc gối dưới đầu, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể biết chuyện gì xảy ra.
Tô Hi cắn đầu ngón tay của hắn, vừa thẹn vừa tức giận nói: “Còn không phải do chàng chẳng biết tiết chế chút nào sao, nương của thiếp cũng chê cười thiếp rồi…”
Vệ Phong khẽ nhếch môi mỏng lên, ngón trỏ thăm dò vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng khuấy đảo, “Nàng muốn ta bỏ qua cho nàng hôm nay cũng được.”
Tô Hi đang ngạc nhiên mừng rỡ thì hắn lập tức đổi giọng, nói thêm: “Nhưng…”
Tiếp theo đó, Tô Hi không có thời gian để nói chuyện nữa.
…
Sau khi xong việc, hai mắt nàng đẫm lệ, cố gắng bò xuống giường từ trên người của Vệ Phong rồi nhổ thứ gì đó của hắn ra. Hắn lại nâng cằm nàng lên, hôn một cái trên khóe miệng nàng. Cứ như vậy khiến nàng không kịp đề phòng đã nuốt xuống, cả người nàng đều cứng ngắc khó chịu.
Tô Hi là một cô nương thích sạch sẽ, ngày thường nàng đều chăm sóc tỉ mỉ mỗi nơi trên người, thậm chí có thể nói là hơi bị bệnh sạch sẽ. Lúc này nàng lại bị buộc phải… Nàng nhìn ánh mắt chứa ý cười của Vệ Phong, cũng không thèm đếm xỉa tới chuyện tính sổ với hắn, mà vội vã xuống giường đến chậu rửa tay bên cạnh, uống trà súc miệng nhiều lần, cố gắng loại bỏ mùi lạ trong miệng.
Nàng không thèm để ý đến Vệ Phong nữa!
*
Ngày hôm sau, Tô Hi định đến Ký An Đường thỉnh an nên cố ý dậy sớm. Lúc nàng ra cửa, Vệ Phong đang luyện quyền trong sân nhưng nàng giả vờ không nhìn thấy hắn, xách làn váy dài thở hồng hộc tức giận đi ngang qua trước mặt hắn, dáng vẻ vẫn còn chưa nguôi giận.
Ngày nghỉ của Vệ Phong đã hết, lát nữa hắn sẽ ra ngoài. Hắn nắm cổ tay của Tô Hi, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng và nói: “Ấu Ấu ngoan, ở nhà chờ ta trở về.”
Tô Hi đẩy hắn ra, giơ tay áo lên lau má, nổi giận nói: “Không chờ.”
Nàng nói xong thì ba bước rút ngắn thành hai bước mà bỏ đi thật xa.
Đồ xấu xa, nàng thầm nghĩ, nàng mới không đợi hắn về đâu.
Khi nàng đến Ký An Đường thì Liêu thị đã đến, Tấn Vương phi Viên thị ngồi trên chiếc ghế hoa hồng làm bằng gỗ từ đàn, vừa thấy Tô Hi bước vào thì đặt tách trà trong tay xuống và nói: “Nàng dâu mới đến thỉnh an mà lại để trưởng bối là ta đây ngồi đợi sao?”
Thật ra Tô Hi không đến muộn, cách giờ Thìn vẫn còn thời gian một chén trà (10 phút) nữa. Chẳng qua người trong phòng đều đến đông đủ nên thành ra có vẻ nàng tới trễ nhất. Tô Hi mím môi, tiến lên phía trước và nói: “Con dâu không biết mẫu thân đã dậy từ lâu, ngày mai chắc chắn con sẽ đến sớm.”
Lời này đúng là hợp tình hợp lý, vốn đây cũng không phải lỗi của nàng, nàng căn thời gian mà tới, không sớm cũng không muộn. Nhưng Tấn Vương phi lại nhíu mày rồi nói: “Con trách ta dậy quá sớm sao?”
Tô Hi cụp mắt xuống, “Con dâu không dám.”
Tấn Vương phi Viên thị nhìn nàng, định nói gì nữa thì Trắc phi Đổng thị che ô từ ngoài vào và nói: “Hôm nay đúng là ngày tốt lành, nói mưa là mưa, thảo nào lúc chạng vạng hôm qua sắc trời ảm đạm như thế.” Bà ấy vào phòng, nhìn thấy Tô Hi thì cười nói: “Thê tử của Đình Chu cũng tới rồi à, con có mang ô không? Đừng để lát nữa khi trở về bị ướt.”
