Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Trên đường trở về, Phó Nghi và Phó Thiếu Vân cùng ngồi trong xe ngựa.
Phó Nghi im lặng cả đoạn đường, lúc sắp đến phủ Khánh Quốc Công thì mới hỏi: "Ca ca, huynh từng nghe Hi tỷ nhi đánh đàn rồi sao?"
Phó Thiếu Vân không nói. Mà điều này trong mắt Phó Nghi chính là thừa nhận, nàng ta là người hiểu rõ tâm tư của ca ca nhất, từ nhỏ đã để ý tiểu nha đầu Tô Hi kia, cứ đụng đến vấn đề gì mà không muốn trả lời thi đều im lặng thay cho câu trả lời. Nàng ta hỏi: "Hi tỷ nhi gảy đàn thế nào ạ?"
Xe ngựa đã sắp đến cửa phủ Khánh Quốc Công. Nhưng Phó Thiếu Vân không xuống xe ngựa ngay mà nói: "Nghi tỷ nhi, Ấu Ấu nhỏ hơn muội hai tuổi, tài danh của muội đủ vang dội rồi, muội ấy sẽ không có uy hiếp gì với muội cả."
Phó Nghi kinh ngạc hỏi: "Ca ca cho rằng muội sẽ làm gì muội ấy sao?"
Phó Thiếu Vân cười nói: "Huynh chỉ không muốn muội hiểu lầm Ấu Ấu mà thôi."
Phó Nghi mím môi, cũng không nói gì. Ngay lúc Phó Thiếu vân chuẩn bị xuống xe ngựa thì nàng ta đột nhiên hỏi: "Ca ca suy nghĩ cho Hi tỷ nhi như vậy, có phải bởi vì thích muội ấy không?"
Bước chân của Phó Thiếu Vân hơi khựng lại, xoay người nhìn về phía Phó Nghi, con ngươi sâu thẳm.
Tuy Phó Nghi hỏi nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn. Cộng thêm phản ứng này của Phó Thiếu Vân nữa làm nàng ta càng thêm xác định, "Muội khuyên ca ca nên cất cái suy nghĩ này đi, nương sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân của huynh và Hi tỷ nhi đâu, bất kể lúc trước huynh đã làm cái gì, chỉ cần nương không lên tiếng thì hai người sẽ không có khả năng đâu. Mấy ngày nay huynh đi Tây Giao thì nương đã vội vàng xem xét việc hôn nhân cho huynh rồi, đối phương chính là con gái của Lễ Bộ Thượng Thư..........."
"Nghi tỷ nhi." Phó Thiếu Vân ngắt lời nàng ta, "Có khả năng hay không thì trong lòng huynh tự có chừng mực, muội không cần phải nhọc lòng vì huynh."
Dứt lời y liền bước xuống ngựa đi thẳng vào trong phủ.
Phó Nghi nhíu mày nhìn bóng dáng của huynh ấy.
Lão thái thái Khánh Quốc Công đang ngồi phơi nắng dưới mái hiên, lúc thấy y thì vẫy tay nói, "Vân ca nhi tới rồi sao, chỗ tổ mẫu mới có mấy mẻ quýt tươi mới đưa đến đây, cháu đến nếm thử xem."
Phó Thiếu Vân ngồi xuống gần lão thái thái, cầm một trái quýt tươi trong mâm đựng trái cây rồi lột sạch đặt vào tay của lão thái thái, nói: "Tổ mẫu, cháu trai có mấy lời muốn nói với người."
*
Bên đây, Tô Hi đang vội vàng một việc khác.
Cốc Đồng tiên sinh ở phủ Tướng Quân phủ hai tháng, bây giờ chuyện dân chạy nạn ở núi Thanh Thuỷ cũng đã được giải quyết, đã thái bình trở lại, vì thế tiên sinh liền dọn về núi Thanh Thuỷ ở. Tô Hi có giữ lại hai lần nhưng ông ấy vẫn khăng khăng muốn đi về, mà nàng cũng không thể mạnh mẽ ép buộc được nên đành sai người chuản bị xe ngựa và đồ tiếp tế để sáng hôm sau tự mình đưa Cốc Đồng tiên sinh về núi Thanh Thuỷ.