Tô Hi vừa định trả lời, Tấn Vương phi bên kia liếc Đổng thị, bực dọc nói: “Đã đến muộn lại còn nói nhiều như vậy, nhanh ngồi xuống đi.”
Tính tình của Trắc phi Đổng thị tốt, bà chỉ mỉm cười, sau đó đưa ô cho nha hoàn phía sau rồi ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn đối diện Tô Hi.
Lúc này cũng không có chuyện gì, uống trà xong thì đến giờ dùng bữa sáng. Liêu thị đứng một bên hầu hạ Tấn Vương phi Viên thị dùng bữa, không cần Tô Hi làm nên nàng ngồi xuống bàn dùng cơm với Viên thị.
Nhưng khẩu vị của Viên thị quá nặng, hầu hết thức ăn trên bàn đều thêm hạt tiêu. Tô Hi thì thích ăn một ít cháo vào sáng sớm để dễ tiêu, trên bàn bây giờ bày cả đống món ăn mà nàng lại không biết nên ăn từ đâu, nhưng lại không tiện trực tiếp buông đũa chạy lấy người. Chỉ đành gắng gượng ăn một đĩa măng nước dầu mè, nhưng càng ăn nàng lại càng thấy cay. Nàng không ăn nhiều mà trái lại uống nước nhiều hơn.
Trắc phi Đổng thị thấy thế hỏi: “Thê tử Đình Chu hình như không ăn quen thức ăn trong phủ? Không phải Tô gia đều là người Kinh thành sao?”
Tô Hi mỉm cười, chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của bà ấy, “Tổ phụ con vốn là người huyện Ngô.”
Đổng thị sực tỉnh, nói: “Vậy thì khó trách…”
Tấn Vương phi Viên thị liếc mắt nhìn Tô Hi nhưng không nói câu nào, càng không hỏi Tô Hi thích ăn món gì. Sau khi dùng bữa sáng, bà ta lập tức tống cổ tất cả mọi người trong phòng trở về.
Bên ngoài trời vẫn mưa mà mưa không nhỏ chút nào, Tô Hi ra cửa không mang theo ô, Liêu thị và Trắc phi Đổng thị đều bung ô tự trở về, còn nàng vẫn đứng ở hành lang.
Ngân Nhạn nói: “Phu nhân đứng đây đợi nô tỳ một lúc, nô tỳ quay về lấy ô đến cho người.”
Đầu lưỡi của Tô Hi tê tê, trong miệng đều là vị cay của măng và dầu mè, lúc này nàng chỉ muốn về sớm lấy nước trà súc miệng, bèn lắc đầu và nói: “Không cần, ta với ngươi cùng về đi. Từ đây về cũng không xa lắm.”
Ngân Nhạn không đồng ý nói: “Mưa rất to, lỡ như người bị bệnh…”
Viền mắt Tô Hi hơi ướt, chắc là do vị cay kia. Nàng không quan tâm đến lời Ngân Nhạn nói mà xách váy dài đi vào trong mưa, “Sau khi trở về bảo Ngân Hạc nấu cho ta một chén canh gừng là được.”
Ngân Nhạn gọi một tiếng “Tiểu thư” rồi vội vã chạy theo.
Trong phòng, nhũ mẫu Cổ thị bên cạnh Tấn Vương phi bưng một chén trà nóng, nhìn thoáng ra bên ngoài và nói: “Vương phi, nếu không lão nô đưa ô cho Thế tử phi được không?”
Tấn Vương phi Viên thị nhận lấy chén trà, khẩy lá trà rồi thản nhiên nói: “Ngươi không có việc gì để làm à?”
Cổ ma ma nói: “Mấy chậu hoa bên ngoài vẫn chưa kịp dọn vào …”
Viên thị liếc bà ta một cái, “Vậy còn không mau đi làm đi?”
Cổ ma ma gật đầu trả lời. Đi ra nhìn con đường nhỏ bên ngoài Ký An Đường thì không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu nữa.
*
Vân Tân Trai.
Sau khi trở về, Tô Hi đã thay quần áo sạch sẽ, lại uống một chén canh gừng mà Ngân Hạc nấu, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn.
Lúc đi Vệ Phong nói gần tối hắn mới về. Sáng nay Tô Hi dậy quá sớm nên lúc này hơi mệt, bèn vào phòng lên giường ngủ bù. May là nàng đã uống canh gừng và thay quần áo, nhưng ngủ đến chiều thì người nàng bắt đầu nóng lên.