Ban đầu Tô Hi muốn đưa vài thứ cho Cốc Đồng tiên sinh mang về nhưng tiên sinh không chịu nhận. Nàng biết tiên sinh thích uống trà nên đã lấy nửa vại Nga Mi Tuyết Mầm và Nga Mi Mao Phong từ chỗ của lão thái gia làm ông ấy đau lòng muốn chết nhưng cũng may lúc này Cốc Đồng tiên sinh cuối cùng cũng chịu nhận.
Lúc tới đỉnh núi Thanh Thuỷ, Cốc Đồng tiên sinh đứng ở cửa trúc viện, nói: "Mấy ngày nay những gì cần dạy thì ta cũng dạy hết cho ngươi rồi, còn lại chỉ dựa vào ngươi tự mình lĩnh ngộ. Sau này ngươi không cần ngày nào cũng đến núi Thanh Thuỷ học đàn nữa, tự mình luyện tập thêm ở trong phủ là được rồi, nếu có gì không hiểu thì lại lên núi hỏi ta là được."
Tô Hi cung kính cúi chào Cốc Đồng tiên sinh ba cái rồi nói: "Học sinh cảm ơn tiên sinh đã dạy dỗ. Một ngày là thầy, cả đời là thầy. Học sinh sẽ mãi không quên ân tình của tiên sinh."
Cốc Đồng tiên sinh vẫy tay, vẫn là thái độ nóng nảy, nói: "Không phải nói mấy câu như thế, mai mốt lúc người ta hỏi ngươi là đệ tử của ai thì đừng để ta mất mặt là được rồi."
Tô Hi buồn cười nói được.
Sau khi nhìn theo Cốc Đồng tiên sinh đi vào nhà tre thì Tô Hi mới trở về phủ Tướng Quân.
Hôm nay lúc ra cửa thì thời tiết không tốt, mây đen dày đặc, bầu trời thì tối sầm lại, phảng phất như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Tô Hi lo nếu trời mưa thì đường núi không dễ đi, thế nên kêu Ngân Nhạn giục xa phu đi nhanh một chút. Quả nhiên, vừa đến trước cửa nhà thì từng giọt mưa bắt đầu rơi lất phất, trong chốc lát bắt đầu mưa to tầm tã.
Tô Hi vội vàng trở về Hoa Lộ Thiên Hương, tuy có Ngân Nhạn che dù phía sau nhưng cũng không tránh khỏi bị ướt xiêm y. Lúc Tô Hi vừa đến hàng, đang cúi đầu ủi nước ở ống tay áo thì có một nhà hoàn từ đối diện vội vội vàng vàng chạy tới đụng vào người nàng, làm cho nàng lảo đảo phải lùi về sau hai bước.
Ngân Nhạn đứng một bên mắng: "Đi đường làm sao vậy hả? Không thấy tiểu thư đang đứng ở đây sao, ai dạy người lỗ mãng hấp tấp như vậy hả?"
Nhà hoàn quỳ rạp xuống, cúi đầu nói: "Tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận."
Chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu này.
Tô Hi hoàn hồn lại, rồi cúi xuống nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Ngươi là nha hoàn ở viện nào? Tên là gì?"
Nha hoàn nói: "Bẩm tiểu thư, nô tỳ phụ trách việc vẩy nước quét nhà trong viện, tên là Thanh Lộ ạ."
Tô Hi không hỏi tiếp nữa, dừng một lát rồi nói: "Ngươi lui xuống đi."
Nha hoàn đó liền cáo lui.
Lúc trở lại phòng thì Tô Hi có hơi thất thần, tìm đại một cái cớ đuổi đám Ngân Nhạn và Ngân Lộ ra ngoài, rồi lấy tờ giấy mà Thanh Lộ đưa cho nàng từ trong tay áo và mở ra nhìn. Chữ bên trên như nước chảy mây trôi, nội dung thì chỉ có một dòng ngắn ngủi, chỉ có mỗi chữ "Chu" nhưng cũng đủ nói lên người viết thư là ai.
Tim Tô Hi đập loạn nhịp trong chớp mắt, nàng hoảng loạn để tờ giấy trên ngọn đèn dầu rồi thiêu đốt đi, tận đến khi chỉ còn lại tro tàn thì nhịp tim của nàng mới từ từ khôi phục lại như thường, nhìn cứ như làm chuyện gì xấu sợ bị ai đó bắt gặp vậy.
Tô Hi do dự, tự hỏi liệu lúc này có nên nghe theo Vệ Phong mà đi ra cửa sau hay không, hắn đang đợi nàng ở cửa sau sao? Nhưng lúc này trời đang mưa to, cho dù có chuyện gì thì cũng không nên nói bây giờ chứ? Tuy rằng lần trước Vệ Phong đã cứu nàng một mạng nên nàng rất biết ơn hắn, nhưng mà cũng không định chấp nhận hắn sớm như vậy đâu.
Tô Hi nhoài người trên cửa sổ nhìn, màn mưa bên ngoài không nhỏ đi mà ngược lại càng nặng hạt hơn. Mưa lớn như vậy, nếu nàng không ra thì chắc Vệ Phong sẽ sớm rời đi thôi nhỉ? Nàng tự an ủi với bản thân như thế rồi mới đóng cửa sổ lại, thậm chí nàng còn hắt xì đến ba lần, thế nên vội vàng gọi Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi chuẩn bị nước ấm, định thay quần áo ướt trên người rồi tắm lại bằng nước nóng.
Nửa canh giờ sau thì Tô Hi tắm rửa xong, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ, còn Ngân Hạc thì ở bên cạnh lau khô tóc cho nàng.
Không biết Tô Hi đang suy nghĩ cái gì mà Ngân Hạc gọi "tiểu thư" tận ba lần thì nàng mới như bừng tỉnh khỏi mộng mà hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Ngân Hạc có hơi bất đắc dĩ, nói: "Tiểu thư, nô tỳ muốn hỏi là tối nay tiểu thư muốn xông đàn hương hay là mộc tê ạ?"
Tô Hi chậm chạp "à" một tiếng, "Gì cũng được."
Tâm tư của nàng hiển nhiên không ở đây.
Sau khi Ngân Hạc lau khô tóc cho nàng thì nàng kêu Ngân Hạc mở cửa sổ ra, hỏi: "Ngân Hạc tỷ tỷ, ngươi nói xem mưa to như vậy, nếu cứ đứng mãi trong mưa thì có thể bị bệnh không?"
Ngân Hạc cười nói: "Sao tiểu thư lại hỏi câu này? Cho dù người có làm bằng sắt đá thì mưa lớn như vậy cũng phải bị bệnh thôi."
Tô Hi: ".....ồ."
Sau khi Ngân Hạc rồi đi thì Tô Hi khoác chiếc áo choàng hoa mẫu đơn của hàng thêu Tô Chấu, nhìn sắc trời tối dần đi, thầm nghĩ nếu Vệ Phong đợi không thấy nàng thì chắc là đi rồi nhỉ? Hơn nữa Vệ Phong cũng chả phải tên ngốc, chắc chắn sẽ không đứng dưới mưa chờ nàng đâu, dù sao cũng nên ngồi trong xe ngựa chứ. Tô Hi nghĩ như vậy thì trong lòng cũng yên tâm hơn. Nàng không nghĩ lá gan của Vệ Phong lớn như vậy, còn ngang nhiên kêu nha hoàn truyền giấy cho nàng nữa, còn bảo nàng đến cửa sau, phủ Tướng Quân nhiều hạ nhân như vậy, hắn không sợ bị nhìn thấy sao?
Dùng bữa tối xong thì màn đêm buông xuống, mưa cũng dần nhỏ đi.
Tô Hi nhìn những chiếc đèn lồng treo dưới hành lang, vẫn không kiềm lòng được mà sai Ngân Hạc chuẩn bị một cây dù giấy, nói: "Ta đến Thu Đường Cư một chuyến, các ngươi không cần theo, ta đi nhanh rồi về."
Nói xong lại vội vội vàng vàng rời đi.
Ngân Hạc nhìn theo bóng dáng Tô Hi, gọi một tiếng "tiểu thư" nhưng nàng đã đi xa rồi.
Phủ Tướng Quân có rất nhiều cửa nách, nhưng chỉ có một cửa sau. Dưới ánh trăng nhạt, Tô Hi đi một mạch đến cửa sau, người trông coi và bà tử có lẽ bởi vì trời mưa nên đã trốn vào chỗ nào lười biếng rồi, không một ai ở cửa.
Tô Hi mở cửa sau ra rồi đi ra ngoài.
Bóng đêm bên ngoài mờ mịt, trống rỗng, không thấy một bóng người.
Tô Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có một cảm giác mất mát nhàn nhạt không thể hiểu được, lúc nàng đang định xoay người trở về thì tầm mắt xoay chuyển, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng thon dài đứng lẳng lặng dưới tàng cây đối diện.
Bước chân Tô Hi bỗng khựng lại.